Khi Trì Sính đến bệnh viện, Ngô Sở Úy vùi đầu ngồi bên ngoài phòng bệnh.
“Biết rồi?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy nhìn chằm chằm vào quần Trì Sính, không ngẩng đầu, cũng không nói gì.
Trì Sính đặt tay lên đỉnh đầu Ngô Sở Úy, dồn sức vào bàn tay ấn mạnh xuống.
“Kiên cường một chút, có bệnh có thể trị.”
Ngô Sở Úy vẫn lắc đầu không nói gì.
Giọng nói thấp trầm mạnh mẽ của Trì Sính lại dội xuống: “Không đến nỗi nào đâu, có phải chuyện gì lớn lắm đâu? Đã không gánh nổi rồi sao.”
Ngô Sở Úy đưa ánh mắt mờ đục chuyển lên thắt lưng quần Trì Sính, rồi không còn nhích lên nữa.
Trì Sính cú mạnh một cái lên đầu Ngô Sở Úy, “Cậu còn như vậy, mẹ cậu sẽ lo cho cậu.”
Nghe câu này, Ngô Sở Úy cuối cùng cũng bùng nổ, một nắm đấm chắc nịch nhắm ngay mặt Trì Sính.
Trì Sính thản nhiên bất động, nhưng Ngô Sở Úy lại đau nát lòng nát dạ.
Sau đó y lại đột ngột kéo Trì Sính, ôm đầu hắn đánh, nhéo tai hắn, bứt tóc hắn, cào mặt hắn.
“Đm không phải anh không còn lo cho tôi nữa sao? Không phải anh đã đuổi tôi đi rồi sao? Ai bảo anh đến đây? Ai kêu anh đến đây? Anh khốn kiếp, khốn kiếp…” Giọng của Ngô Sở Úy từ run rẩy chuyển sang nghẹn ngào, rồi đến kêu khóc, như một thứ vũ khí sắc nhọn đâm vào lòng Trì Sính, đâm càng lúc càng sâu, đau càng lúc càng kịch liệt.
Nói một hồi, Ngô Sở Úy không nói nổi nữa, y cắn cổ Trì Sính, nước mắt, nước mũi, tơ máu trộn lẫn vào nhau, hơi thở bi thương lan tràn khắp hành lanh bệnh viện.
Trì Sính không nhẫn tâm nói nặng lời nữa, ôm Ngô Sở Úy đi về một góc tối vắng vẻ, tay để sau gáy y dịu giọng dỗ dành: “Úy Úy là kiên cường nhất, chút chuyện nhỏ này không tính là gì, chúng ta có điều kiện kinh tế để trị bệnh cho cô.
Chỉ cần tâm trạng của cô tốt, sống thêm mấy năm không thành vấn đề.”
Cương Tử cũng ở bên cạnh khuyên nhủ: “Phải đó, chỗ chúng tôi có một bà cụ, lúc hơn ba mươi đã chẩn đoán ra ung thư, không có tiền chữa nên vẫn bỏ đó không lo, hiện tại vẫn còn sống, đã hơn tám mươi rồi.”
Ngô Sở Úy khóc nghẹn oán trách Trì Sính: “Sao anh không cho tôi biết sớm hơn? Sao không cho tôi biết sớm hơn?”
Trì Sính ra hiệu cho Cương Tử, bảo hắn đi mua một cái khăn đến.
Qua một lát, Cương Tử đưa một túi khăn giấy cho Trì Sính, Trì Sính rút ra hai tờ lau nước mũi cho Ngô Sở Úy, dịu giọng dỗ dành: “Hỉ ra đi… không được đau khổ nữa có nghe không? Cậu xem người ta đều nhìn cậu kìa, một thằng con trai khóc thành như vậy có khó coi không?”
Ngô Sở Úy hỉ mũi xong mới thoải mái hơn, nhưng vẫn không thể khống chế được đôi vai đang run, Trì Sính lại bảo Cương Tử lấy khăn lông thấm nước ấm, cầm qua lau mặt cho Ngô Sở Úy.
Qua một lát, Ngô Sở Úy mới bình tĩnh lại, nhưng trong mắt vẫn không có bất cứ thần sắc gì.
“Cậu mù màu à?” Trì Sính cuối cùng cũng hỏi.
Ngô Sở Úy liếc nhìn Trì Sính với ánh mắt sắc lẻm, nói: “Nếu anh không biết chuyện này, có phải vẫn không đến tìm tôi không?”
“Khi nào tôi đến tìm cậu, quyết định bởi thời gian tôi có thể rời khỏi cậu kiếp này.”
Ngô Sở Úy không nói gì, cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, muốn đợi sau khi bà Ngô tỉnh lại, nhìn thấy một Ngô Sở Úy hoạt bát.
Có lẽ vào lúc này, cho ba mẹ thấy một gương mặt tươi cười chính là phương pháp báo hiếu tốt nhất.
“Tôi muốn đổi bệnh viện tốt nhất cho mẹ tôi, phòng bệnh tốt nhất, bất kể tốn bao nhiêu tiền.” Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính nói: “Vậy thì đúng rồi.” Ngô Sở Úy hít sâu hai lần, trong lòng dễ chịu hơn nhiều.
Không thể không nói, lời của Trì Sính vẫn rất có trọng lượng trong lòng y, trước khi hắn đến, ở đây có rất nhiều người cũng từng khuyên Ngô Sở Úy, bao gồm của bác sĩ chủ nhiệm, nhưng lời của ai cũng không lọt tai y.
Trì Sính chỉ an ủi một câu đã bằng mười câu an ủi của người khác, cho dù cùng là một câu nói lừa gạt cho qua, nhưng nói ra từ miệng Trì Sính, vẫn có tác dụng khích lệ tinh thần cho Ngô Sở Úy nhiều hơn người khác.
Trì Sính kéo tay Ngô Sở Úy, nói: “Đợi tình trạng mẹ cậu tốt hơn rồi, thì cùng tôi về nhà đi.”
“Tôi không về với anh.” Ngô Sở Úy sầm mặt.
Trì Sính ngắt một cái thật mạnh lên gáy y, hỏi: “Tại sao không cho tôi biết cậu bị mù màu?”
“Tại sao phải cho anh biết?” Ngô Sở Úy không vui nói: “Với bụng dạ xấu xa của anh, cho anh biết rồi, chắc chắn anh sẽ biến tướng chỉnh tôi, nói không chừng còn bắt tôi mặc đồ màu gì đó.”
Vốn dĩ Trì Sính người ta không có suy nghĩ này, Ngô Sở Úy lại nhắc đến, Trì Sính cũng không thể không ghi vào lòng.
Ngô Sở Úy liếc mắt nhìn Trì Sính, thấy hắn lộ ra nụ cười không rõ nghĩa, lập tức vung nắm đấm vào bụng hắn, “Anh lại nghẹn chủ ý xấu xa gì đó?”
Trì Sính ôm tay Ngô Sở Úy, cười nói: “Trong lòng cậu không có ý đồ xấu, sao biết được ý đồ xấu trong lòng tôi?”
Ngô Sở Úy tức giận không nói nữa.
Lát sau, y tá trực ban bước tới, nói với Trì Sính: “Bác gái tỉnh rồi.”
Ngô Sở Úy đứng bật dậy, vội vã đi vào trong.
Trì Sính kéo y lại, cảnh cáo: “Nếu cậu dám khóc, tôi liền cho mẹ cậu biết chuyện của hai chúng ta.”
Ngô Sở Úy thật sự bị câu này chế trụ, sau khi vào rồi, thấy gương mặt tiều tụy khô vàng của bà Ngô, nước mắt suýt nữa trào ra.
Nhưng Trì lão gia uy chấn ở sau, Ngô Sở Úy không dám tùy tiện vọng động, chỉ có thể cố sức thu về, “Mẹ, mẹ tỉnh rồi? Thấy đỡ hơn không?”
Bà Ngô cười với Ngô Sở Úy: “Mẹ không sao.”
Ngô Sở Úy gật đầu; “Mẹ rất khỏe mạnh mà! Có thể có chuyện gì chứ?”
Bà Ngô vốn đang rất lo lắng, nghe Ngô Sở Úy nói thế, lập tức thở ra nhẹ nhõm.
Trước khi đi, bà Ngô kéo tay Trì Sính nói: “Cảm ơn con giúp cô giấu thằng ba, nếu nó biết chuyện này, cô không cách nào an tâm dưỡng bệnh.”
Trì Sính cầm tay bà Ngô, không nói gì…
…
“Cuối cùng tôi cũng túm được cậu.” Quách Thành Vũ nói với Uông Thạc.
Uông Thạc hừ lạnh: “Cái gì mà túm được? Cứ làm như tôi thật sự chạy trốn vậy.”
“Có chạy trốn hay không trong lòng cậu tự biết.” Quách Thành Vũ ném chồng bệnh án trước mặt Uông Thạc, “Cậu giải thích cho tôi, đây là chuyện gì?”
Uông Thạc vẫn ra vẻ không có gì hết: “Bệnh tâm lý ai cũng có cả, cậu chưa từng đi khám bác sĩ tâm lý, cho nên cậu cảm thấy cậu không có bệnh.
Tôi nhiều năm nay vẫn luôn uống thuốc điều tiết thần kinh, hôm nay ra ngoài quên uống thuốc, cậu nói chuyện nên chú ý một chút, tôi mà lên cơn sẽ cắn người.”
“Trước mặt tôi cậu đừng giả vờ.” Quách Thành Vũ vừa đùa nghịch bộ trà vừa nói: “Tôi nể mặt cậu đủ rồi, cậu bôi đen tôi bảy năm tôi cũng không làm gì cậu, đừng không biết điểm ngừng.”
“Hê, sau cậu lại không có trách nhiệm vậy hả?” Uông Thạc trêu chọc: “Khi dễ tôi không phải là phụ nữ, có trúng một phát pháo rồi cũng không cách nào mang thai để chứng minh cậu đúng không?”
Quách Thành Vũ ném ánh mắt giễu cợt qua: “Thuốc giả điều tiết thần kinh của cậu mua ở đâu vậy? Đừng uống nữa, càng uống càng hỗn loạn.”
Uông Thạc rất buồn bực, “Nếu cậu cảm thấy hai chúng ta lúc trước không ngủ với nhau, sao còn phải để tôi bôi đen bảy năm? Với cái đầu của cậu, không đến nỗi bị tôi tính kế chứ?”
“Tôi đây chẳng phải là tương kế tựu kế sao.” Quách Thành Vũ cười dữ tợn, “Nếu cậu không đi như thế, có thể khiến tôi và Trì Sính vướng mắc không rõ bảy năm sao? Không phải có một câu tục ngữ là vì yêu sinh hận sao? Tôi muốn thử ngược lại xem, xem có thể từ hận sinh yêu hay không.”
Sắc mặt Uông Thạc biến đổi, mài răng nặn ra một câu: “Cậu quả nhiên có gì đó với Trì Sính.”
Quách Thành Vũ nhẹ nhàng túm được động cơ ‘gây án’ của Uông Thạc năm đó, ném trả một câu: “Quả nhiên cậu vì cái này mà bôi đen tôi.”
Qua một lát, Uông Thạc mới phát hiện y bị Quách Thành Vũ lừa vào tròng, bây giờ có hối hận cũng muộn rồi.
Quách Thành Vũ không nhanh không chậm nói: “Tôi cho cậu biết tại sao bảy năm nay tôi không vạch trần cậu, vì tôi có tình người hơn cậu.
Tôi biết cậu lợi dụng tôi, lợi dụng chuyện của tôi và cậu để kích thích Trì Sính, khiến cậu ta nhiều năm không thể buông được cậu.
Năng lực thừa nhận tâm lý của tôi mạnh hơn cậu, cho nên tôi nhường cậu.
Nhưng tôi không ngờ, cậu lại thật sự muốn bôi đen tôi, hơn nữa còn vì một lý do bắt gió vu vơ này.”
“Bắt gió vu vơ?” Uông Thạc cười nói, “Vậy cơn gió này thật sự quá lớn rồi đó, năm đó nó đã thổi tôi đến tan tác.
Hai cậu thì tốt đến mức làm tôi chán ghét, lên thì lên giường của tôi, nhưng gọi tên lại gọi tên của cậu, cả đêm đó cứ gọi Quách tử Quách tử, tôi thật muốn bỏ cậu vào nồi nấu luôn.”
Quách Thành Vũ ném ly trà đi, đáp thẳng vào vị trí chính giữa bộ trà.
“Đó là vì cậu ta uống rượu say rồi, thời gian đó các cậu ngày ngày cãi nhau, cậu ta luôn đến chỗ tôi uống rượu, lúc uống say rồi bên cạnh chỉ có mình tôi, cậu ta không gọi tôi thì gọi ai?”
Uông Thạc khoác tay: “Khi cậu ta không uống say, trong mắt cũng chỉ có cậu.”
Quách Thành Vũ tặng cho hai chữ: “Tán gẫu.”
“Cậu ta có thể chịu đựng chia tay tôi bảy năm, nhưng không nỡ chân chính tổn thương cậu, Quách Thành Vũ, cậu vẫn còn chưa hiểu ra sao?” Uông Thạc khăng khăng cho mình là đúng.
Quách Thành Vũ phất tay: “Được, tôi không tranh cãi với cậu về chuyện này nữa, thế giới tâm lý của người bệnh thần kinh quá đặc sắc, tôi không thưởng thức nổi.”
Uông Thạc nhíu mày: “Nên theo học với Khương Tiểu Soái nhà cậu đi.”
“Không cần thiết.” Quách Thành Vũ nói: “Bụng dạ tôi đã đủ kín rồi, nhét vào nữa sẽ nghẹt, lỡ một ngày nào đó nó nhỏ hơn cả lòng cậu, bôi đen cậu lần nữa thì sao?”
Uông Thạc không để ý: “Cậu lấy gì chứng minh hai chúng ta chưa từng ngủ với nhau? Trên jj của cậu có phủ tiết tháo sao?”
“Có phải cậu đã bôi đen bản thân phát nghiện rồi không?” Quách Thành Vũ hỏi.
Uông Thạc nói: “Tôi chỉ là không thèm để cậu tẩy trắng cho tôi.”
Quách Thành Vũ không còn gì để nói.
“Cậu hận tôi không?” Uông Thạc hỏi.
“Người bệnh thần kinh giết người còn không phạm pháp, chỉ một chút chyện nhỏ này tính là gì chứ?”.