Khi sắp tan ca, Ngô Sở Úy ngồi một mình trong phòng làm việc, vô cùng nhàm chán vân vê chiếc đĩa đó, liên tục bỏ vào lại rút ra, cho chạy rồi lại ngừng.
Đúng như Khương Tiểu Soái nói, chuyện này đã sắp trở thành tâm ma của Ngô Sở Úy rồi, nếu cứ “không kết án” kiểu này, sớm muộn cũng tạo ra bệnh tâm thần.
Sau khi rút ra, Ngô Sở Úy không cam tâm, lại bỏ vào.
Vì đã xem rất nhiều lần, đã không còn hứng thú chiếu nữa, Ngô Sở Úy chỉ đợi một ngày nào đó, khi y bỏ vào, có thể có một cảnh tượng ẩn giấu nào đột nhiên hiện ra, chính là “chân tướng” mà y vẫn luôn tìm kiếm, vậy thì tốt biết bao.
Cảnh tượng ẩn giấu… Ngô Sở Úy lầm bầm.
Đột nhiên trước mắt sáng lên, tim đập điên cuồng.
Đúng vậy! Đĩa này còn có nhiều không gian dư như thế, bên trong rất có thể che giấu văn kiện gì đó! Ngô Sở Úy vô cùng kích động di chuột, sử dụng đủ phương pháp tra tìm văn kiện ẩn.
Cuối cùng phát hiện, không có.
Không nản chí, vẫn tính toán nội dung video, phát hiện nội dung đó bằng đúng với lượng không gian sử dụng trên đĩa, cũng có nghĩa là bên trong không có bất cứ văn kiện ẩn nào…
Hy vọng vừa mới nhóm lên của Ngô Sở Úy lại bị dập tắt.
“Tổng giám đốc, bên ngoài có một mỹ nữ tìm ngài.”
Mỹ nữ? Cảm xúc chán chường của Ngô Sở Úy nổi lên chút nhấp nhô, y cùng Lâm Ngạn Duệ xuống lầu, nhìn quanh đại sảnh, đều không thấy người nào, liền đấm một cái vào bụng Lâm Ngạn Duệ.
“Nào có mỹ nữ?”
“Cô ta đang ở bên ngoài mà, không có anh nói không dám vào.”
Ngô Sở Úy nghe thế cười: “Ồ, là tuýp người xấu hổ kín kẽ sao?”
Nói xong ra ngoài.
Ra ngoài rồi, đảo mắt nhìn, liền thấy “mỹ nữ” mà Lâm Ngạn Duệ nói, đương nhiên, y cũng vô cùng hối hận về câu bình luận đã nói vừa rồi lúc còn chưa thấy người.
Nhạc Duyệt chào Ngô Sở Úy: “Đã lâu không gặp.”
Ngô Sở Úy cũng rất hiền hòa: “Phải, đã lâu không gặp, sao cô lại tìm đến đây?”
Nhạc Duyệt nói: “Nhà em sửa lại, gần đây đang lắp đèn, có người giới thiệu sản phẩm công ty anh cho em, em liền qua xem thử, cũng thuận tiện đến thăm anh.”
Đến “thật đúng lúc”, Ngô Sở Úy thầm nghĩ.
“Gần đây anh tốt không?” Nhạc Duyệt hỏi.
Ngô Sở Úy cười cười, “Cố gắng thôi, còn cô?”
“Em à? Nói sao nhỉ, cũng vậy thôi.”
Ngô Sở Úy phát hiện, Nhạc Duyệt thanh đổi rất lớn so với năm ngoái, ánh mắt không còn xảo quyệt như thế nữa, giọng điệu cũng không còn sắc bén nữa, tiếng nói tiếng cười đã có chút giống với cô lúc y mới quen, cho dù y biết đó chỉ là hình ảnh giả tạo.
“Tôi dẫn cô vào xem đèn.” Ngô Sở Úy nói.
Nhạc Duyệt gật đầu, theo Ngô Sở Úy vào trong.
Ngô Sở Úy bảo Lâm Ngạn Duệ lấy hình sản phẩm ra, kiên nhẫn giới thiệu kỹ từng sản phẩm cho Nhạc Duyệt, ánh mắt Nhạc Duyệt di chuyển không ngừng, thỉnh thoảng chuyển lên mặt Ngô Sở Úy, nhìn ngũ quan anh tuấn lập thể của y, tựa như cách một đời.
“Số đèn này cô trực tiếp lấy đi, coi như tôi tặng cô.” Ngô Sở Úy nói.
Nhạc Duyệt khách sáo một chút: “Như vậy không hay lắm.”
“Có gì không hay chứ?”
Không biết có phải trước kia bị Nhạc Duyệt mắng keo kiệt nhiều không, Ngô Sở Úy có bóng ma tâm lý, đối xử với Nhạc Duyệt rất hào phóng.
Bất kể là trước kia vung tay đưa tận ngàn vàng làm phí chia tay, hay đèn bây giờ, chỉ cần là cho Nhạc Duyệt, gần như y không thèm chớp mắt một cái.
Xe của Trì Sính đang chạy tới.
Nhạc Duyệt nghiêng đầu nhìn gương mặt quen thuộc trong kính chắn gió đó, vội nói với Ngô Sở Úy: “Anh đi làm việc của mình đi, em đi trước.”
Nói xong quay người đi, nhanh chóng cách xa Trì Sính.
Nhưng việc này không trở ngại Trì Sính nhìn thấy cô, hơn nữa vừa nhìn đã nhận ra Nhạc Duyệt.
Ngô Sở Úy lên xe rồi, Trì Sính hỏi y: “Sao Nhạc Duyệt lại đến đây?”
“Nhà cô ta sửa chửa, có người giới thiệu, đến chỗ tôi mua đèn.”
Trì Sính lộ vẻ nghi ngờ: “Cô ta biết quan hệ của tôi và cậu, còn đến chỗ cậu mua đèn?”
“Không phải Uông Thạc cũng đến đây mua đèn sao?” Ngô Sở Úy khéo léo chuyển mũi giáo về phía Trì Sính, “Hễ tình địch đến mua đèn, tôi đều tặng không, tôi đoán cô ta nghe được tin này, vội đến chiếm lợi thôi.”
“Cậu rất hào phóng đó chứ.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy hất đầu nói: “Học anh đó.”
Gốc đùi bị nhéo, kêu oa oa hai tiếng, rồi lại giống như không có gì, nói nói cười cười.
Tối hai hôm nay, Túi Dấm Nhỏ không ngủ riêng một phòng, mà chen lên giường Trì Sính và Ngô Sở Úy.
Trước kia Trì Sính đều sẽ nghĩ cách đuổi nó ra, mà hai hôm luôn để mặc nó làm loạn.
Nửa đêm, Ngô Sở Úy tỉnh lại, thấy Túi Dấm Nhỏ quấn lên người Trì Sính, quấn rất chặt.
Tay Trì Sính ôm cái đầu của nó, hai cha con trông đặc biệt ấm áp.
Ngô Sở Úy bỗng giống như một kẻ dư thừa.
Trước đây, Túi Dấm Nhỏ vẫn luôn dính lấy Ngô Sở Úy, không biết bắt đầu từ lúc nào, nó lại trở về dính Trì Sính.
Có lẽ từ sau khi nó gặp lại Uông Thạc, có lẽ từ lúc Ngô Sở Úy không còn thường xuyên về nhà nữa, nó lại theo thói quen bá chiếm Trì Sính, bá chiếm địa bàn còn thừa trên giường.
…
Chưa được mấy ngày, Nhạc Duyệt cầm quà đến thăm bà Ngô, trước đó không hề nói gì với Ngô Sở Úy.
Bà Ngô đang chống gậy đi từ vườn vào nhà, Nhạc Duyệt chạy đến, đỡ tay bà Ngô, nghiêng đầu cười với bà: “Chào dì.”
Bà Ngô giật mình, cô gái ở đâu ra?
Nhìn kỹ lại, không phải chính là cô gái trên hình đó sao? Cảm thấy như đang nằm mơ, bà vuốt ngực một hồi mới bình tĩnh lại.
“Cô…”
Nhạc Duyệt cười ngọt ngào: “Con nghe nói dì bị bệnh, đặc biệt đến thăm dì.”
Bà Ngô run môi, không nói gì, tùy ý Nhạc Duyệt đỡ mình vào nhà.
Hai người ngồi trên giường lò, câu được câu không nói chuyện.
Nhạc Duyệt nói: “Dì này, thật ra con và Ngô Kỳ Khung… à, không, Ngô Sở Úy, lúc trước chỉ là hiểu lầm.
Hai năm nay con và anh ấy vẫn luôn liên lạc với nhau, con luôn nhớ anh ấy, anh ấy cũng nhớ con.
Nếu không tại sao hai năm rồi anh ấy cũng không quen bạn gái chứ? Hơn nữa con cũng vẫn độc thân.”
Bà Ngô cười với Nhạc Duyệt.
Nhạc Duyệt lại nói: “Dì này, nói thật, con hối hận lúc trước đã chia tay với Ngô Sở Úy, hai chúng con đều có ý nối lại, nhưng không ai chịu phá lớp cửa sổ giấy này.
Con trai dì là người mạnh mẽ, lúc trước lại là con yêu cầu chia tay, anh ấy chắc chắn không muốn chủ động mở miệng.
Con lại là con gái, câu này nếu do con nói, cũng không thích hợp lắm đúng không?
Bà Ngô gật đầu.
Nhạc Duyệt kéo tay bà Ngô, dịu giọng khẩn cầu: “Dì, nếu dì cảm thấy con cũng tốt, thì giúp con khuyên con trai của dì đi, con thật sự muốn hòa hợp với anh ấy.”
Cũng không biết bà Ngô có phải do kích động không, nửa ngày cũng không nói được một câu trôi chảy.
Nhạc Duyệt tiếp tục ngọt miệng: “Dì à, dì phải mau giúp con mở miệng nha! Con trai của dì tốt như thế, nếu để người khác cướp mất, con cũng không còn nơi nào để khóc.”
…
Hôm nay là sinh nhật Quách Thành Vũ, tiệc sinh nhật tổ chức tại câu lạc bộ tư nhân của Quách Thành Vũ.
Khác với năm ngoái, năm nay tiệc sinh nhật của Quách Thành Vũ tổ chức rất đơn giản kín kẽ, cha mẹ và bề trên đều mời riêng, dù sao hai thế hệ không thể hòa hợp nổi.
Còn lại chính là một vài bạn xấu, đương nhiên cũng mời Trì Sính và Uông Thạc, Uông Trẫm tuy họ không mấy thân, nhưng Uông Thạc đi đâu vẫn luôn do Uông Trẫm bảo vệ, cho nên Quách Thành Vũ cũng mời Uông Trẫm.
Ban đầu, cả đám tụ lại cùng ăn uống, sau đó rượu nhiều rồi, bắt đầu tụ thành từng nhóm trêu cợt đùa dai.
Uông Thạc, Trì Sính và Quách Thành Vũ ngồi quanh một cái bàn nhỏ, Uông Trẫm thì tựa lên chiếc ghế cách họ không xa, từ đầu đến cuối chưa từng mở miệng nói câu nào.
“Hình như hôm nay cũng là ngày kỷ niệm mười năm chúng ta quen nhau.” Uông Thạc nói với Trì Sính: “Tôi nhớ hai chúng ta chính thức xác nhận quan hệ vào tiệc sinh nhật của Quách tử.”
Trì Sính vẫn chưa nói gì, Quách Thành Vũ lại mở miệng trước.
“Cái này sao có thể tính là ngày kỷ niệm quen nhau chứ? Hai cậu tổng cộng yên bình được mấy năm chứ? Giữa nó có một chỗ khuyết, cậu cũng dám nói chung chung thành mười năm?”
Uông Thạc cười lạnh: “Đối với các cậu thì có chỗ khuyết, đối với tôi thì không có.”
Nói xong, lại thêm một ly rượu vào bụng, ý thức vẫn tỉnh táo.
Mắt Trì Sính từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm nơi nào dó, không nhìn rõ được cảm xúc thật bên trong.
“Tôi phát hiện, lời bài hát [Mười năm] thật sự rất thích hợp với tôi, mười năm trước, với những người xa lạ hai bên, chúng ta đi qua con đường dần quen thuộc.
Mười năm sau, chúng ta làm bạn, còn có thể hỏi han…”
Nói một hồi, lại bắt đầu ngâm nga, đúng như Quách Thành Vũ nói, Uông Thạc hát căn bản không đúng điệu.
Chẳng qua tình cảm biểu đạt rất đúng, chưa được hai câu đã nghẹn ngào, chỉ hát hai câu đã làm rớt ly rượu trong tay, tiếp theo gục lên bàn thất thanh khóc.
Trong sảnh tiệc đâu đâu cũng là người uống say, trong đó không thiếu người kêu gào khóc lóc, không ai chú ý đến Uông Thạc.
Nhưng nơi này có người để ý.
Dù tim Trì Sính có căng chặt, cũng có lúc thả ra.
Đặc biệt là mười năm mà Uông Thạc nhắc đến, hắn cũng có tham gia vào.
Sắc mặt Quách Thành Vũ biến đổi, vừa mới đưa tay ra sau lưng Uông Thạc, dưới bàn tay đã trống không.
Uông Trẫm đột nhiên bạo động, xách Uông Thạc lên, nện vào trụ thủy tinh bên cạnh.
Sau đó hung tợn tát lên mặt Uông Thạc, khóe miệng y nứt ra một đường lớn, máu tươi hỗn tạp nước mắt chảy xuống cổ áo.
Tiếp theo lại hai đấm, đấm nào cũng mạnh bạo, siết chặt vang rôm rốp, Uông Thạc lập tức ngất đi.
Uông Trẫm vẫn không chịu buông tha, ấn Uông Thạc xuống đất đánh.
Trì Sính đờ người nhìn một hồi, rồi như dây dẫn cháy đột nhiên bị đốt, mắt hổ bùng ra vẻ dữ tợn, đứng bật dậy, nhấc một cái ghế tròn ném lên người Uông Trẫm.
Đã không còn là một tiếng bốp nữa, mà là một tiếng soạt.
Ghế tròn tét thành nhiều mảnh, ngay cả đinh thép cũng gãy thành hai đoạn, cũng chỉ có Uông Trẫm mới làm vậy được, nếu đổi lại người khác thì đã bị gãy lưng rồi.
Uông Trẫm như cuồng long nổi giận, chiếc giày mang dao bén đá thẳng vào mặt Trì Sính.
Trì Sính như mãnh hổ nhào lên, vung đấm dưới sườn Uông Thạc.
Trận đấu này đã ấp ủ rất lâu, đè nén quá dữ, một khi bùng phát thì không thể thu về.
Mặt bàn, chân ghế bay đầy phòng, nện trúng ai cũng đều nghe một tiếng kêu thét.
Trong phòng lan đầy màu máu, có vài tên to con thô kệch bị dọa kêu tục gào thét.
Tiệc sinh nhật này Quách Thành Vũ không để Khương Tiểu Soái tham gia, có lẽ ngay từ đầu hắn đã đoán được sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng lúc này, không chỉ Khương Tiểu Soái xuất hiện ở cửa, mà người đứng cạnh hắn, là Ngô Sở Úy đang hoảng hốt.
Cả quá trình, Ngô Sở Úy đều thấy hết.
Bao gồm ban đầu Uông Trẫm ra tay đánh Uông Thạc, Trì Sính tức giận đứng lên, bắt đầu đấu đá kịch liệt với Uông Trẫm.
Ngô Sở Úy chưa từng thấy ánh mắt tàn bạo hung ác đó của Trì Sính, cũng không biết là bị dọa, hay giật mình, tất cả mọi người đều ôm đầu chạy ra ngoài, chỉ có Ngô Sở Úy đứng yên không động.
Cho đến khi Trì Sính nhìn thấy y.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ngô Sở Úy mới xoay người, đi thẳng ra cửa.
Cho đến lúc này, Ngô Sở Úy mới phát hiện, Trì Sính đối với mình thật sự không phải bao dung bình thường.
Giữa y và Uông Trẫm từng xuất hiện “tình huống bất ngờ” như thế, Trì Sính vẫn nhẫn nhịn, thậm chí không chửi Uông Trẫm một câu nào.
Nhưng khi nắm đấm của Uông Trẫm nện lên người Uông Thạc, Trì Sính lập tức không nhịn được nữa.
Giống như đang xem một trận đấm bốc đặc sắc, hai bên giao chiến là Trì Sính và Uông Trẫm, thắng thua lại là giữa y và Uông Thạc.
Ánh mắt trước khi xoay người của Ngô Sở Úy, khiến Trì Sính kiếp này khó quên.
Đột nhiên mất tập trung, lồng ngực chịu một cú đấm chắc nịch của Uông Trẫm, máu phọt lên cổ họng, nhưng bị ép nuốt về.
Ánh mắt Quách Thành Vũ chuyển sang sắc bén.
Bước nhanh qua đó, gia nhập cuộc hỗn chiến.
Khương Tiểu Soái chầm chậm chạy xuống lầu, khi đuổi kịp Ngô Sở Úy, y đã lên xe rồi.
“Đại Úy, cậu muốn đi đâu?” Khương Tiểu Soái nôn nóng nện đấm lên cửa sổ xe.
Ngô Sở Úy đờ đẫn nhìn hắn, lời nói ra lại không hề có chút sợ sệt nào.
“Anh yên tâm, một trăm bước mới chỉ đi được chín mươi, tôi sẽ đi xong mười bước cuối cùng.” (Hàm nghĩa: Đường đi trăm bước, bước được chín mươi mới chỉ xem là đi được một nửa, càng về cuối càng khó khăn trắc trở.).