Quách Thành Vũ và Khương Tiểu Soái vào phòng ngủ chưa bao lâu, Ngô Sở Úy đã qua gõ cửa.
“Mở cửa một chút coi, tôi muốn lấy đồ.”
Giọng Quách Thành Vũ vang lên bên trong: “Hai chúng tôi đã vào ổ chăn rồi, ngày mai hẵng lấy.”
“Anh mở cửa đi, tôi thật sự có chuyện gấp!”
Quách Thành Vũ cứ không mở cho y, cố ý làm y gấp.
Trì Sính vốn lười quản mấy chuyện nhỏ này, nhưng thấy nắm đấm của Ngô Sở Úy ra sức nện lên cửa, mu bàn tay đã đỏ luôn rồi, thực sự không nhìn nổi nữa, giọng nói thấp trầm mạnh mẽ gọi vào bên trong.
“Quách tử, cậu mở cửa cho cậu ấy đi.”
Tổng công đại nhân đã cất tiếng, lão lươn lẹo suy nghĩ một lát, vẫn bước ra cửa, thả cho Ngô Sở Úy vào.
Ngô Sở Úy vào rồi, lôi Khương Tiểu Soái chỉ mặc một chiếc quần lót ra khỏi ổ chăn, đi về phía cửa.
Quả nhiên, đến cửa thì bị Quách Thành Vũ níu lại.
“Đi đâu?” Quách Thành Vũ hỏi.
Ngô Sở Úy nói: “Hai anh em chúng tôi muốn nói chuyện bí mật, anh không thể quản.”
“Mặc đồ vào rồi đi.” Quách Thành Vũ trầm giọng mệnh lệnh Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái còn chưa động đậy, Ngô Sở Úy đã dã man đẩy Khương Tiểu Soái ra ngoài, không kiên nhẫn nói: “Mặc gì mà mặc, đều là đàn ông có gì phải tránh né?”
Nói xong, kéo Khương Tiểu Soái vào một phòng khác.
Thân hình trắng bóc, vòng eo gợi cảm, đôi chân dài thẳng tắp của Khương Tiểu Soái đều bị Trì Sính nhìn hết vào mắt.
Ánh mắt Trì Sính thản nhiên dừng lại một lúc trên người Khương Tiểu Soái, sau đó chuyển sang Quách Thành Vũ.
“Cậu ta thật sự rất trắng.” Trì Sính ngả ngớn nói.
Quách Thành Vũ nghiến răng nghiến lợi, mùi chua ập lên miệng.
“Lo quản vợ nhà cậu đi, cũng quá tùy tiện rồi đó? Ăn mặc như vậy mà dám chui ra khỏi ổ chăn, còn ở trước mặt cậu, đây là muốn tạo phản à!”
Trì Sính lột vỏ nho, vừa chuẩn vừa nhanh ném vào cái miệng đang mở của Quách Thành Vũ.
“Tôi cũng không biết quản làm sao luôn.
Đây là lúc có mặt các cậu đó, nếu không có các cậu, mỗi ngày cậu ta đều trần truồng khoe điểu trong phòng.
Tôi đã nhắc cậu ta không chỉ một lần, chớp mắt liền quên.”
Quách Thành Vũ lại gần Trì Sính ngồi xuống.
“Cứ luôn lộ ra không giữ lại gì như thế, thời gian lâu rồi cậu còn có thể hưng phấn được sao?”
Trì Sính gác tay lên tay Quách Thành Vũ, móng hổ cọ lên mặt hắn, không nặng không nhẹ nói: “Tôi lại thích cái kiểu không biết xấu hổ như vậy.”
“Vậy cậu cứ thích đi, sớm muộn cũng có một ngày cậu bại trong chính tay mình.”
…
Sau khi Ngô Sở Úy kéo Khương Tiểu Soái vào một phòng khác, liền kể lại đầu đuôi chuyện Trương Doanh cho hắn.
“Má, ông già thiếu đạo đức đó lại đến cầu xin cậu hả?”
Ngô Sở Úy gật đầu, “Nếu tôi không chạm mặt ông ta ở cửa cục tài chính, thì đã sắp quên người này rồi.”
Khương Tiểu Soái xoa nắm đấm: “Vậy cậu tuyệt đối không thể bỏ qua cho ông ta, đến hôm nay tôi còn nhớ chuyện ông ta nửa đêm bắt cậu đội mưa lớn đến đơn vị nhìn ông ta lên cơn say, mẹ nó nhớ đến là hận!”
Trong mắt Ngô Sở Úy lộ ra hung tàn.
“Tên đó mấy năm nay tham lam không ít, Trương Doanh chính là người tình của ông ta, tôi không giả vờ mắc câu, thì ông ta không dám lấy số tiền đen đó ra, lúc trước ông ta bức tôi đến không còn đường đi, bây giờ tôi muốn chỉnh ông ta đến khuynh gia bại sản.”
Khương Tiểu Soái vỗ vai Ngô Sở Úy: “Tôi ủng hộ cậu, ông ta lừa cậu ba năm, ít nhất cậu phải lừa ông ta ba mươi năm.”
Ngô Sở Úy ôm chầm lấy Khương Tiểu Soái, cảm động không thôi.
“Soái Soái, vẫn là cậu hiểu rõ tôi nhất.”
Hai người đang giả tình, cửa đột ngột bị mở ra.
Quách Thành Vũ ngậm điếu thuốc đứng trước cửa, ánh mắt lạnh lùng đảo sang Khương Tiểu Soái.
“Đi, về phòng ngủ với tôi!”
Khương Tiểu Soái không kiên nhẫn nói: “Không thấy hai chúng tôi đang nhiệt tình sao? Ở đây không có chuyện của anh, đi sang một bên đợi đi!”
Quách Thành Vũ còn chưa kịp đáp lời, Khương Tiểu Soái đã bước ra cửa, rầm một tiếng đá cửa lại.
Ngô Sở Úy nhìn mà nghẹn họng trợn mắt.
“Sư phụ, anh đàn ông quá!”
Khương Tiểu Soái hừ lạnh một tiếng, “Dám ngang ngược với tôi? Thật xem mình là món ngon à!”
“Đúng thế!” Ngô Sở Úy châm ngòi thổi gió, “Đối với loại đàn ông hạn hẹp này, chính là không thể nhân từ mềm lòng.”
Trì Sính nghe tiếng cửa vang, ra khỏi nhà vệ sinh, hỏi Quách Thành Vũ: “Chuyện gì vậy?”
Quách Thành Vũ cười bất đắc dĩ: “Bên trong lại ôm rồi.”
Trì Sính nghe câu này còn rất cao hứng.
“Vậy không phải rất tốt sao? Hai chúng ta có thể vào phòng đó ngủ.”
Nếu nói Ngô Sở Úy và Khương Tiểu Soái không sợ hiềm nghi, Trì Sính và Quách Thành Vũ tuyệt đối càng không sợ.
Hai người kia dù sao còn có quần lót phòng thân, hai người này trực tiếp để trần truồng ra trận, hùng điểu nằm song song.
“Hai chúng ta đã 35 ngày không ngủ chung rồi.” Quách Thành Vũ nói.
Trì Sính nhếch môi cười: “Nhớ rõ thế à?”
“Vì tôi và Khương Tiểu Soái đã làm liền 35 ngày không ngừng.”
“Má!” Trì Sính cười âm trầm: “Khoe khoang với tôi đó à? Nói số ngày cũng vô dụng, có bản lĩnh thì cậu nói số lần đi.”
“So số lần cũng không chuẩn, dứt khoát so thời gian đi.”
Hai người trao đổi một ánh mắt, rồi lộ ra nụ cười hạ lưu.
“Khương Tiểu Soái rất chặt đúng không?” Trì Sính hỏi.
Quách Thành Vũ nói xa xăm: “Kinh thành đệ nhất chặt.”
Trì Sính túm lấy cái đó của Quách Thành Vũ, trêu cợt: “Hầu hạ chỗ này của cậu rất sướng?”
Quách Thành Vũ quay đầu cho Trì Sính một nụ cười tà mị.
“Không phải rất sướng, là cực kỳ sướng.”
Trì Sính cười dữ tợn: “Làn da quả thật đủ trắng đủ trơn, lần trước chui vào ổ chăn của tôi, cọ hai cái lên người tôi, cọ đến mức lòng tôi ngứa ngáy.
Nếu không phải jj của tôi đang đụng vào mông Đại Bảo, tôi thật sự muốn nhét cậu ta vào ổ chăn luôn.”
Quách Thành Vũ không nghe thấy cái khác, chỉ nghe thấy sáu chữ “chui vào ổ chăn của tôi”.
“Cậu ấy chui vào ổ chăn của cậu?” Quách Thành Vũ hơi híp mắt hỏi.
Trì Sính nói: “Còn trần truồng chui vào.”
Quách Thành Vũ luôn cảm thấy, Khương Tiểu Soái nhà hắn chú trọng nhất, dè dặt nhất, biết chừng mực nhất, hóa ra ba từ đều chỉ dùng cho một mình hắn.
Mắt lão lươn lẹo chuyển sắc, vừa định đứng lên, đã bị khuỷu tay Trì Sính đè xuống.
“Đừng để tôi xem thường cậu.” Trì Sính nói.
Quách Thành Vũ giằng co một chút, rồi nằm xuống.
Qua một lát, Quách Thành Vũ không biết nhớ ra cái gì, lấy đầu gối húc vào cự long của Trì Sính.
“Tôi hỏi này, chuyện của Trương Doanh cậu biết chưa?”
“Phí lời.” Trì Sính dửng dưng nói: “Trương Bảo Quý thông qua chỗ tôi nghe ngóng được Đại Bảo, tôi có thể không biết bàn tính của ông ta gẩy những gì sao?”
“Nghe giọng điệu của cậu, thì rất yên tâm nhỉ!”
Trì Sính dùng ánh mắt tiêu diệt ngàn quân đáp trả Quách Thành Vũ, “Cậu ta chịu nhiều uất ức như thế, tôi nhất định phải để cậu ấy trút hết giận.”
Quách Thành Vũ cười gằn: “Cậu rất hào phóng đó, dù sao tôi chịu không nổi Khương Tiểu Soái thân thiết với người khác.”
Trì Sính hơi nhíu mày: “Thân thiết? Không phải chỉ gặp chuyện đóng kịch sao?”
“Cái này thì thật là diễn giỏi, dù sao tôi không thấy cậu ta nhẫn nhục gánh nặng, nằm gai nếm mật gì cả.
Tay thì kéo kéo, gọi một tiếng Doanh Doanh.
Lúc đó tôi thật sự cảm thấy cậu là Đông Phương Bất Bại, trừ tự cung ra thì không có con đường nào khác.”
Trì Sính vẫn luôn cảm thấy, Đại Bảo nhà hắn gan nhỏ nhất, thẳng thắn nhất, không che giấu được gì nhất, hóa ra ba từ này đều chỉ giả để cho một mình hắn xem.
Sắc mặt tổng công đại nhân biến lạnh, vừa định ngồi dậy, đã bị khuỷu tay Quách Thành Vũ đè xuống.
“Đừng để tôi xem thường cậu.” Quách Thành Vũ đâm ngược một đao.
Trì Sính nghiến răng, vẫn là nằm xuống.
…
Ngô Sở Úy và Khương Tiểu Soái còn đang nói chuyện rôm rả ở phòng khác.
“Anh nhớ đừng để Quách tử cáo trạng với Trì Sính, tôi thấy chuyện này sắp thành rồi, không thể xảy ra chút sai sót nào!”
“Cậu yên tâm đi.” Khương Tiểu Soái vỗ vai Ngô Sở Úy: “Nếu cậu sớm nói vì lý do này mới đùa giỡn với tiểu thư ký, tôi sẽ không để Quách tử đến phá hoại.
Hai chúng tôi căn bản không ngờ được tính nghiêm trọng của chuyện này, còn cho rằng cậu đang quậy phá.”
Ngô Sở Úy thăm dò: “Quách tử chắc không phải là người nhiều chuyện chứ?”
“Đối tượng của Khương Tiểu Soái tôi, có thể là người nhiều chuyện sao?”
Ngô Sở Úy lúng túng gãi đầu: “Anh nói thế sao tôi cảm thấy không yên tâm lắm vậy?”
Khương Tiểu Soái vỗ giường: “Má, cậu có ý gì? Không tin vào bản lĩnh của sư phụ cậu? Cậu không thấy khí thế đá cửa vừa rồi của tôi sao? Anh ta dám nói tiếng nào sao? Nếu tôi không cho anh ta nói với Trì Sính, thì anh ta không dám đánh rắm luôn ấy.”
Ngô Sở Úy nghe câu này thì cười: “Quả thật, vừa rồi anh đá cửa quá đẹp, cửa đóng một cái rầm, anh nói xem Quách tử đứng bên ngoài, gương mặt đen cỡ nào hả?”
“Ha ha ha…” Khương Tiểu Soái cười to ngông cuồng: “Cái này thì tôi không biết.”
“Anh nghĩ hai người họ lúc này đang làm gì? Có phải mặt đối mặt buồn bực không?” Ngô Sở Úy cười xấu xa.
Khương Tiểu Soái cũng nhe răng cười, nhe một hồi răng đã hơi đau.
Ngô Sở Úy bên này cũng tỉnh ngộ, đối diện Khương Tiểu Soái, thần kinh mặt run rẩy.
“Chuyện này, sư phụ, sao tôi cảm thấy cú đá vừa rồi của anh đã phá hỏng chuyện rồi?”
Khương Tiểu Soái gẩy trán, hơi xoắn xuýt nói: “Sao tôi cũng có cảm giác này nhỉ? Tôi cảm thấy để hai người họ ở bên ngoài, hình như hai chúng ta cũng không chiếm được ích lợi gì?”
“Đúng vậy, hơn nữa hai người họ còn chiếm một căn phòng tốt, một chiếc giường tốt.”