Tiết Thanh Minh, Ngô Sở Úy đi đốt tiền giấy cho bà Ngô và ông Ngô.
“Mẹ, công ty con nhận được một hạng mục lớn, sắp chính thức khởi công rồi, bây giờ công ty con đã có chút danh tiếng trong nghề, đợi khi phát triển đến quy mô nhất định, con sẽ suy nghĩ đầu tư vào sản nghiệp khác.”
“Trước kia con luôn nói với mẹ, nói lãnh đạo của con đối xử với con rất tốt, rất xem trọng con, thật ra con lừa mẹ thôi.
Trước kia con bị ông ta ức hiếp đủ chỗ, chẳng qua bây giờ con đã chỉnh ông ta sụp đổ rồi.
Bây giờ con có ba căn nhà, một căn lấy được từ chỗ ông ta, hai căn còn lại là lấy phí chuyển nhượng mua.”
“Ba căn nhà này đều rất tốt, vừa lớn vừa thoáng đãng, nhưng con không dám vào ở, vừa vào đó con liền nhớ đến ba mẹ.
Con thường xuyên hối hận, hối hận lúc ba mẹ còn sống, con không thể cho ba mẹ cuộc sống tốt.”
“Mẹ, tình cảm của con và Trì Sính rất ổn định.
Mẹ không cần lo lắng, chứng cứ phi pháp Trì Sính lợi dụng chức vụ mưu cầu lợi ích cho công ty con đều nằm trong tay con.
Nếu anh ta dám bất trung với con, con sẽ nghĩ cách đặt bẫy dụ anh ta vào.
Nếu ba anh ta dám làm khó con, con sẽ nghĩ cách đặt bẫy dụ con ông ta vào!”
“Trì Sính luôn cười nói con rất keo kiệt, thật ra con không keo chút nào, con vẫn luôn nhớ lời mẹ, tiền nên tiêu thì tiêu, tiền không nên tiêu tuyệt đối không tiêu.”
“Bây giờ trong tiểu kim khố của con đã có rất nhiều tiền, trước kia là dùng để lấy vợ, bây giờ dùng để dưỡng lão cho con và Trì Sính.
Con đã tính toán hết nửa đời sau rồi, mẹ cứ yên tâm đi.”
Ngô Sở Úy lại chuyển mắt sang bia mộ của ông Ngô.
“Ba, con đã tìm một đứa con dâu cho ba rồi, trừ là nam ra thì không còn khuyết điểm nào nữa.
Bình thường anh ta biết làm việc nhà, dọn giường phủ nệm đều là công việc của anh ta.
Anh ta thường xuyên giặt quần áo cho con, thỉnh thoảng sẽ xuống bếp.
Người vợ này đặc biệt dễ dỗ, bất kể con làm sai chuyện gì, chỉ cần cười với anh ta, anh ta sẽ hết cách với con.”
“Hai chúng con trước giờ không hề cãi nhau, phân công trong nhà rất rõ ràng, anh ta phụ trách dọn đồ, sửa chửa, làm việc vặt, con phụ trách quản tiền.
Thời gian trước vì chỉnh ông già chết tiệt họ Trương kia, đã ủy khuất vợ con, con định mua một chiếc nhẫn về dỗ anh ta.”
“Ba, ba còn chưa gặp vợ con đúng không? Bây giờ con đốt cho ba hai bức ảnh của anh ta, một bức chụp toàn thân, một bức chụp mặt.
Nếu ba vẫn không nhìn thấy rõ, lần sau con sẽ dán một người giấy đốt cho ba.
Nếu ba cảm thấy không tồi, nhớ báo mộng đánh giá cho con biết.”
“Được rồi, những gì muốn nói con đã nói rồi, sau này con sẽ thường xuyên đến thăm ba mẹ.”
Ngô Sở Úy cong lưng thật sau với bia mộ
…
Mấy hôm nay, công ty Ngô Sở Úy đang bận chuyện dời địa điểm, công ty phát triển lớn mạnh, nghiệp vụ tăng lên, tòa nhà thuê trước kia đã không đủ không gian.
Trì Sính giúp Ngô Sở Úy tham khảo mấy địa điểm không tệ, cuối cùng chọn ở khu trung tâm sáng tạo công nghệ Hải Điện, là một bảo địa.
Như thế, khoảng cách giữa công ty của Ngô Sở Úy và đơn vị của Trì Sính được rút ngắn một nửa, càng tiện cho “qua lại lẫn nhau.”
Từ lúc Trì Sính ép Ngô Sở Úy rèn luyện thân thể tới nay đã gần một tháng, ban đầu Ngô Sở Úy oán thán không thôi, sau đó dần hình thành thói quen, mỗi ngày đi làm tan ca hơn mười km, một ngày không chạy sẽ cảm thấy khó chịu.
Trừ thói quen, còn có một nguyên nhân quan trọng khiến Ngô Sở Úy vui không biết mệt, vận động nhiều có ích cho việc đề cao chất lượng cuộc sống tính phúc.
Tuy chất lượng của hai người họ đã rất cao, nhưng cũng không trở ngại Ngô Sở Úy càng truy cầu “cao” hơn.
Tối tan ca, Trì Sính lái xe xuống hầm để xe của công ty Ngô Sở Úy, cùng y chạy về nhà.
Trên đường, Ngô Sở Úy thường xuyên chơi ngầu, không có việc gì thì tăng tốc chạy trước vài bước, bỏ xa Trì Sính, để Trì Sính ở phía sau nhìn cặp mông nhô lên rung động của y.
Sau đó dừng ở chỗ nào đó, ánh mắt đắc ý liếc nhìn Trì Sính, ra vẻ tôi nhường anh đó.
Nếu hôm nào Trì Sính chạy nhanh cố ý không đợi y, Ngô Sở Úy đảm bảo sẽ ở phía sau chửi bới.
Ban ngày chỗ náo nhiệt còn đỡ, nếu là buổi tối ngừng lại nghỉ, sẽ nghe thấy tiếng tru tréo của Ngô Sở Úy.
Hôm nay gió lớn, Ngô Sở Úy chạy có hơi tốn sức.
Trì Sính hỏi: “Mệt sao? Mệt thì chúng ta nghỉ một lát.”
Ngô Sở Úy lắc đầu: “Không mệt.”
“Sao tôi cảm thấy cậu chạy không nổi nữa?”
“Ai nói chứ? Tôi còn có thể hát mà!”
Nói xong, lại bắt đầu gân cổ hát những khúc ca xưa rớt răng, rõ ràng đã thở không nổi, còn nhất định phải giả bộ thoải mái.
Gió càng lớn hát càng hăng, hô hấp càng gấp gào càng hứng.
Kết quả về đến nhà chùi miệng, miệng toàn là cát.
Biết mắc lừa rồi, liền túm đầu Trì Sính liều mạng hôn lên, sau đó lại mắc lừa tiếp.
Ăn cơm xong còn một tiếng luyện công, một tiếng này Trì Sính sẽ dạy Ngô Sở Úy một vài chiêu, thỉnh thoảng sẽ đánh vài chiêu với y, cố ý để Ngô Sở Úy đánh vài cái, Ngô Sở Úy có thể vui hơn nửa đêm.
Tắm rửa xong, Trì Sính đứng ngoài ban công hút thuốc.
Ngô Sở Úy ngồi khoanh chân trên giường xâu hạt, Túi Dấm Nhỏ vòng quanh eo y.
Trong hộp giấy có hạt châu đủ màu, Ngô Sở Úy muốn chọn những hạt châu đồng màu để xâu thành chuỗi, xâu xong hết rồi thì để Trì Sính kiểm tra.
Trước kia chuỗi Ngô Sở Úy xâu ra rất là đặc sắc, màu gì cũng có, bây giờ càng lúc càng chỉnh tề, thỉnh thoảng sẽ có một hai hạt đứng sai đội ngũ, nhưng so với trước kia đã tiến bộ rất lớn.
Trì Sính nhìn như bâng quơ hút thuốc, thật ra luôn liếc mắt nhìn Ngô Sở Úy.
Hắn nhìn Ngô Sở Úy không đủ!
Có lúc quan sát Ngô Sở Úy, là một lạc thú to lớn trong cuộc sống của Trì Sính.
Thông qua thời gian rèn luyện này, thân hình Ngô Sở Úy càng thêm cân đối, đường cơ bắp càng thêm mướt.
Hai chân y khoanh lại, bên dưới lớp lông dày rậm che giấu một con điểu lớn ló đầu nhìn lén, điểu nằm giữa hai trái trứng lớn, một nhà ba người rất ngọt ngào.
Ngón tay sạch sẽ của Ngô Sở Úy cằm một hạt châu lên, hai con mắt lớn tỉ mỉ phân biệt, sau khi phân biệt xong sẽ chậm rãi xâu vào sợi dây, xâu xong rồi vẫn không yên tâm, còn phải nhìn tới nhìn lui.
Lúc này, cái đầu nhọn của Túi Dấm Nhỏ thò qua, cái miệng nhỏ cắn lên đầu dây của Ngô Sở Úy.
“Đừng cắn đừng cắn…” Ngô Sở Úy vội răn dạy Túi Dấm Nhỏ một câu.
Sau đó đầu của Túi Dấm Nhỏ lắc lắc, lại đến chỗ một nhà ba người góp vui.
Ngô Sở Úy ngứa đến mức cười hề hề, rất giống một con rắn đang lẳng lơ.
“Đừng quậy… ngứa…”
Trên gương mặt như được điêu khắc của Trì Sính hiện lên nụ cười không dễ phát hiện.
Ngô Sở Úy cười vui vẻ, đột nhiên liếc thấy đôi mắt lóe sáng của Trì Sính, thần kinh liền căng chặt, ánh mắt dời xuống, phát hiện tổ chức bí mật một nhà ba người đã bị lộ ra rồi.
Ban đầu còn giả bộ bình tĩnh, sau khi lén nhìn Trì Sính vài cái, liền không chống đỡ được nữa.
Tay bắt đầu thò xuống gối mò tìm quần lót, không tìm được, nhớ trong tủ đầu giường có, thế là chu mông đi tìm.
Trì Sính không biết nên cười thế nào luôn.
Bước nhanh qua, vòng tay siết cổ y ấn lên giường, tay kia xách eo y, để mông y vểnh cao hơn, một bàn tay sắc tình đánh vào kẽ.
“Tôi thấy tiểu yêu cậu chính là được chuẩn bị cho cây gậy Kim Cô của tôi!”
Ăn của lão Tôn một gậy!
Thu yêu xong, Trì Sính tựa vào đầu giường, hai cánh tay mạnh mẽ vòng lấy Ngô Sở Úy, lặng lẽ nhìn y chơi game bằng di động.
Trì Sính thò tay vào gốc đùi Ngô Sở Úy sờ tới sờ lui.
Ngô Sở Úy chơi game cứ chết không ngừng.
Sau đó Ngô Sở Úy quay người qua, cố gắng đẩy Trì Sính lên giường, tì cùi chỏ lên cổ họng Trì Sính, trong mắt lóe tia sáng ranh ma.
“Tôi lại muốn thượng anh rồi, làm sao đây?” Ngô Sở Úy nói: “Tôi đã quên mất mùi vị được làm anh ra sao rồi.”
Mắt Trì Sính tối đi, tay nhéo mạnh lên thịt mềm ở mông Ngô Sở Úy.
“Lại muốn để tôi lấy đồ kẹp kẹp jj của cậu phải không?”
Lần trước Ngô Sở Úy dùng điểu chọt vào mông Trì Sính, liền bị Trì Sính dùng hình cụ tự chế ngược một trận, lúc đó bị kẹp khóc oa oa, hiện tại nhớ đến thôi phía dưới đã nhói lên từng cơn.
Ngô Sở Úy phẫn hận đá một cái lên mông Trì Sính, lật người không thèm để ý đến hắn nữa.
Trì Sính nhéo một cái lên mặt Ngô Sở Úy, phát hiện mặt y đang căng chặt, nhéo cũng không nhéo được.
“Không được trưng vẻ mặt này cho tôi xem.” Trì Sính trừng mắt hổ tức giận.
Ngô Sở Úy vẫn gân cổ không lên tiếng.
Trì Sính cười dữ tợn, đánh một cái lên mông Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy tức giận hầm hừ, cố gạt cánh tay Trì Sính đang đặt trong mông mình.
Không ngờ Trì Sính lại đánh một cái nữa, Ngô Sở Úy nghẹn ngào chui vào ổ chăn.
Lại đánh liền mấy cái, Ngô Sở Úy chịu không nổi, chui khỏi ổ vật lộn với Trì Sính.
Giày vò một hồi lâu, hai người mới ôm nhau ngủ.
Sáng hôm sau, Ngô Sở Úy mặc sơ mi màu hồng, âu phục ôm người, tóc chải thẳng thóm không một sợi rối, điển trai kinh người đứng trước gương, soi tới soi lui ba mươi sáu độ.
“Lẳng lơ.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy hừ lạnh, ra cửa đổi giày.
“Này, hôm nay anh không cần đưa tôi, tôi tự đến công ty.”
Hôm nay Trì Sính được nghỉ, hắn muốn cùng Cương Tử ra ngoài một chuyến, vốn định đưa Ngô Sở Úy đi làm rồi mới làm việc của mình.
Nhưng Ngô Sở Úy cảm thấy phiền toái, nhất định đi một mình.
“Thật không cần tôi đưa?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy hất đầu: “Không cần!”
Trì Sính nhìn Ngô Sở Úy lên thang máy.
Khi cửa thang máy chậm rãi đóng lại, tim Trì Sính đột nhiên như bị thứ gì kéo một cái.