Yêu Phải Tình Địch

Chương 220


Trì Sính hỏa tốc chạy về nhà, trễ thế này Trì Viễn Đoan vẫn chưa về, Trì Sính đi thẳng đến căn phòng ngủ đó, cửa vẫn khóa, vẫn có thể nghe được động tĩnh nho nhỏ bên trong.
Trì Sính không nói hai lời, đạp mở cửa.
Một con chó mặt mũi dữ tợn bị cột ở chân tủ, đang nhảy lên vồ tới, mảnh vỡ của bình hoa còn rải khắp mặt đất chưa kịp thu dọn.

Con chó thấy Trì Sính thì bắt đầu vồ cắn điên cuồng, hoàn toàn giống với miêu tả của Trì Viễn Đoan lúc chiều.
Nếu Trì Sính không hiểu rõ Trì Viễn Đoan, thật sự sẽ cho rằng mình trách lầm ông.
Hắn nhìn chằm chằm vào một vết xướt rõ ràng trên song giường, nhớ lại động tĩnh khác thường nghe được ban ngày, trong lòng hối hận không thôi.
Thậm chí Trì Sính có thể tưởng tượng được vẻ mặt và động tác khi Ngô Sở Úy giãy dụa, nhất định là nóng ruột, thống khổ, không nơi trợ giúp.

Nhất định khổ sở khẩn cầu mình có thể mở cửa ra, nhìn y bị cột trên giường, toàn thân phủ kín vết thương.
Trì Sính như một cây đinh bị đóng ở cửa, tiến hành khảo vấn và trừng phạt nghiêm khắc nhất với trái tim mình.
Rất lâu sau, hắn gọi cho Trì Viễn Đoan.
Điện thoại là thư ký của Trì Viễn Đoan nghe.
“Xin chào, tổng bí thư đang gặp vị khách quan trọng, nếu có chuyện gấp, có thể nói với tôi, lát nữa tôi sẽ chuyển lời.”
Trên gương mặt lạnh lẽo của Trì Sính phủ kín một tầng băng.
“Giúp tôi chuyển lời cho ông ta, bảo ông ta tự thu xếp ổn thỏa đi.”
“Cái…”
Trì Sính không nói thêm gì nữa, trực tiếp cúp máy.
Thư ký nghe điện thoại xong, sắc mặt nghiêm trọng bước vào phòng, Trì Viễn Đoan đang chăm chú nhìn bác sĩ bôi thuốc cho Ngô Sở Úy.
Thư ký lặng lẽ đi vào, ghé vào tai Trì Viễn Đoan nói vài câu.

Sắc mặt Trì Viễn Đoan biến đổi, cùng thư ký ra ngoài.
“Nó đã nói gì?” Trì Viễn Đoan hỏi thư ký.
Thư ký hơi khó xử nói: “Cậu ta chỉ nói một câu.”
“Câu gì?”

“Cậu ta… cậu ta bảo ngài tự thu xếp ổn thỏa đi.”
Trì Viễn Đoan xanh mặt, há miệng phun hai chữ.
“Súc sinh!”
Chẳng qua, cha của tổng công đại nhân thì chính là cha của tổng công đại nhân, sau khi về phòng, lại làm như vô sự hỏi chuyện bác sĩ, bày gương mặt hài hòa lo lắng cho người bệnh.
“Trừ dây chằng ở mắt cá chân bị giãn, những chỗ khác đều là vết thương ngoài da, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi.”
Trì Viễn Đoan hòa ái nói với bác sĩ: “Làm phiền anh rồi, trễ thế này còn phải chạy một chuyến.”
“Ngài khách sáo quá, nên làm thôi, nên làm thôi.”
Sau khi bác sĩ và thư ký ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Trì Viễn Đoan và Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy khẩn cầu Trì Viễn Đoan: “Chú à, xin chú, chú thả con ra đi! Công ty con vừa nhận một hạng mục lớn, không có con thì không được!”
“Không phải có Trì Sính giúp cậu lo liệu sao?” Trì Viễn Đoan nói: “Cậu có thể nhân cơ hội này nghỉ ngơi vài ngày.”
Cha vợ quả nhiên đã hiểu rõ mọi thứ rồi!
Ngô Sở Úy cười gượng vài tiếng: “Con không thể để con chú mệt mỏi!”
“Cậu thì không mệt sao?” Trì Viễn Đoan hỏi lại.
Ngô Sở Úy không còn gì để nói, chỉ có thể lặng lẽ đếm cừu trong lòng.
Qua một lát, giọng Trì Viễn Đoan lại vang lên.
“Thời gian này mẹ Trì Sính ra nước ngoài, trong nhà chỉ có mình tôi, cậu bầu bạn với tôi đi.”
“Bầu bạn với chú?”
Ngô Sở Úy diễn chuẩn xác tinh tế vẻ mặt năm màu bảy sắc tràn đầy sợ hãi.
Trì Viễn Đoan thì có vẻ rất nhẹ nhõm: “Thế nào? Không vui?”
Ngô Sở Úy nghẹn một hồi, mới nghẹn được mấy chữ.

“Vừa mừng vừa sợ.”
Trì Viễn Đoan không nói gì, ung dung vào nhà tắm, không bao lâu, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước.

Sống lưng Ngô Sở Úy rét lạnh từng cơn, nhìn điệu bộ này, ông ta thật sự định ở lại đây.
Ôi trời đất ơi, dân đen như tôi vậy mà lại ở chung một phòng với lãnh đạo thành ủy, hoảng sợ trong lòng Ngô Sở Úy khỏi nói cũng biết.

Qua một lát, tiếng nước ngừng lại, Trì Viễn Đoan mặc áo ngủ, mang mái tóc còn ẩm bước vào phòng ngủ.
Ngô Sở Úy vội đứng lên đi ra cửa.
Trì Viễn Đoan gọi y lại.
“Đi đâu?”
Ngô Sở Úy nói: “Chú ngủ phòng này, con đi tìm phòng ngủ khác.”
Trì Viễn Đoan nhíu mày: “Cậu đi ngủ ở phòng khác, còn gọi là bầu bạn với tôi sao?”
Ngô Sở Úy ngẩn người đứng dại ra tại cửa.
“Cậu ngủ ở đây, tôi ngủ ở đây.”
Trì Viễn Đoan chỉ cho Ngô Sở Úy, ông ngủ bên phải, Ngô Sở Úy ngủ bên trái.
Mất nửa ngày Ngô Sở Úy mới lê bước nhỏ nhích qua, lén liếc trộm Trì Viễn Đoan một cái, không chút tự nhiên ngồi xuống.
Kết quả, mông vừa chạm giường, đã nghe một tiếng chất vấn nghiêm khắc của Trì Viễn Đoan.
“Sao không đi tắm?”
Ngô Sở Úy bị dọa nhanh chóng bắn khỏi giường.
Trì Viễn Đoan tiếp tục giáo huấn: “Không tắm mà muốn lên giường của tôi? Không có quy củ gì hết!”
Cái… cái này là muốn làm gì hả? Vừa ngủ chung giường vừa muốn tôi đi tắm!! Lông tơ toàn thân Ngô Sở Úy đều dựng hết lên.
“Bác sĩ có nói vết thương không thể chạm nước không?” Trì Viễn Đoan lại hỏi.
Ngô Sở Úy rụt rè lắc đầu.
“Vậy thì mau đi tắm!”
Lúc Ngô Sở Úy tắm trước khi lên giường lần đầu tiên với Trì Sính, cũng không căng thẳng thế này.
Trở về phòng ngủ, Trì Viễn Đoan đã ngủ, đèn trong phòng đã tắt, chỉ còn lại một ngọn đèn vách mờ ảo.

Ngô Sở Úy rón ra rón rén đi sang phía của mình, chậm rãi nằm xuống, dán tay lên ngực, nhịp tim đập cực nhanh suýt chấn tê tay y.
Trì Viễn Đoan có vẻ đã ngủ rồi.
Ngô Sở Úy hơi thở ra nhẹ nhõm, nghiêng người qua, đưa lưng về phía Trì Viễn Đoan, không cảm thấy buồn ngủ chút nào, trong đầu toàn là Trì Sính.


Trì Sính nhất định đang tìm mình khắp nơi đúng không? Nhất định anh ta đang rất nôn nóng đúng không?
Trong lòng xoắn xuýt một hồi, lại cố sức lật người, nhìn chằm chằm vào Trì Viễn Đoan.
Đường nét gương mặt của Trì Sính rất giống Trì Viễn Đoan, đặc biệt là lông mày và mắt, nhưng Trì Viễn Đoan ít lệ khí hơn Trì Sính, gương mặt cũng nhu hòa hơn một chút.

Có lẽ là do tướng mạo mẹ Trì Sính hơi hung một chút, Ngô Sở Úy thầm nghĩ, không đúng! Mình từng gặp mẹ Trì Sính, cũng rất dịu dàng đoan trang mà!
Hai vợ chồng này sao lại sinh ra một thằng con như thế? Lẽ nào là Trì Viễn Đoan cùng một nữ la sát bên ngoài sinh ra?
Đang nghĩ thế, Trì Viễn Đoan đột nhiên mở miệng.
“Cậu mở mắt ngủ à?”
Giọng nói này quá đột ngột, dọa Ngô Sở Úy suýt bắn khỏi giường như cá chép lật mình.
Mất một lúc mới bình ổn được hô hấp, Ngô Sở Úy vội nhắm mắt lại.
Trì Viễn Đoan lại mở mắt ra, giọng điệu hơi sượng cứng.
“Trễ rồi còn không ngủ, nhìn tôi làm gì?”
Đầu Ngô Sở Úy rút gân, phun ra lời thật lòng.
“Con nhớ Trì Sính, lại không được gặp, chỉ có thể nhìn chú cho đỡ thèm.”
Nghe câu này, mặt Trì Viễn Đoan lập tức đen hơn nhọ nồi.

Nhưng vì mặt mũi và hình tượng của mình, ông ẩn nhẫn không quát lên.

Đường còn dài, sau này có rất nhiều chỗ làm ông tức giận, ông vẫn nên để dành thể lực đợi đến lúc quan trọng hãy bùng phát.
Ngô Sở Úy vẫn luôn thấp thỏm bất an đợi phản ứng của Trì Viễn Đoan, nào ngờ ông không nói tiếng nào.

Ngô Sở Úy đảo mắt nhìn ông, thấy gương mặt bình tĩnh của ông, không biết sao, lòng lại càng hoảng.
Trì Viễn Đoan cuối cùng cũng điều chỉnh được cảm xúc, dần dần buồn ngủ.
Kết quả, khi ông mơ mơ hồ hồ sắp ngủ, Ngô Sở Úy lại đột nhiên sụp đổ la lên một tiếng.

“Chú cho con được giải thoát đi!!”
Trì Viễn Đoan đã lớn tuổi rồi, chất lượng giấc ngủ vốn không tốt, vừa mới ủ được một chút buồn ngủ, đã bị tiếng gào của Ngô Sở Úy xua tan.
Thực sự không nhịn được, lông tơ dựng hết lên, ngồi bật dậy, tức giận gầm.
“Cậu không cho tôi giải thoát, dựa vào cái gì tôi phải cho cậu giải thoát!!”

Ngô Sở Úy bị dọa như chú gà con, trốn trong ổ chăn không dám lên tiếng.
Trì Viễn Đoan nện một đấm xuống giường, tức giận bừng bừng nằm xuống.
Lần này, ông hoàn toàn không ngủ nổi nữa.
Cơn giận trong lòng chưa tiêu, chuyện làm ông càng thêm giận lại đến.
Trong ổ chăn bên cạnh truyền đến tiếng ngáy đều đều, Ngô Sở Úy đã ngủ rồi!
Sáng hôm sau, Ngô Sở Úy và lãnh đạo thành ủy cùng ăn sáng.
Ngô Sở Úy ăn nửa chén cháo xong thì đặt muỗng xuống, nhìn Trì Viễn Đoan chằm chằm.
“Chú, con có thể hỏi chú một vấn đề không?”
Trì Viễn Đoan hất cằm ý bảo Ngô Sở Úy cứ hỏi.
Ngô Sở Úy thăm dò: “Tại sao chú không chỉnh con?”
Trì Viễn Đoan thờ ơ nói: “Đợi tôi hiểu rõ cậu rồi, sẽ chỉnh cậu sau.”
Ngô Sở Úy rét lạnh.
Trì Viễn Đoan đặt đũa xuống, ánh mắt nghiêm túc nhìn Ngô Sở Úy.
“Tôi đã hiểu đại khái về tình huống gia đình cậu, mẹ cậu qua đời không lâu, cha cũng không còn.

Tôi tìm hiểu được, cha mẹ cậu làm người rất chính trực, phẩm hạnh của cậu cũng không tồi, chắc không có ý đồ ác gì.”
Ngô Sở Úy vùi đầu ăn bánh bao, không nói gì.
Trì Viễn Đoan thở dài: “Cậu nói đi, một đứa trẻ thành thật như cậu, sao phải ở cùng Trì Sính làm gì? Nó không có thứ gì tốt, cậu ở cùng nó cũng không tốt đẹp gì.”
Ngô Sở Úy suýt nữa bị bánh bao trong miệng nghẹn chết.
Có ai nói con mình vậy không chứ?
“Cậu đừng tưởng tôi nói những lời này để chọc cậu, con trai tôi ra sao trong lòng tôi biết rõ, cậu không phải người đầu tiên có quan hệ không chính đáng với nó.

Chuyện của nó và Uông Thạc năm đó tôi không biết cậu có nghe nói chưa, dù sao tôi đã dùng mọi thủ đoạn đều không thể khiến nó cải tà quy chính.”
“Nhưng nó là người đầu tiên có quan hệ không bình thường với cậu, nó là tái phạm cậu là vi phạm lần đầu, tái phạm đã không cứu nổi, nhưng vi phạm lần đầu thì vẫn còn cơ hội tự mình thay đổi.”
Ngô Sở Úy bị Trì Viễn Đoan đi vòng choáng váng.
Trì Viễn Đoan lại biểu rõ thái độ.
“Cho nên vừa rồi cậu nói không đúng, không phải tôi muốn chỉnh cậu, tôi muốn cứu vớt cậu.”
Ngô Sở Úy: “…”

Bình Luận (0)
Comment