Vì an toàn, Trì Sính đưa Ngô Sở Úy đến chỗ Quách Thành Vũ trước.
Khương Tiểu Soái vừa chạy tới từ phòng khám, sợ lỡ Ngô Sở Úy đi đâu không có người tiếp ứng.
Quách Thành Vũ thì đi qua đi lại trước cửa, dọn dẹp tất cả thế lực đáng nghi xung quanh, bảo vệ hộ tống cho Ngô Sở Úy và Trì Sính.
Ngô Sở Úy vừa vào cửa, Khương Tiểu Soái đã lao đến, hai người ôm vai đấm ngực, náo nhiệt một hồi.
Trì Sính và Quách Thành Vũ đứng hai bên trái phải, đều dùng cặp mắt đen sâu thẳm liếc nhìn hai người họ.
“Tôi cho cậu biết, nếu không có tôi thì cậu không về được rồi, những ám hiệu cậu chuyển về đều là tôi giải!” Khương Tiểu Soái không biết liêm sỉ khoe khoang.
Ngô Sở Úy khinh thường đảo mắt nhìn Trì Sính một cái, lại tặng một cái ôm khen ngợi cho người đã đẩy y vào hố lửa.
“Có người bình thường nhìn rất thông minh, khi đến giờ phút mấu chốt căn bản không thể trông mong vào người đó.” Ngô Sở Úy chỉ chó mắng mèo.
Khương Tiểu Soái cũng phụ họa: “Đúng thế, chút ít thông minh toàn để nghĩ bậy thôi.”
Trì Sính và Quách Thành Vũ toàn bộ hoa lệ trúng chiêu.
Khương Tiểu Soái thấy quanh chân mày Ngô Sở Úy vẫn còn ứ xanh mờ nhạt, không khỏi dùng giọng điệu đau lòng nói: “Ôi, hôm đó xem video thấy cậu bị đánh, làm tôi khó chịu cả đêm không ngủ, ông già đó cũng nhẫn tâm quá.”
Trì Viễn Đoan dù sao cũng là ba Trì Sính, trong lòng Ngô Sở Úy dù có oán hận bao nhiêu, cũng không thể bất kính với cha Trì Sính trước mặt hắn.
Thế là dùng giọng điệu thấu hiểu nói: “Chuyện này không oán ông ấy, ông ấy căn bản không bảo người ta đánh tôi, là hai tên mập đó ngứa tay.”
“Chậc chậc…” Khương Tiểu Soái nhíu mày: “Giờ đã bắt đầu nói tốt cho ông ấy rồi?”
Ngô Sở Úy cười hê hê: “Đánh là thương mắng là yêu mà.”
Mặt Trì Sính tràn đầy mây đen.
Khương Tiểu Soái câu cổ Ngô Sở Úy: “Đi, chúng ta tìm chỗ nói chuyện thôi.”
“Ừ ừ, mấy hôm nay tôi nghẹn khuất muốn chết rồi, đang muốn tìm người phát tiết đây.”
Trì Sính nháy mắt với Quách Thành Vũ, Quách Thành Vũ lập tức móc cổ Khương Tiểu Soái.
Cánh tay mạnh mẽ xoay một cái, liền kéo cả người Khương Tiểu Soái về.
Dùng giọng điệu chưa từng có trách móc Khương Tiểu Soái: “Nói gì mà nói? Về phòng đi!”
Khương Tiểu Soái dựng mày, mắt lộ hung tàn.
“Anh đang kêu gào với ai đó?”
Quách Thành Vũ vốn không nỡ hung hãn với Khương Tiểu Soái, mấy hôm nay Khương Tiểu Soái cũng lo lắng chịu tội không ít.
Cho nên Khương Tiểu Soái vừa trừng mắt, hắn đã không chống nổi nữa, chỉ đành lặng lẽ nháy mắt với Khương Tiểu Soái.
“Cậu ta chạy bên ngoài cả ngày, khắp người là mùi mồ hôi, cậu còn không cho cậu ta đi tắm trước sao?”
Ngô Sở Úy tự ngửi mình, sau đó hỏi Trì Sính: “Tôi thối sao?”
Mặt Trì Sính còn thối hơn người Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy không thèm chào hỏi tiếng nào, chui ngay vào phòng ngủ bên cạnh chuyên chuẩn bị cho hai người họ.
Trì Sính đảo mắt nhìn Khương Tiểu Soái một cái, cũng vào căn phòng ngủ đó.
Khi đang tắm, Ngô Sở Úy liền gặp phải sự ngược đãi của Trì Sính.
Trì Sính giữ hai tay Ngô Sở Úy sau lưng, bóp chặt hai cổ tay y bằng một tay, tay kia cầm vòi hoa sen.
Mở nước lớn nhất, nhét mạnh vào rãnh mông Ngô Sở Úy, dùng dòng nước lạnh lẽo kích thích cửa cúc mẫn cảm của Ngô Sở Úy.
Vừa kích thích vừa thẩm vấn: “Trên đường nhiều người như thế, sao chỉ có mình cậu đuổi theo kẻ chạy lão đó? Mông người ta đẹp như thế sao?”
Ngô Sở Úy ngữa cổ thành một đường cong gợi cảm, tiếng biện hộ run lên không ngừng.
“Không… không phải anh cũng đi xem sao?”
Sắc mặt Trì Sính đen thui: “Đó là người tôi thuê, nếu không làm thế có thể tìm được cậu sao?”
“A!”
Trì Sính nghĩ đến ánh mắt híp lại háo sắc của Ngô Sở Úy liền tức giận, hai ngón tay thô ráp tách mông Ngô Sở Úy ra, để lộ hoàn toàn cửa cúc của y, vặn áp lực nước lớn lên tiếp tục xối.
Ngô Sở Úy bị kích thích kêu oa oa, mông vặn tới vặn lui tránh né.
Hai mông kẹp chặt, ngăn cản Trì Sính đẩy vòi nước vào rãnh.
“Vểnh mông lên!” Trì Sính bá đạo ra lệnh: “Tách hai chân ra.”
Ngô Sở Úy không theo, Trì Sính dùng vòi nước quất mạnh một cái lên mông y.
Ngô Sở Úy kêu lên, tức giận trừng mắt nhìn Trì Sính, ánh mắt đó mang theo dụ hoặc chí mạng.
“Tôi vừa bị ba anh đánh xong, anh lại đánh tôi!!”
Trì Sính đau lòng, động tác trên tay khựng lại, hỏi: “Ông ấy đánh cậu ở đâu?”
“Ngay chỗ anh đang đánh đó.”
Ngô Sở Úy vốn ôm tâm lý cầu an ủi, nào ngờ Trì Sính nhìn thấy xong càng tức giận.
Ông ấy đánh chỗ nào không được? Lại đặc biệt đánh chỗ dành riêng cho Trì lão gia hắn?
Thế là, Trì Sính dùng chân móc một cái ghế đẩu qua, ngồi xuống rồi ấn Ngô Sở Úy lên đùi mình, bàn tay thô sần đánh mạnh lên chỗ non nhất trên mông y.
Lực tay của Trì Sính không hề thua gậy, cứ nghĩ đến tên to con bị hắn đánh nát bàn tay là biết.
Liên tiếp hai ba cái, Ngô Sở Úy đau đớn giãy dụa kêu khóc, mông vặn vẹo tới lui trên đùi Trì Sính, rơi vào mắt Trì Sính là lẳng lơ đòi mạng.
“Lần sau còn dám chạy khắp nơi nhìn bậy không?” Trì Sính dạy dỗ.
Ngô Sở Úy nhướng cổ, mặt đỏ bừng, nghe câu này liên tục lắc đầu.
“Không nhìn nữa… cho nhìn cũng không nhìn.”
Trì Sính không chỉ không dừng tay, còn chuyên đánh vào rãnh mông và trong đùi của Ngô Sở Úy.
Âm điệu rên của Ngô Sở Úy liền vút cao, đau đớn đưa tay ra cản, lại bị Trì Sính nghiêm khắc ngăn cấm.
“Lấy tay ra!”
Ngô Sở Úy không nghe lời, liền bị Trì Sính ấn chặt hai cổ tay lần nữa.
Lần này đánh càng mạnh, hơn nữa có nhịp điệu.
Gần như đợt đau này vừa bớt, đợt đau sau đã đến.
“Nhớ kỹ chưa?” Trì Sính hỏi.
Lực đạo của Trì Sính hơn hẳn Trì Viễn Đoan, trải nghiệm cảm quan của Ngô Sở Úy hoàn toàn khác.
Bị Trì Viễn Đoan đánh, Ngô Sở Úy thuần túy là đau.
Kết quả đổi thành Trì Sính đánh, ngoài đau ra phần nhiều là một cảm giác không tên khác, làm lòng Ngô Sở Úy nóng cháy.
Trì Sính cảm giác được đại điểu của Ngô Sở Úy bị kẹp giữa hai chân mình bắt đầu không thành thật, bèn dùng đầu gối đè nghiến lấy nó.
Bàn tay thì không hề ngừng nghỉ, đánh tiếp theo tiết tấu của đầu gối ma sát.
“Đừng… đừng… Trì Sính… a a…”
Ngô Sở Úy rên rỉ vặn vẹo kịch liệt, nửa người trên cứng đờ vì kích động, uốn người thành góc bẹt.
Kêu vang hai tiếng, để lại dưới đất một bãi dịch trắng.
Sau khi về phòng ngủ, Trì Sính lấy ra một sợi dây thừng.
Ngô Sở Úy sợ hãi: “Anh muốn làm gì?”
“Chơi cậu.” Trì Sính giữ chặt hai má Ngô Sở Úy, ánh mắt hung hãn nhìn thẳng vào con ngươi của y: “Cậu để tôi nôn nóng nhiều ngày như vậy, bây giờ tôi muốn chà đạp cậu, ức hiếp cậu.”
Ngô Sở Úy ngoài miệng thì nói không được, nhưng khi Trì Sính trói y, y lại không giãy dụa quá mức.
Trì Sính buộc dây thừng rất có kỹ thuật, trên dưới đầu nhũ buộc rất chặc, tô điểm cho đầu nhũ càng thêm cứng thẳng dâm đãng.
Hai chân bị cột thành hình chữ M, hai tay thì cột chặt bên trong đùi, nhưng không thể chạm đến khu vực quan trọng.
Trì Sính ngậm lỗ tai Ngô Sở Úy hút mạnh, giọng nói thấp trầm âm u vang lên bên tai.
“Mẹ nó tôi nhớ cậu đến sắp điên luôn rồi.”
Ngô Sở Úy bị câu nói này khuấy đảo nóng cháy cả người, nghiêng đầu hôn Trì Sính.
Trì Sính đưa tay siết chặt hai sợi dây thừng trên và dưới đầu nhũ của Ngô Sở Úy, ép thịt xung quanh nhũ phải lồi lên, lộ ra hương vị phóng đãng.
“Tôi muốn bú sữa.” Trì Sính hạ lưu nói.
Mặt Ngô Sở Úy nóng bừng: “Tôi làm gì có?”
Mắt Trì Sính nhìn chằm chằm vào quả đỏ của Ngô Sở Úy một lát, không biết lấy từ đâu ra một cây kim mảnh đến mức hầu như không thể thấy được, đâm vào đầu nhũ của Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy lập tức kêu đau.
Vốn dĩ cây kim mảnh thế này đâm vào sẽ không chảy máu, nhưng Trì Sính lại ngậm lấy, hai má phồng lên ra sức hút, mùi máu tanh nhàn nhạt lan ra trong miệng Trì Sính.
Cảm giác đau đớn kích thích làm Ngô Sở Úy run rẩy điên cuồng.
“Đừng hút nữa… a a…”
Trì Sính không chỉ muốn hút máu y mà còn muốn rút gân y lột da y nhét hết vào bụng mình.
Ngô Sở Úy nhìn Trì Sính lại đưa tay đến bên đầu nhũ mẫn cảm hơn, trong tiếng cầu xin đã mang theo âm khóc nhè nhẹ.
“Đừng… bên đó không được…”
Kết quả Trì Sính đâm liền bốn cái trong tiếng rên cao vút của Ngô Sở Úy, sau đó liền ngậm lấy mà mút, mùi máu tanh gây mũi đốt cháy bầu không khí trong phòng.
Mặt Ngô Sở Úy đỏ bừng, biểu cảm dâm loạn! Đầu nhũ bị chà đạp sưng lên đỏ chói, đáng thương đứng thẳng.
Trì Sính dùng ngón tay thô ráp mà ấn, ngắt nhéo, nhìn phía trên nó đọng lại một giọt sương mai màu đỏ.
Sau đó, đầu lưỡi khều một cái, yết hầu cuồn cuộn.
“Mùi vị rất ngon.”
Mặt Ngô Sở Úy đỏ lét.