Yêu Phải Tình Địch

Chương 234


Lúc ăn cơm trưa, Đâu Đâu và Quyển Quyển một trái một phái chia ra ngồi hai bên Trì Viễn Đoan, Trì Viễn Đoan chỉ lo nhìn hai đứa cháu, cơm cũng không ăn được bao nhiêu.

Quyển Quyển thò đũa chấm vào ly rượu của Trì Viễn Đoan, sau đó liếm liếm, lập tức bị cay hít hà, chọc Trì Viễn Đoan cười ha ha.
Trì Sính đã rất lâu không thấy Trì Viễn Đoan cười như thế.
Một người đàn ông, dù có quyền cao chức trọng, sự nghiệp thành tựu, đến tuổi này, đều không tránh khỏi cô đơn.
“Ba, ba mau ăn cơm đi, đừng giỡn với cháu nữa, lát nữa đồ ăn sẽ nguội.” Trì Giai Lệ oán thán.
Trì Viễn Đoan không cho là đúng: “Không sao, ba cũng không đói.”
“Ông không đói nhưng cháu nó đói.” Chung Văn Ngọc trừng mắt nhìn ông, lại cười với hai đứa cháu: “Nào, lại chỗ bà ngoại, bà ngoại đút các cháu ăn.”
Trì Giai Lệ vừa trách Trì Viễn Đoan xong lại quay sang trách Chung Văn Ngọc.
“Mẹ, sao mẹ lại muốn đút nữa rồi? Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, để tụi nó tự ăn!”
Chung Văn Ngọc lộ vẻ đau lòng: “Tụi nó vừa tới, làm sao biết dùng đũa?”
Trì Giai Lệ nói: “Đói hai bữa thì tự biết dùng.”
Hai ông bà không đấu nổi con gái, chỉ có thể trân mắt nhìn cháu trai cố sức lùa cơm trong chén, nửa ngày cũng không được bao nhiêu liền nóng ruột.

Trì Giai Lệ yêu cầu nghiêm khắc vượt bình thường với hai đứa con này, không chỉ không cho cha mẹ đút cơm, ngay cả gắp đồ ăn vào trong chén cũng không được.
Đâu Đâu ngồi bên cạnh Trì Sính, nhìn chằm chằm thịt viên rất lâu.
Lấy đũa gắp thì gắp không được, muốn chọt thì chọt không trúng, vừa muốn thò tay đã bị mẹ cảnh cáo.
Thế là, cái tay đen thui nho nhỏ của Đâu Đâu liền cọ lên đùi Trì Sính.
Trì Sính liếc mắt nhìn nó một cái, một tiểu tiểu thụ thuần tự nhiên, tập hợp tóc xoăn của Khương Tiểu Soái, da đen của Uông Thạc và mắt lớn của Ngô Sở Úy.
Thế là, Trì Sính gắp nửa dĩa thịt viên vào chén mình.
Sau đó Đâu Đâu lấy cái chén của hắn ăn không chút khách sáo.
Trì Giai Lệ lập tức ném ánh mắt sắc bén qua, giọng điệu cảnh cáo: “Đâu Đâu.”
Đâu Đâu gác đũa lên chén, nghiêm túc dùng tiếng Anh trần thuật lý do của mình.
“Không phải cậu gắp đồ ăn cho con, mà con đang ăn dùm cậu.”
Câu này vừa nói xong, người đầy bàn đều cười, Trì Giai Lệ cũng bị chọc cười.

Trì Sính yên lặng đẩy món Trì Viễn Đoan thích ăn đến trước mặt ông, Trì Viễn Đoan giả bộ không thấy.
Ăn cơm xong, Trì Viễn Đoan gọi điện cho tài xế, trong nhà tài xế có việc gấp phải về trước.
Ông định tự lái xe đến đơn vị, lại bị Trì Giai Lệ mạnh mẽ phản đối.
“Vừa rồi uống nhiều rượu như vậy làm sao lái xe chứ?”
Trì Viễn Đoan nói: “Chút xíu rượu đó không đáng ngại.”
“Vậy sao được chứ?!” Trì Giai Lệ kiên quyết: “Bắt xe đi!”
Trì Viễn Đoan còn chưa nói gì, Trì Sính ở bên cạnh đã mở miệng.
“Con chở ba đi.”
Trì Viễn Đoan nghẹn lại: “Tao để mày chở không nổi!”
Trì Sính không nói gì, trực tiếp mở cửa xe.
Ngại có Chung Văn Ngọc và Trì Giai Lệ ở đây, Trì Viễn Đoan không tiện biểu lộ ra, chỉ đành sụ mặt lên xe.
Trên đường, hai người không giao lưu ngôn ngữ gì hết.
Giữa đường, Trì Sính đậu xe lại bước xuống, Trì Viễn Đoan cũng không hỏi hắn đi làm gì.

Đợi Trì Sính lên rồi, ném một hộp sữa lên đùi Trì Viễn Đoan, loại chuyên dùng để tỉnh rượu, sợ buổi chiều ông đang họp bị ảnh hưởng.
“Tao dùng không nổi.” Trì Viễn Đoan trực tiếp ném sang bên cạnh.
Trì Sính không nói gì, chở ông đến trước cửa tòa thị chính.
Đồng nghiệp của Trì Viễn Đoan đúng lúc đang ở cửa, đảo mắt thấy Trì Sính trong xe, tò mò hỏi Trì Viễn Đoan: “Ôi, đây không phải là con ông sao? Hôm nay sao để con trai đưa đi?”
Trì Viễn Đoan nói: “Lúc trưa tôi vui quá uống một chút rượu, tài xế có việc, con trai sợ tôi lái xe xảy ra chuyện, nhất định muốn tự chở tôi đi.”
Đồng nghiệp lộ vẻ ngưỡng mộ: “Làm người ta đỏ mắt quá.”
“À, đúng rồi.” Trì Viễn Đoan lại mở cửa ra, lấy hộp sữa đó, cố ý nói với đồng nghiệp: “Suýt nữa quên mất cái này! Con trai mua sữa tỉnh rượu cho tôi, sợ tôi uống rượu sẽ lỡ việc.”
“So với nhau thật tức chết mà!” Đồng nghiệp không khỏi cảm khái: “Con trai tôi đừng nói chở tôi đi, cho dù gọi điện cho tôi thôi cũng tốt rồi! Năm ba tháng không về nhà, tôi muốn gặp nó một lần còn phải hẹn trước.”
Trước khi đi lại đảo mắt nhìn Trì Sính, vỗ vai Trì Viễn Đoan khen.

“Càng lớn càng đẹp trai.”


Buổi chiều, Trì Sính lái xe chở Trì Giai Lệ và hai đứa cháu đi dạo.
Đi trên đường, Trì Sính ôm mỗi tay mỗi đứa, Trì Giai Lệ đi bên cạnh, tỉ lệ quay đầu gần như là trăm phần trăm.

Một mặt là vì đôi song sinh trắng đen quá bắt mắt, một mặt là vì độ xứng đôi cao của tuấn nam mỹ nữ, không biết còn cho là một nhà bốn người.
Đâu Đâu và Quyển Quyển nhìn cái gì cũng muốn, liên tục nài nỉ Trì Sính.
Trì Sính làm một người cậu rất xứng chức, bên trái một cái [bad word], bên phải một cái [bad word], dẹp yên hai thằng cháu.
Trì Giai Lệ ở bên cạnh nhìn thấy bực mình, tuy cô không khuyến khích con mình tùy tiện vòi vĩnh, nhưng làm một người cậu cũng nên biểu thị chút chứ? Ban đầu cô còn tưởng Trì Sính chỉ đùa giỡn, nhưng đi hết con đường, Trì Sính cũng không móc túi ra.
Không phải Trì Sính không muốn mua, mà trong túi chỉ có mười tệ.
Vốn dĩ, Ngô Sở Úy biết hôm nay Trì Sính muốn về nhà, đặc biệt chuẩn bị một xấp tiền đặt trên tủ đầu giường cho hắn.

Không ngờ người họ Trì nào đó làm nô lệ quen rồi, lại quên mang tiền theo.
Hai đứa cháu lại ồn ào tiếp, Trì Sính bất đắc dĩ, chỉ có thể dừng lại trước một cửa tiệm nhỏ.
“Cho hai bao hạt dưa.” Nói với chủ tiệm.
Chủ tiệm đưa cho hắn.
“Vừa đúng mười tệ.”
Trì Giai Lệ ở bên cạnh thầm nghiến răng, cô từ xa xôi chạy về nước, hơn một năm không gặp mặt, làm cậu vậy mà chỉ mua cho hai đứa cháu hai bao hạt dưa! Đã thế là ỉ oi nài nỉ cả buổi mới mua!
Kết quả, chuyện đáng giận hơn còn ở phía sau, Trì Sính bỏ một bao vào túi, bao kia thì mở ra, bốc hai nắm nhét vào túi mấy đứa cháu, còn lại thì tự ăn.
Sau đó, Đâu Đâu còn đặc biệt vui vẻ nắm mười hạt dưa khoe khoang với Trì Giai Lệ.
“So many!”
Trì Giai Lệ tức giận cầm túi nện lên lưng Trì Sính.
“Mày thật biết lừa gạt con nít!”
Sau khi có hạt dưa, Đâu Đâu và Quyển Quyển không còn quậy nữa, suốt đường rất thành thật, chuyên tâm cắn hạt dưa.
Bốn người vào cửa hàng, Trì Giai Lệ tùy ý đi dạo, muốn mua vài bộ đồ mùa hè.


Đang do dự không biết mua cái gì mới tốt, liếc thấy Trì Sính đang cầm một chiếc áo thun chữ T màu lam so sánh.
“Em mặc số này quá nhỏ thì phải?” Trì Giai Lệ nói.
Trì Sính không nói gì, trực tiếp móc lên.
Dạo thêm một lát, Trì Sính lại cầm một đôi giày lên ước lượng.
Trì Giai Lệ rất khó hiểu: “Không phải em không thích loại màu và kiểu dáng chói mắt này sao? Sao bây giờ lại chuyên chọn mấy thứ đó?”
Trì Sính nhàn nhạt đáp: “Không phải em mang.”
“Vậy em mua cho ai?”
Trì Sính không nói gì, đặt xuống rồi đi.
Trong ấn tượng của Trì Giai Lệ, Trì Sính ghét nhất là dạo phố, đừng nói chọn quần áo cho người khác, tự chọn cho mình cũng thấy phiền.

Quần áo của hắn nếu không phải là người khác tặng, thì là đi ngang một cửa tiệm, thuận tay mua một cái.
Trước kia cô nhờ Trì Sính lái xe chở đi mua đồ, Trì Sính bình thường luôn ngồi trong xe đợi.
Hôm nay không chỉ đi theo, còn chọn rất kiên nhẫn.
Có chuyện! Chắc chắn là có chuyện!
Trì Giai Lệ kéo Trì Sính lại, híp hai mắt nhìn hắn.
“Có phải em lại quen đàn ông không?”
Trì Sính cho Trì Giai Lệ một vẻ mặt “chúc mừng chị, đoán đúng rồi”.
Trì Giai Lệ lập tức dựng lông, đuổi theo sau Trì Sính nện hắn.
“Má! Trì Sính, em muốn chị phải nói sao mới được hả? Sao em luôn chọn cành cây cột dây thừng để dành treo cổ vậy hả? Cũng đâu phải em không biết tính cách ba mẹ ra sao, có phải em muốn chọc hai người tức chết hay không?”

Lại một bữa cơm tối thịnh soạn, Khương Tiểu Soái xoa tay, chuẩn bị mở vang hấp thụ.
Vừa cầm đũa lên, di động vang.
“Tiểu Soái, tôi là đại Úy, tôi đến nhà anh ngay đây.”
Bỏ điện thoại xuống, Khương Tiểu Soái nói với Quách Thành Vũ: “Mau mau mau, bưng mấy món này xuống đi.

Ngô Sở Úy sắp đến, nhớ đừng để cậu ta thấy.”
Quách Thành Vũ bật cười: “Sao cậu cũng trở nên giống cậu ta rồi?”
“Đều là cậu ta bức ép!” Khương Tiểu Soái nghiến răng nghiến lợi: “Không có chuyện gì lại đến cọ cơm, còn ăn mạnh như vậy, lần trước bánh bao lồng anh nấu bị cậu ta ăn sạch! Còn tên Trì Sính đó nữa, mỗi lần đến đều mang đi một chút đồ, mắm tôm anh vất vả làm lại bị anh ta mang đi! Hai người này quả thật là tiện, thứ gì tốt đều mang về nhà! Không nói nữa, tôi phải giấu đồ ăn vặt của tôi trước đã, anh mau bưng xuống đi!”

Nói xong, Khương Tiểu Soái liền gom đồ ăn vặt ném bừa khắp nơi bỏ vào túi, sau đó bưng ghế nhét ở tầng cao nhất trong tủ.
Quách Thành Vũ nôn nóng la lên: “Cậu để ý một chút, đừng để ngã!”
“Anh khỏi lo cho tôi.” Khương Tiểu Soái thúc giục, “Anh mau bưng xuống đi chứ!”
Quách Thành Vũ cả đời này chưa từng làm chuyện như thế, do dự hồi lâu mới đặt tay lên đĩa.
Kết quả, chuông cửa reo.
Thần tốc quá rồi đó?!
Khương Tiểu Soái trợn to mắt, hỏa tốc nhảy khỏi ghế, nhanh chóng phi đến bàn cơm.

Vốn nghĩ có thể cất mấy dĩa đi thì hay mấy dĩa, không ngờ Ngô Sở Úy trực tiếp mở cửa vào.
“Ô, ăn cơm kìa!”
Hai mắt Ngô Sở Úy tóe tia gian xảo, vẻ mặt vui bất ngờ, thật ra là nhắm giờ cơm mà đến.
Khương Tiểu Soái trong lúc gấp gáp bỗng thông minh, trực tiếp bưng dĩa lên nói: “Không, đã ăn xong rồi, đang chuẩn bị dọn dẹp đó! Mau bưng đi!” Nói xong quay qua nháy mắt với Quách Thành Vũ.
Không ngờ, Khương Tiểu Soái vừa đi hai bước, đã bị Ngô Sở Úy cản lại.
“Dọn xuống làm gì chứ? Đúng lúc tôi chưa ăn cơm đây, tôi giải quyết giúp hai người!”
Khương Tiểu Soái lúng túng cười: “Cái này… để cậu ăn cơm thừa không tốt lắm đâu?”
“Không sao!” Ngô Sở Úy rất độ lượng, “Tôi không chê, chỉ cần ăn no là được!”
Nói xong, trực tiếp gắp một miếng thịt lừa bỏ vào miệng, vừa nhai một chút đã khen không dứt miệng.
“Thịt lừa sốt này quá chuẩn, ai không cho tôi ăn tôi liều với kẻ đó!”
Nói xong, giật hết dĩa trên tay Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ xuống, bắt đầu ngồi bên bàn ăn như hùm như hổ.

Thỉnh thoảng còn chép miệng, lầm bầm: “Thịt hầm ở nhà đúng là thơm!”
Mặt Khương Tiểu Soái sắp sụ chạm đất luôn rồi.
Ngô Sở Úy ăn rồi ăn lại quay qua nhìn Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ.
“Hai người có muốn ăn chút không?...!À, tôi quên mất, hai người đã ăn rồi.”
Khương Tiểu Soái dùng ánh mắt oán hận nhìn Quách Thành Vũ: Bảo anh bưng anh không bưng cho nhanh! Lần này hay rồi, toàn bộ bị cậu ta ăn hết, hai chúng ta không ăn được một miếng!
“Chậc chậc… ở trước mặt tôi còn liếc mắt đưa tình!” Ngô Sở Úy cười hi hi trêu chọc, “Có phải tôi cản trở chuyện của hai người không? Nếu không tôi dọn bàn này ra ngoài ăn?”
Khương Tiểu Soái phun ra mấy chữ từ kẽ răng.
“Không cần, chúng tôi đi.”

Bình Luận (0)
Comment