Lại qua hai ngày, Quách Thành Vũ tìm đến Ngô Sở Úy.
“Đã liên lạc người quen rồi, Trì Sính đoán không sai, hiện tại tên phó chủ nhiệm họ Mạnh này đang nắm vụ án của Trì Sính, tài liệu báo cáo cũng nằm trong tay gã.
Nếu cậu muốn nhờ người, thì nhất định phải bắt đầu từ gã.”
Ngô Sở Úy rất nôn nóng: “Vậy phải làm thế nào đây?”
“Còn không phải đơn giản lắm sao?” Quách Thành Vũ nói rất dứt khoát: “Chỉ một chữ - tiền.”
Mấy hôm nay sau khi trải qua đủ chuyện bức nợ, Ngô Sở Úy nghe đến chữ tiền chỉ toàn đổ mồ hôi lạnh.
Tài sản của công ty đã bị đóng băng, tài sản cá nhân y cũng đã bỏ vào hơn một nửa.
Hiện tại lại muốn dùng tiền, chỉ có thể dùng đến tiểu kim khố của y.
Câu hỏi của Khương Tiểu Soái thật chuẩn, bằng lòng sao? Bằng lòng, vậy thì giao tiền ra đi.
“Anh cảm thấy cần bao nhiêu mới đủ thành ý?”
Quách Thành Vũ nói: “Phải xem cậu muốn đạt được mục đích nào, là muốn xử lý nhẹ hay muốn phóng thích vô tội.”
“Đương nhiên là cái sau rồi.” Ngô Sở Úy nói.
Quách Thành Vũ dùng tay so một chút: “Vậy ít nhất là con số này.”
Không ít không nhiều, vừa đúng lúc đào rỗng.
Ngô Sở Úy không khỏi hoài nghi: “Anh nghĩ gã quan chức này có phải đã từng âm thầm điều tra tin tức tài khoản của tôi không?”
“Có khả năng này.” Quách Thành Vũ cười khổ: “Ai bảo gần một năm nay công ty của các cậu phát triển thuận buồm xuôi gió như thế? Cậu cũng kiếm được đầy chậu đầy bồn, không đút lót cấp trên mà được sao?”
Ngô Sở Úy thầm chửi rủa giai cấp đặc quyền uống máu người.
Quách Thành Vũ nói: “Thật ra chuyện này nếu qua tay của ba Trì Sính thì sẽ dễ dàng hơn nhiều, chính là phải lôi cái mặt già của ông ấy ra thôi.”
Ngô Sở Úy nghĩ cũng không nghĩ đã nói: “Không thể để ba anh ta dính vào chuyện này, lỡ để lại họa ngầm, tạo nên ảnh hưởng bất lợi cho tiền đồ của ông ấy sau này, Trì Sính sẽ trở thành tội nhân trong nhà mình!”
Quách Thành Vũ lại nói: “Thật ra tôi cảm thấy xử lý nhẹ là đủ rồi, ít nguy hiểm hơn, gánh nặng cũng nhỏ hơn.
Với tình trạng hiện tại của Trì Sính, phán một hai năm, nhiều lắm là ở đó năm ba tháng thì ra được rồi.
Huống hồ nơi đó đãi ngộ cũng không tồi, nhịn chút là qua.”
Trì Sính có thể nhịn, Ngô Sở Úy không nhịn được, đừng nói năm ba tháng, năm ba ngày y cũng không nhịn nổi.
“Được rồi, cứ con số này thôi, làm phiền anh chạy vài chuyến nữa.” Ngô Sở Úy kiên định nói.
Khương Tiểu Soái ngồi gần đó, nghe Ngô Sở Úy nói vậy, trong lòng không biết là cảm giác gì.
Hắn rất muốn qua đó xen vào một câu, khuyên Ngô Sở Úy đừng làm liều.
Nhưng nhớ đến lời của Ngô Sở Úy tối qua, hắn lại phải nhịn.
“Còn bên viện kiểm sát nữa, cậu cũng phải tặng quà, tuy không cần nhiều như vậy, nhưng cũng phải nói cho thông.”
Tim Ngô Sở Úy lộp độp, sau khi tiểu kim khố bị đào rỗng, y căn bản không còn một đồng.
“Có khó khăn về tiền sao?” Quách Thành Vũ nói: “Nếu khó khăn thì cứ nói một tiếng, chỗ tôi sẽ lập tức gom tiền.”
Ngô Sở Úy cự tuyệt rất quả quyết: “Mấy hôm nay anh chạy đông chạy tây rồi, cũng phí tâm không ít, chuyện tiền không cần anh lo lắng!”
Quách Thành Vũ nghe câu này liền hiểu dụng ý của Ngô Sở Úy, quả nhiên là sư đồ với Khương Tiểu Soái, thề chết muốn phân rõ giới hạn giữa hắn và Trì Sính.
Nghĩ đến đây, Quách Thành Vũ lại nhìn sang Khương Tiểu Soái.
“Soái Soái.”
Khương Tiểu Soái giả vờ đang xem phim, Quách Thành Vũ gọi hắn cũng giả đò không nghe.
Quách Thành Vũ bước qua, trực tiếp tháo tai nghe khỏi tai Khương Tiểu Soái.
“Anh làm gì?” Khương Tiểu Soái phẫn hận giật lại.
Quách Thành Vũ chế nhạo: “Tai nghe này sao một chút tiếng cũng không có?”
Khương Tiểu Soái cứng miệng nói: “Tôi vừa tắt.”
Quách Thành Vũ lại dời mắt lên màn hình, thấy rõ ký hiệu tắt âm, lại lần nữa ném ánh mắt chế nhạo vào Khương Tiểu Soái.
“Xem kịch câm à?”
Khương Tiểu Soái quẫn bách quát Quách Thành Vũ: “Bận tâm làm gì? Ông đây thích!”
“Về nhà với tôi đi.” Quách Thành Vũ tốt tính dỗ dành.
Khương Tiểu Soái hoàn toàn ngó lơ, vẫn thúi mặt nhìn ra cửa sổ.
Quách Thành Vũ lại nói: “Cậu đừng ở đây làm người ta chán ghét, chuyện của người ta đã đủ nhiều rồi, cậu còn ở đây làm nhiễu loạn.
Cậu nói xem cậu ở đây thì làm được gì chứ? Nấu cơm không biết, rửa chén thì vỡ, còn phí mấy cân lương thực của người ta, còn phải giặt đồ, chọc người ta ghét lắm đó! Người ta không đuổi cậu đi là nể mặt cậu, cậu còn không biết xấu hổ nằm ỳ ở đây!”
Khương Tiểu Soái cháy bùng lửa giận, dùng sức lực toàn thân gầm lên.
“Cút!”
Quách Thành Vũ thấy Khương Tiểu Soái dựng lông, như mong muốn đi ra cửa.
Trước khi đi, nói với Ngô Sở Úy: “Đồ đặt trước cửa đó, thời gian này thêm phiền toái cho cậu rồi.”
Hàm ý là, Khương Tiểu Soái là của nhà chúng tôi, đến đây chỉ là khách, phải đối đãi như “khách”, Quách Thành Vũ rõ ràng là nói khách sáo, nhưng bên trong thì ngầm báo thù, cũng phân rõ giới hạn cho Ngô Sở Úy và Khương Tiểu Soái.
Bốn người này, không có một tên nào rộng lượng hết.
Quách Thành Vũ đi rồi, Ngô Sở Úy bê đồ bên ngoài vào.
Bên trong là một vài quần áo và sản phẩm chăm sóc da mới, toàn bộ là nhãn hiệu mà Khương Tiểu Soái thích.
Còn có một cái tủ lạnh di động, bên trong đặt đồ ăn và thức uống mà Khương Tiểu Soái thích, toàn bộ là do Quách Thành Vũ tự làm.
“Anh xem anh ta tốt với anh biết bao.” Ngô Sở Úy nói.
Thật ra Khương Tiểu Soái đã tha thứ cho Quách Thành Vũ từ lâu, chỉ là hắn mượn cớ này để ở bên Ngô Sở Úy, cũng muốn cho Quách Thành Vũ tốn thêm chút tinh lực vào chuyện Trì Sính.
Ngô Sở Úy lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra hâm nóng, cố ý đặt lên bàn trà, ăn trước mặt Khương Tiểu Soái.
“Rất ngon.” Ngô Sở Úy nhai nhai, “Vẫn là tay nghề lúc trước, vẫn là mùi vị ban đầu, anh thật sự không muốn ăn một miếng sao?”
Khương Tiểu Soái hừ lạnh: “Tôi đã ăn ngán rồi.”
“Vậy tôi không khách sáo nữa.”
Nói xong, Ngô Sở Úy lại gắp một miếng sụn, nhai rôm rốp.
Khương Tiểu Soái mài răng, cuối cùng vẫn chịu thua, mang gương mặt quẫn bách cọ tới.
Sau đó Khương Tiểu Soái mới phát hiện, từ đầu đến cuối Ngô Sở Úy chỉ ăn một miếng sườn đó, y căn bản không có khẩu vị.
Khương Tiểu Soái có chút hối hận, sớm biết vậy thì nên nhịn thêm một chút, có thể khiến Ngô Sở Úy ăn thêm một ít.
…
Chiều, văn phòng bất động sản gọi điện đến.
“Xin hỏi là anh Ngô đúng không?”
Ngô Sở Úy mở miệng: “Phải.”
“Có một người có ý định mua căn nhà mà anh đăng ký ở chỗ chúng tôi hôm qua, tôi chuyển số điện thoại của người đó cho anh, xin anh ghi lại.”
Ngô Sở Úy ngẩn ra, bên kia đã bắt đầu đọc số điện thoại.
“Đợi một chút đã.” Ngô Sở Úy vội ngắt lời: “Tôi… tôi còn chưa tìm được viết.”
Hai tiếng sau, một người đàn ông trung niên mập lùn đến xem nhà.
“Nhà của cậu nhất định đã có từ lâu rồi.” Người đó nhìn mái ngói cũ nói.
Ngô Sở Úy gật đầu: “Hình như được xây vào thập niên bảy mươi, cũng gần bốn mươi năm rồi.”
“Tôi là để mắt đến khu này, chứ căn nhà thì thật chẳng ra làm sao.” Người đó nói xong vỗ lên thân cây hạnh nhân, tùy tiện hỏi: “Cây này là cây hạnh nhân sao?”
Ngô Sở Úy vội gật đầu: “Đúng vậy, mỗi năm đều ra trái, một năm nhiều một năm ít.”
Người đó gật đầu, đi theo Ngô Sở Úy vào trong.
Nhà này tuy cũ kỹ, nhưng cũng coi như chỉnh tề.
Đặc biệt còn có giường sưởi, người lớn tuổi phía bắc rất hoài niệm giường sưởi.
Người đó vừa bước vào, đã khoanh chân ngồi trên giường sưởi hút thuốc.
“Tính luôn cả vườn là hơn tám mươi mét vuông đúng không?”
Ngô Sở Úy gật đầu.
Người đó ra giá: “Hai triệu, tính tổng.”
Ngô Sở Úy không nói gì, nhìn người đó làm rớt tàn thuốc lên chiếu, cháy ra một lỗ.
“Này, ông để ý chút đi, chiếu bị ông làm cháy rồi.”
Người đó ném ánh mắt không kiên nhẫn sang nhìn Ngô Sở Úy: “Nhà này cậu có tính bán hay không hả? Không tính bán thì tôi không tốn thời gian ở đây nữa, còn có một chỗ đang chờ tôi qua xem đó.”
Ngô Sở Úy nói: “Vậy cứ theo giá ông nói đi, thành giao.”
“Vậy lát nữa đi làm thủ tục.”
Ngô Sở Úy gật đầu.
Người đó lại nói: “Cậu xem trước đi, còn thứ gì muốn dọn đi không?”
Ngô Sở Úy nói: “Sẽ dọn đi hết.”
Người đó bật cười, vẻ mặt đó dường như đang nói, mấy thứ rách nát này cậu cũng cần?
Sau khi hai người thương lượng ổn thỏa, Ngô Sở Úy cùng người đó ra ngoài.
Khi khóa cửa, tay Ngô Sở Úy vẫn luôn run rẩy, kiểu khóa cũ cấu tạo đơn giản nhất, nhưng Ngô Sở Úy phải mất rất lâu mới khóa được.
Sau khi làm xong thủ tục chuyển nhượng nhà ở, Ngô Sở Úy liền lái xe đến nghĩa trang.
Đứng trước bia mộ của ông Ngô và bà Ngô rất lâu, Ngô Sở Úy chỉ nói một câu.
“Ba, mẹ, con có lỗi với hai người, sau này cho dù phải tốn mấy chục triệu con cũng phải mua nhà cũ về cho hai người .”
Nói xong câu này, Ngô Sở Úy dập đầu hai cái, lau nước mắt đi mất.
Sau đó, Ngô Sở Úy lại bán xe của mình, mà chiếc xe cũ mua từ chỗ Trì Sính thì y lại không nỡ bán.
Cuối tuần, Ngô Sở Úy mượn một chiếc xe, đến nhà cũ dọn sạch những đồ gia cụ ở đó.
Kết quả, xe vừa chạy đến chỗ ở của Trì Sính, lại được thông báo cho biết chủ hộ đã thay đổi, Ngô Sở Úy không thể ở đây được nữa.
Ngô Sở Úy không nói hai lời, ôm Túi Dấm Nhỏ và Thùng Dấm To, mang trứng gỗ nhỏ lên xe, chạy đến phòng khám của Khương Tiểu Soái.