Chuyện của Trì Sính khiến nhà họ Trì ai cũng hoảng loạn, Trì Viễn Đoan bên ngoài thì tránh né, nhưng không ngừng âm thầm đàn áp.
Chung Văn Ngọc càng cẩn thận mọi chuyện, hễ là người có liên quan đến vụ án kỷ luật của Trì Sính, bà đều trông chừng chặt chẽ.
Cho nên, Ngô Sở Úy vừa ra bày hàng, bà đã nghe được tin.
Trưa hôm đó, hai vợ chồng Trì Viễn Đoan và Chung Văn Ngọc cùng đi tham gia một bữa tiệc, trên đường về, Chung Văn Ngọc nói với tài xế: “Đi con đường Học Viện Nam.”
Trì Viễn Đoan khó hiểu: “Vòng xa như thế làm gì?”
“Tôi nghe nói tiểu Ngô bày hàng ở đó, tôi muốn xem thử.”
Sắc mặt Trì Viễn Đoan biến đổi: “Bày hàng? Bà nghe ai nói?”
“Tiểu Lượng tử chính mắt thấy, còn qua đó hỏi thăm, nói là nó bày ở đó ba ngày rồi.”
Sắc mặt Trì Viễn Đoan nặng nề, không nói gì.
Chung Văn Ngọc ở bên cạnh than ngắn thở dài: “Thật ra thằng bé tiểu Ngô này rất được, tính cách hàm hậu lại có tình nghĩa với bạn bè.
Chuyện của Trì Sính cũng không thể trách nó, nếu thật có người muốn đâm sau lưng, muốn cản cũng không cản được.
Huống chi nó cũng tốn không ít công sức trong chuyện con chúng ta, tôi nghe nói căn nhà cũ mà ba mẹ nó để lại cũng bị bán mất rồi.”
Trì Viễn Đoan hừ lạnh: “Nó không phí tâm mà được sao? Nó là muốn nương tựa Trì Sính đó! Đợi Trì Sính ra ngoài, công ty nó sẽ thoát, bao nhiêu căn nhà cũ mà không mua về được?”
“Ông nói thì nhẹ nhàng lắm.” Chung Văn Ngọc lạnh giọng: “Căn nhà cũ đó có thể mua về, nhưng ba mẹ thì có thể mua về sao? Nhà ba ông để lại cho ông sao ông không bán đi? Sao ông còn cách năm ba hôm qua đó tản bộ, nhổ cỏ lau cửa sổ?”
Trì Viễn Đoan vẫn lạnh mặt: “Cái đó có giống nhau đâu? Tôi không gặp phải chuyện gấp, gặp chuyện gấp tôi cũng sẽ bán! Bà tin không? Nếu bà không chuyển tên sở hữu mấy căn nhà của Trì Sính, thằng nhóc đó đảm bảo sẽ bán nhà của con chúng ta!”
“Nó bán nhà của con chúng ta thì đã làm sao? Xảy ra chuyện là Trì Sính, không phải nó.
Chuyện này nếu đẩy lên người kẻ khác, người ta đã sớm ôm tiền bỏ chạy rồi, còn ai thèm bận tâm? Nếu không phải thật lòng thật dạ với con trai mình, người ta có thể bỏ vốn gốc sao? Số tiền đó đủ xài cả đời rồi đúng không? Đủ tạo sự nghiệp mới đúng không? Nói sao thì cũng tốt hơn phải bày hàng bán!”
Chung Văn Ngọc không biết, Trì Viễn Đoan tức chính là vì sự cố chấp và chân tình thật lòng của Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy hy sinh càng nhiều, Trì Viễn Đoan càng không vui nổi.
“Nó không chạy cũng không thể nói nó thật lòng thật dạ, chỉ có thể nói rõ dã tâm của nó quá lớn.” Trì Viễn Đoan nói.
“Vậy nó bày hàng làm gì?” Chung Văn Ngọc lại hỏi: “Nói rõ cái gì? Nói rõ da nó dày sao?”
Trì Viễn Đoan sầm mặt nói: “Bà đừng lôi chuyện bày hàng ra nói! Nó bày hàng thì sao? Nói không chừng là cố ý muốn cho hai vợ chồng chúng ta xem! Nó có nhiều bạn bè như vậy, mượn tiền ai mà không được chứ? Nhất định phải ra đường lộ mặt? Rõ ràng quá còn gì! Chính là để cho chúng ta cảm thấy áy náy.
Bà đừng mềm lòng vì chút chuyện nhỏ này, nhóc con đó bụng dạ đa đoan lắm!”
Chung Văn Ngọc tức giận xoa trán, phủi tay với Trì Viễn Đoan: “Ông đừng nói nữa, tôi và ông nói chuyện không hợp.”
Rất nhanh, xe hơi chạy đến con đường đó.
Đường có hơi hẹp, tốc độ xe đi tới rất chậm.
Chung Văn Ngọc luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, tìm kiếm bóng dáng Ngô Sở Úy.
Ngoài mặt Trì Viễn Đoan không để ý, nhưng thật ra luôn nhìn ra ngoài.
Ngô Sở Úy đứng ở góc đường, đã qua giờ cơm trưa, người trên đường không nhiều, Chung Văn Ngọc rất dễ phát hiện y.
“Dừng xe!”
Lúc này đang là lúc thời tiết nóng nhất, Ngô Sở Úy để sạp hàng một bên, còn mình đứng ở chỗ mát quạt gió.
Khi Chung Văn Ngọc xuống xe, Ngô Sở Úy không thấy bà, đang nói chuyện với một bác gái kế bên.
“Tiểu Ngô.”
Ngô Sở Úy quay đầu thấy Chung Văn Ngọc, lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Dì à, sao dì tới đây?”
Chung Văn Ngọc nhíu mày: “Xem con kìa, sao đổ nhiều mồ hôi như vậy?”
Nói xong rút khăn giấy muốn lau mồ hôi cho Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy vội cản Chung Văn Ngọc lại: “Không cần, không cần, càng lau càng nhiều thôi, lát nữa mát mẻ là tốt rồi.” Nói xong lấy tay vuốt mặt, ánh mắt buồn ngủ lập tức có tinh thần hơn nhiều.
Chung Văn Ngọc đau lòng nhìn Ngô Sở Úy: “Con có khó khăn thì cứ nói với dì, không có tiền thì dì cho con, con mau dọn hàng về nhà đi!”
“Thật không cần đâu!” Ngô Sở Úy cười bất đắc dĩ: “Con đến đây cũng để trải nghiệm cuộc sống, luôn ngồi ở phòng làm việc cũng rất áp lực.
Dì à, dì có vội về không? Nếu không vội thì để con thổi kẹo đường cho dì!”
Nói rồi đứng lên, lại sạp hàng, rất nhanh một con thỏ sống động như thật đã ra lò.
Chung Văn Ngọc sáng cả mắt: “Ôi chao, giống lắm đó! Không nhìn ra nha, con lại còn có tay nghề tốt cỡ này! Hiện tại rất ít người còn biết cái này, huống chi là thằng nhóc trẻ tuổi như con, ai có kiên nhẫn luyện thứ này chứ?!”
Ngô Sở Úy thầm tuôn mồ hôi, vì dụ dỗ con trai dì, không có kiên nhẫn cũng phải kiên nhẫn!
Chung Văn Ngọc yêu thích không rời tay nhìn một lát, lại hỏi: “Sao con biết dì tuổi thỏ?”
“Trì Sính cho con biết.”
Chung Văn Ngọc cười ôn hòa: “Con rất có lòng.”
Sau khi lên xe, Trì Viễn Đoan đảo mắt nhìn cây kẹo trong tay Chung Văn Ngọc, biết rõ còn cố hỏi.
“Cái trò rách nát gì đây?”
Chung Văn Ngọc liếc nhìn ông một cái: “Trò rách nát? Có bản lĩnh ông thổi một con đi.”
Trì Viễn Đoan khinh thường không thèm để ý.
Chung Văn Ngọc cắm cây kẹo vào hộp lọc không khí, thở dài thườn thượt.
“Không phải ông nói người ta cố ý giả vờ cho hai chúng ta xem sao? Lúc tôi qua đó, nó cũng không kêu khổ một tiếng.
Tôi muốn cho nó tiền, nó cũng không lấy.
Người ta còn nói, đến đây để trải nghiệm cuộc sống.
Ông nghe đi, một thằng bé rất hiểu chuyện!”
Tuy sắc mặt Trì Viễn Đoan vẫn lạnh cứng, nhưng trong lòng đã có chút xúc động.
“Có vài lời tôi không tiện nói ra để làm ông xấu hổ! Bên này thủ tục chuyển tên nhà tôi còn chưa làm xong thì bên kia người ta đã bán nhà rồi.
Cũng chỉ có ông xem mấy căn nhà của Trì Sính là thứ tốt, người ta cả hỏi cũng không thèm hỏi, căn bản không nghĩ về mặt đó…”
Tim Trì Viễn Đoan càng thêm loạn, Chung Văn Ngọc càng nói không ngừng.
Cuối cùng Trì Viễn Đoan đen mặt, trực tiếp lấy cây kẹo cắm trên hộp ra.
“Này, ông muốn làm gì?”
Làm gì? Trì Viễn Đoan trực tiếp nhét vào miệng.
Chung Văn Ngọc nghiến răng nghiến lợi, thầm lầm bầm: “Ông già chết toi, chưa từng thấy ai vô sỉ như ông!”
…
Sáng sớm, sau khi nhận được một cuộc gọi, Uông Thạc cười tỉnh giấc.
Cố sức đẩy Uông Trẫm một cái, “Này, mau tỉnh, tin vui to lớn nè!”
Uông Trẫm hé mắt ra, ánh mắt dị thường sắc bén khi buồn ngủ đảo sang Uông Thạc.
Bình thường chuyện Uông Thạc ghét nhất là sáng sớm bị điện thoại đánh thức, hôm nay bị đánh thức rồi không chỉ không nổi giận, còn lộ ra nụ cười sáng lạn nhất trong nửa năm nay, đủ thấy chuyện này khiến y vui vẻ cỡ nào.
“Tin vui gì?” Uông Trẫm lạnh nhạt hỏi.
Uông Thạc nói: “Trì Sính bị giam rồi!”
Nói xong, cao hứng lăn lộn trên giường, lăn lên lưng Uông Trẫm rồi lại lăn xuống.
Tay chống lên đầu, cười híp mắt nhìn Uông Trẫm, dáng vẻ phơi phới đó còn hăng máu hơn cả trai tơ chịu đựng nhiều năm rốt cuộc lấy được vợ.
Uông Trẫm chê y nhàm chán, lật người ngủ tiếp.
Uông Thạc lại đè lên người hắn, cười ha ha hỏi: “Gần đây anh có bận không?”
“Làm gì?” Uông Trẫm ra vẻ đề phòng nhìn Uông Thạc.
Uông Thạc cười ha ha vài tiếng, cố sức vỗ lên eo Uông Trẫm: “Cùng tôi về nước đó! Chuyện vui thế này có thể không tới coi sao? Mau mau mau, mau dọn dẹp đồ đạc, chúng ta đi ngay bây giờ.”
Uông Trẫm không động đậy, như một xác chết.
“Anh mau lên đi chứ! Còn không đi thì Trì Sính sẽ được thả ra đó, đến lúc đó tôi nhìn ai chứ?”
Uông Trẫm vẫn không động.
Uông Thạc nhẹ ho hai tiếng, cố ý nói: “Trì Sính bị giam như thế, Ngô mắt to chắc sẽ không còn núi dựa, tôi phải nhân cơ hội này chế nhạo cậu ta cho sướng!”
Vừa nói xong, Uông Trẫm liền ngồi dậy.
Uông Thạc vốn đã đen mặt nay càng đen hơn: “Tôi nói này, Uông Trẫm anh có ý gì hả? Vừa rồi tôi giục anh nửa ngày, anh cũng không thèm để ý, sao tôi vừa nhắc đến Ngô mắt to anh đã có tinh thần rồi?”
Uông Trẫm không nói gì, nhanh chóng mặc quần áo vào nhà vệ sinh.
…
Tối nay lại đến phiên Giả Thân trực ban.
Gã làm xong công việc, ngồi trong phòng giám sát, lại bắt đầu chuyện thích làm nhất gần đây, nghiêm mật quan sát nhất cử nhất động của Trì Sính.
So với nói là giám sát, không bằng nói là thưởng thức.
Thưởng thức hầu kết Trì Sính chuyển động khi hút thuốc, thưởng thức đôi mày cương nghị của hắn khi nhắm mắt trầm tư, thưởng thức vòng ngực tinh tráng khi hắn cởi áo trên, thưởng thức vật tượng trưng phái mạnh nằm trong quần lót…
Giả Thân đang nhìn nhập thần, Trì Sính đột nhiên chuyển mắt nhìn chằm chằm vào camera trên góc tường.
Tuy biết Trì Sính không thể thấy mình qua ống kính đó, nhưng tim Giả Thân vẫn đập điên cuồng.
Trì Sính cứ nhìn chằm chằm vào ống kính như thế, ánh mắt sắc bén thông qua máy giám sát va chạm vào thần kinh Giả Thân.
Giả Thân cảm giác ngực mình giống như có lửa, khẩn trương muốn dời mắt đi, nhưng lại không nỡ dời mắt, cứ thế lo lắng sợ hãi nhìn Trì Sính.
Rất nhanh, khóe môi Trì Sính nhếch lên, cười rất có vị đàn ông.
Lỗ tai Giả Thân đỏ lên.
Sau đó, Trì Sính nhẹ mở đôi môi, chậm rãi phun ra bốn chữ.
“Tôi muốn gặp cậu.”
Lập tức, Giả Thân lấy lý do thẩm tra gọi Trì Sính đến phòng trực.
Sau khi bước vào, Trì Sính không phí lời, nói toạc móng heo.
“Giúp tôi tìm một người, đưa đồ.”
Giả Thân biết làm vậy là phạm pháp, đương nhiên Trì Sính cũng biết.
“Tại sao tìm tôi?” Giả Thân hỏi.
Trì Sính nhàn nhạt đáp: “Vì cậu sẽ giúp tôi.”
Cảm xúc khó hiểu chảy trong lòng Giả Thân, khiến gã mơ hồ hưng phấn lại hơi không vui.
“Nếu tôi không giúp thì sao?”
“Tùy cậu.”
Nói xong, Trì Sính bước ra ngoài.
Giả Thân do dự một chút, vẫn đi theo.
Trì Sính bảo Giả Thân đưa cho Ngô Sở Úy một cái hộp gỗ nhỏ, hộp gỗ này là hắn tự làm lúc rảnh rỗi.
Phần đáy và xung quanh đều là miếng gỗ được mài nhẵn, phần đỉnh dùng thanh gỗ nối dính, giữa hai thanh gỗ có một khe hở, có thể thấy được bên trong đặt thứ gì.
Bên cạnh có một cái nút sắt nhỏ, muốn mở hộp gỗ thì phải bẻ gãy nút sắt, cho nên không cho phép nhìn trộm.
Giả Thân đảo mắt nhìn sơ vào trong, dường như có một tờ giấy.
Trì Sính lại bí mật cho Giả Thân biết số di động và địa chỉ của Ngô Sở Úy, sau khi Giả Thân cầm lấy, không lên tiếng trở về phòng trực..