Ban ngày, Trì Sính ở trại giam nhàm chán vô vị, tay nghịch một đồng tiền.
Cho nó xoay nhanh rồi đứng thẳng trên mặt bàn.
Cứ lặp lại như thế mấy lần, hắn cầm đồng tiền lên, tỉ mỉ đánh giá một hồi.
Sau đó, Trì Sính đặt đồng tiền lên tường xi măng cọ mạnh, cho đến khi hình ở mặt trên bị mất.
Tiếp theo lại lấy vải lau qua, rồi dùng kem đánh răng cọ sáng, sáng bóng như mặt gương.
Cuối cùng lại dùng cái móc áo mài thành kim rồi đâm vào từng chút một, chữ viết được đâm ra có cảm giác lợn cợn, rất đẹp.
Trì Sính dự định làm mặt dây chuyền, khắc chữ “Sính” lên mặt trên, chữ “Úy Úy” lên mặt dưới, khi về sẽ tặng cho Ngô Sở Úy.
Kết quả, hắn vừa khắc xong chữa “Sính”, đã bị phó quản đốc trại giam gọi đi nói chuyện.
Đợi khi Trì Sính về, Giả Thân đang ở phòng giam, cái mặt dây chuyền đó đã bị gã cất vào túi áo.
“Cảm ơn.” Giả Thân nhe răng cười với Trì Sính.
Trì Sính bình tĩnh nhìn gã, giọng điệu cứng rắn.
“Tôi có từng nói cái này tặng cho cậu sao?”
Giả Thân vẫn cười, giả vờ không để ý.
“Tôi không cần anh phải phí lời.”
Nói xong, mang giày da về phòng làm việc.
Cũng không thể trách Giả Thân tự đa tình, những phạm nhân đó thường xuyên làm một vài tác phẩm nghệ thuật thủ công, đợi ngày được thả ra sẽ tặng cho Giả Thân.
Ai có thể nghĩ đến bọn họ sẽ mang ra khỏi nhà giam chứ? Đặc biệt là loại người như Trì Sính, cuộc sống không thiếu thốn, sẽ mang cái thứ không đáng tiền này ra ngoài sao?
Cho nên, Giả Thân đương nhiên xem cái mặt dây chuyền mà Trì Sính làm là quà kỷ niệm hắn tặng cho mình khi rời khỏi nhà giam.
Trì Sính cũng không theo gã đòi lại, lại làm một cái mới, chỉ khắc một chữ “Úy”, làm xong rồi thì trời cũng sắp sáng.
Mấy ngày sau đó, Ngô Sở Úy lại nhờ Giả Thân đưa vào một chút đồ, có đồ lót có đồ ăn vặt.
Giả Thân luôn trêu chọc y, nói Ngô Sở Úy giống như bảo mẫu của Trì Sính.
Cứ tới lui như thế, hai người thân nhau, Giả Thân sẽ kể cho Ngô Sở Úy nghe chuyện ở trại giam.
“Tôi nghe nói Trì Sính cũng có sở thích về mặt đó đúng không?”
Ngô Sở Úy không hiểu: “Sở thích về mặt nào?”
Giả Thân lấy tay miêu tả, ám thị cho Ngô Sở Úy chuyện gay.
Ngô Sở Úy hàm hồ tìm từ.
“Anh không cần giấu tôi.” Giả Thân nói không mấy bận tâm: “Trước kia khi tôi làm giám ngục ở nhà tù, chuyện này đã thấy nhiều rồi.
Hiện tại điều đến trại giam này, coi như bớt được một chút.”
Ngô Sở Úy cười khan vài tiếng, “Nhà tù khác với cuộc sống bình thường.
Cái chỗ như nhà tù là do sinh lý bức bách, trong cuộc sống bình thường, dù có sở thích đó cũng không tiện nói trắng ra đúng không?”
Giả Thân cũng lúng túng: “Có thể là do tôi sống lâu trong hoàn cảnh này, nên suy nghĩ cũng bị lệch.”
Ngô Sở Úy đánh giá Giả Thân một lượt, khóe môi hiện nụ cười xấu xa.
“Ê… hỏi anh cái này… với điều kiện như anh, làm việc ở nhà tù và trại giam đặc biệt được ‘yêu thích’ đúng không? Mấy tên đàn ông cả năm trời tự vuốt, chắc là nhìn anh mỏi cả mắt đúng chứ?”
Giả Thân hừ lạnh: “Mấy kẻ ít nói thì còn được, nhìn lén ngó trộm vài cái là thôi.
Thứ đáng ghét nhất là loại miệng tiện, chỉ nhìn chưa đủ, còn phải nhục mạ anh vài câu, khó mà chịu nổi.”
“Trì Sính có từng nhục mạ anh chưa?” Ngô Sở Úy cố ý hỏi.
Sắc mặt Giả Thân biến đổi, chậm rãi nói: “Anh ta… thì… chưa từng… phun lời thô tục, anh ta có chiêu ghê hơn nữa.”
“Chiêu gì anh nói nghe thử coi.”
Giả Thân rất khó chịu: “Anh còn cần hỏi tôi sao? Anh quen biết anh ta nhiều năm, anh ta ra sao anh còn không biết?”
“Tôi là muốn hỏi anh.” Ngô Sở Úy chơi xấu: “Muốn nghe chính miệng anh nói.”
Giả Thân ném ánh mắt như giận như không vào Ngô Sở Úy, “Sao anh cũng xấu thế hả? Có phải Trì Sính bảo anh hỏi không?”
“Anh đừng quan tâm ai bảo tôi hỏi, anh cứ nói thẳng đi, tôi rất thích nghe chuyện tai tiếng của Trì Sính.”
Giả Thân cân nhắc một lát, rồi chậm rãi nói ra.
“Chính là tối hôm đó, rõ ràng anh ta biết tôi trực ban, biết tôi có thể nhìn máy giám sát, còn cố ý quay mặt qua làm chuyện đó.
Anh không thấy vẻ mặt hạ lưu đó đâu, giống như cố ý biểu diễn cho tôi xem vậy…”
Giả Thân càng nói mặt càng đỏ, Ngô Sở Úy càng nghe mặt càng đen.
Nhưng y rất giỏi khống chế, không để Giả Thân nhìn ra bất cứ điểm khác thường nào.
Y cũng biết, lời của Giả Thân là nửa thật nửa yy.
Mỗi phòng giam đều có camera, mỗi người bị giam ở đó đều có lúc nhịn không nổi.
Nếu Giả Thân chỉ nhìn thấy Trì Sính, vậy nói rõ vấn đề không phải từ Trì Sính, mà là từ Giả Thân.
Ngô Sở Úy chỉ giận Trì Sính không tự giác, biết rõ có người đang nhìn lén, còn nhất định phải làm vào lúc đó.
Y không biết, Giả Thân đêm nào cũng nhìn chằm chằm máy giám sát, Trì Sính nào có chọn lựa khác?!
“Hê hê… lúc đó anh không cương sao?” Ngô Sở Úy trêu chọc.
Giả Thân liếc mắt: “Làm gì tôi phải cương?”
Ngô Sở Úy thầm nói: Anh nói với tôi thôi mà đã sắp cương rồi, lúc đó nhìn mà không cương, ai tin hả?
Qua một lát, Giả Thân lại nói: “Anh ta còn làm nũng với tôi qua ống kính!”
Khóe môi Ngô Sở Úy giật giật: “Anh ta còn biết làm nũng?”
Giả Thân càng nói càng hứng thú: “Anh không biết đâu! Anh ta đặc biệt vô sỉ, hôm đó ngồi trong phòng giam ăn kẹo.
Hơn nữa không phải nhai rôm rốp, mà là liếm từng chút một, giống như con nít ăn kẹo vậy! Anh nói đi, có phải anh ta cố ý làm nũng với tôi không?”
Ngô Sở Úy xuôi theo mong muốn của gã: “Bình thường anh ta ăn kẹo không như vậy, chắc chắn là cố ý.”
Giả Thân lại thổn thức một hồi, mới nhìn đồng hồ, nói: “Đến giờ rồi, tôi phải đi trực đây.”
Ngô Sở Úy nói: “Những thứ này đừng quên đưa cho Trì Sính.”
Giả Thân cố tình ra vẻ không kiên nhẫn, “Lại đưa nữa hả? Ở đâu ra lắm chuyện thế này chứ?! Sau này không thể chiều anh ta như vậy, cái này là còn chưa phán tội đó, nếu thật phán năm ba năm, không phải các anh sẽ mệt chết sao?”
“Nếu thật bị phán năm ba năm, tôi cũng không phải mệt nhọc đưa đồ cho anh ta! Chỉ sợ năm ba ngày đã phóng thích rồi, tôi không nhân mấy hôm nay thể hiện tâm ý, anh ta ra rồi chắc chắn sẽ mắng tôi không lương tâm.”
Ngô Sở Úy nói rất nhẹ nhàng, nhưng khi vừa nghe Giả Thân nói năm ba năm, tim đã lộp độp một cái.
Sắc mặt Giả Thân cũng thay đổi: “Đúng đó, vụ án của anh ta ba ngày nữa sẽ mở phiên tòa.”
Nói xong, không biết nghĩ đến cái gì, nửa ngày không nói chuyện.
Ngô Sở Úy vỗ vai gã: “Anh mau đi làm đi, tôi cũng phải đi rồi.”
“Ừ.”
Mấy ngày sau đó, Ngô Sở Úy hoàn toàn không ngủ được.
Lúc trước khi buồn ngủ quá còn có thể tùy tiện chọn chỗ chợp mắt một chút, bây giờ hoàn toàn không buồn ngủ.
Cứ tới tối là nhìn đồng hồ, đếm từng vòng từng vòng, đếm xem còn bao nhiêu vòng nữa Trì Sính sẽ được về.
Tuy Quách Thành Vũ liên tục bảo đảm sẽ không xảy ra sơ suất gì, nhưng Ngô Sở Úy vẫn lo lắng.
Nỗi lo này khi càng gần ngày mở phiên tòa thì càng thêm đậm, thậm chí đã đến mức Ngô Sở Úy không thừa nhận nổi.
Đêm trước ngày mở phiên tòa, Khương Tiểu Soái gọi điện cho Ngô Sở Úy: “Cậu có muốn đi dự thính không? Nếu muốn đi, Quách tử nói có thể xin giúp cậu…”
“Không cần đâu.” Ngô Sở Úy ngắt lời: “Tôi nên thành thật đợi thôi, ba anh ta chắc chắn không muốn thấy tôi.”
Thật ra, chạm mặt cha mẹ Trì Sính chỉ là thứ yếu, chủ yếu là Ngô Sở Úy chịu không nổi bầu không khí đó.
Y không muốn thấy Trì Sính bị giải ra, càng không muốn thấy Trì Sính lại bị giải vào.
Nếu thật phải nhìn, y sẽ tan vỡ.
Cho nên, hôm Trì Sính lên tòa thẩm tra, Ngô Sở Úy vẫn bày hàng như bình thường.
Ba ngày ba đêm không chợp mắt, lại thêm phải phơi nắng, cả người Ngô Sở Úy đều choáng váng.
Nhưng hôm nay khách lại đặc biệt nhiều, Ngô Sở Úy liều mạng thổi, não càng thiếu không khí nghiêm trọng, có cảm giác chân đi trên mây.
Cuối cùng, vừa qua giờ cơm trưa, người đi làm đã đi làm, người đi học đã đi học, Ngô Sở Úy có thể nghỉ một lát.
Áo của y đã bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, cũng không biết tìm chỗ mát nghỉ ngơi.
Cứ ngẩn người đứng đó, mặc mồ hôi chảy xuống.
Y không ngừng nhìn đồng hồ, từ chín giờ sáng mở phiên tòa đến bây giờ, vẫn không có một chút tin tức nào.
Thời gian trôi qua, mồ hôi trên người Ngô Sở Úy càng lúc càng nhiều, mặt cũng đỏ lên mà vẫn không hay biết.
Lúc này, đột nhiên có một cột nước bắn tới từ phía sau, dội thẳng vào cổ Ngô Sở Úy, làm y giật bắn.
Ngô Sở Úy muốn quay đầu nhìn xem là ai, kết quả mặt lại bị một cột nước dội vào, suýt nữa nghẹn chết.
Y vừa ngăn cản vừa vuốt nước trên mặt, nghe ra được trong tiếng cười bên cạnh là Khương Tiểu Soái.
“Anh tìm đánh… ui…”
Còn chưa nói xong, Khương Tiểu Soái lại dùng súng bắn nước bắn vài miệng Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy vừa mắng vừa tránh, sau đó thực sự tránh không được liền ném sạp hàng lại bắt đầu chạy, Khương Tiểu Soái đuổi theo phía sau bắn tiếp.
Sau đó, súng bắn nước của Khương Tiểu Soái hết nước, chỉ đành đi rót nước, Ngô Sở Úy mới có thể nghỉ ngơi.
Lúc này đã mát thấu luôn rồi, gió vừa thổi hai chân sẽ run rẩy.
Ngô Sở Úy vừa thở dốc vừa mắng Khương Tiểu Soái, ngay lúc này, xe của Quách Thành Vũ đột nhiên trờ tới.
“Anh cũng phải quản lý Khương Tiểu Soái đi chứ, anh ta lấy súng bắn nước bắn tôi!” Ngô Sở Úy cáo trạng.
Quách Thành Vũ nói: “Cậu đứng đây đợi tôi, tôi lên xe lấy khăn lau cho cậu.”
Kết quả, khăn lau đâu không thấy, lại lấy ra hai cái bình xịt nước cực lớn, tiếp tục bắn vào Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy thầm gào thét trong lòng, cái đôi gian phu dâm phu các người, cẩu nam nam, nhân lúc Trì Sính không có ở đây hợp bọn ức hiếp tôi.
Ngô Sở Úy lại tiếp tục chạy điên cuồng, phổi muốn nứt ra, mới cắm đầu vào một ngõ hẻm, tránh khỏi hai bên giáp công của Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ.
Ngô Sở Úy ngồi xổm xuống đất thở dốc, mắt cẩn thận quan sát xung quanh, đề phòng Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ.
Đột nhiên, một quả bong bóng chứa nước nổ trên đỉnh đầu.
“Má, ai vậy?”
Ngô Sở Úy ngẩng đầu nhìn, Uông Thạc ở trên cửa sổ lầu hai cúi nhìn y.
“Ngô mắt to!”
Nói xong, lại chích lủng vô số bong bóng, toàn có nước, làm Ngô Sở Úy chạy loạn tứ phía.
Uông Thạc nhe răng cười hung tợn: “Tôi cho cậu thổi bong bóng, tôi cho cậu thổi bong bóng…”
Ngô Sở Úy cắm đầu chạy về hướng đông, chạy đến một ngã rẽ đột nhiên chạm phải một bóng người cao to.
Ngẩng đầu nhìn, gương mặt lạnh nhạt của Uông Trẫm tỏa ra ánh sáng như chúa cứu thế.
“Cứu tôi!” Ngô Sở Úy kích động không thôi: “Ba người họ…”
Còn chưa nói xong, Uông Trẫm không biết lấy từ đâu ra một cái ống nước, trực tiếp dùng ống nước xịt.
Lần này, Ngô Sở Úy chạy cũng không chạy được, bị đánh ngã xuống đất, đấm đất cười mắng như gà nhúng nước.
Rất nhanh, Quách Thành Vũ, Khương Tiểu Soái và Uông Thạc tới hết.
Bốn người tranh thủ mấy phút cuối cùng Trì Sính không có mặt, triển khai ngược đãi tàn nhẫn với Ngô Sở Úy, ức hiếp phải nói là sướng!
Bên này phiên tòa của Trì Sính cuối cùng cũng kết thúc sau hơn bốn tiếng, như Quách Thành Vũ nói, không đủ chứng cứ trực tiếp phóng thích tại tòa.
Cho đến khi nhân viên xét xử tuyên đọc xong, Trì Viễn Đoan mới chân chính thở ra.
Cuối cùng, Trì Sính ra khỏi cửa tòa án với người nhà.
Xe của Trì Viễn Đoan đậu trước cửa tòa án, Trì Sính trực tiếp cầm chìa khóa, ngồi lên ghế điều khiển.
“Lần này thằng nhóc mày rất may…”
Chữ “mắn” của Trì Viễn Đoan còn chưa nói ra, Trì Sính đã đạp chân ga lái xe đi! Bỏ lại một mình Trì Viễn Đoan đứng tại chỗ nghẹn họng.
Ông vốn cho rằng Trì Sính thấy hai vợ chồng già lo lắng nhiều ngày, muốn đích thân lái xe chở họ về, nào ngờ tên súc sinh này trực tiếp lái xe bỏ đi, bỏ lại hai người cô đơn ở đây!
Chung Văn Ngọc khó hiểu, con trai đi vội thế làm gì? Cũng chưa nói gì hết!
Trì Viễn Đoan sầm mặt hừ một tiếng: “Đi tìm chết!”