Trì Sính và Ngô Sở Úy trở về chỗ Quách Thành Vũ, Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ đang ăn cơm tối, thấy hai người họ vào, vội giơ tay lên chào: “Qua đây ăn chút đi.”
“Chúng tôi ăn rồi.” Ngô Sở Úy cười ha ha nói.
Khương Tiểu Soái nhớ ra hôm nay Ngô Sở Úy đến nhà ba mẹ Trì Sính, liền chạy qua nghe ngóng tin tức.
“Này, sao rồi?”
Ngô Sở Úy không nghe được Khương Tiểu Soái hỏi gì.
Chỉ lo nhìn cái bím tóc vểnh lên trên trán hắn.
Đây là Quách Thành Vũ nhân lúc Khương Tiểu Soái ngủ chải ra, đặc biệt lấy lọn tóc xoăn đó tết lại với nhau, mà tết đặc biệt nghệ thuật, không phải cong sang một bên, mà còn cong sang nhiều hướng, giống như một cái đài phun nhỏ.
“Ối chà! Làm giống hệt trai đẹp Hàn Quốc vậy!” Ngô Sở Úy sáng mắt.
Khương Tiểu Soái hoàn toàn không biết chuyện, còn kéo áo của mình hỏi: “Cậu nói bộ đồ này hả? Cái này không phải là quy cách của Âu Mỹ sao? Sao lại thành ra là Hàn Quốc?”
Ngô Sở Úy vừa muốn thò tay chỉ cái bím cho Khương Tiểu Soái, đã nhận được ánh mắt cảnh cáo của Quách Thành Vũ sau lưng Khương Tiểu Soái.
Lập tức phát ra tiếng cười gian hiểu ý, vỗ gương mặt anh tuấn của Khương Tiểu Soái nói: “Tốt lắm, tốt lắm.”
“Cái gì tốt lắm?” Khương Tiểu Soái mù mờ.
Ngô Sở Úy phô diễn: “Tất cả mọi thứ ở nhà ba mẹ Trì Sính đều rất tốt.”
“Ba mẹ anh ta không nói gì khó nghe sao?” Khương Tiểu Soái truy hỏi.
Ngô Sở Úy vừa vào phòng thay áo vừa nói: “Lát nữa sẽ nói kỹ với anh, tôi phải đi tìm Quách tử trước, có chuyện muốn hỏi anh ta.”
“Chuyện gì vậy?’
“Chuyện về kinh doanh, nói với anh anh cũng không hiểu.”
Nói xong, lết dép đi thẳng vào phòng ăn.
Khương Tiểu Soái cũng đã ăn gần xong, không tiếp tục ăn nữa, mà rút một tờ khăn giấy lau miệng, nghiêng đầu sang chợt thấy đôi mắt ưng sắc bén đang đánh giá mình.
Trì Sính tựa lên sô pha, đã nhìn chằm chằm Khương Tiểu Soái một hồi, ánh mắt thô sần lồ lộ, làm toàn thân Khương Tiểu Soái không thoải mái.
“Nhìn tôi làm gì?” Khương Tiểu Soái ngạc nhiên.
Trì Sính trầm giọng nói: “Cậu thật lẳng lơ.”
Khương Tiểu Soái tức xanh cả mặt, hắn không biết người nào đó thắt cái bím đặc biệt mê người cho mình, cho nên cảm thấy câu trêu ghẹo của Trì Sính đến thật khó hiểu.
Nhưng hắn không dám văng tục, bóng ma Trì Sính cho hắn quá nhiều rồi, đến bây giờ trong lòng hắn đều kiêng kỵ uy mãnh tiên sinh này vài phần.
Nghẹn rất lâu, Khương Tiểu Soái cũng phun được một câu.
“Không lẳng lơ như Đại Bảo nhà anh.”
Trì Sính lộ ra nụ cười cực kỳ có vị đàn ông, ung dung lại gần Khương Tiểu Soái, thân hình uy võ che đi ánh sáng của nửa căn phòng.
Cằm dưới căng chặt, như mũi dao sắc bén, gác lên cổ Khương Tiểu Soái, khiến hắn vô cớ căng thẳng.
Chẳng qua giọng điệu của Trì Sính lại rất nhẹ nhàng tùy ý.
“Tối nay ngủ với tôi đi.”
Khương Tiểu Soái giật bắn: “Anh đùa gì vậy hả?”
Trì Sính nhẹ nghịch cái bím tóc xoăn của Khương Tiểu Soái, khóe môi cũng lay động theo cái bím.
“Tôi dũng mãnh hơn Quách tử, có thể thao cậu sướng hơn.”
Khương Tiểu Soái quẫn bách, muốn mau chóng tránh xa cái kẻ vô vị này.
Kết quả vừa quay người đi, tay đã bị kìm hổ của Trì Sính giữ chặt.
Muốn la lên kêu cứu, miệng lại bị một tay khác của Trì Sính bịt lại, như con gà con bị kéo vào phòng Trì Sính.
Lúc bị ném lên giường, Khương Tiểu Soái còn tự mình đa tình, thật sự cho rằng Trì Sính muốn làm gì mình, cho nên liều mạng giãy dụa, mồ hôi rơi ướt đẫm, mặt đỏ bừng.
Hắn không giãy còn được, giãy như thế, ánh mắt Trì Sính nhìn hắn càng độc.
“Cậu thế này, làm tôi thật muốn thao cậu!”
Nói xong, tựa vào bàn viết chữ, đốt một điếu thuốc, vừa hút vừa đánh giá Khương Tiểu Soái.
Lúc này Khương Tiểu Soái mới biết Trì Sính chỉ đùa với mình, phẫn hận ngồi dậy, liếc nhìn Trì Sính, bực mình hỏi: “Gọi tôi tới làm gì?”
Trì Sính có vẻ rất hứng thú: “Tùy tiện nói chuyện, muốn biết lúc trước hai người tính kế tôi thế nào?”
“Đại Bảo không nói với anh?”
“Chỉ nói đại khái, không nói kỹ.”
Nói đến cái này, Khương Tiểu Soái liền đầy tinh thần, phải biết chuyện câu Trì Sính coi như là một kế hoạch thành công nhất trong cuộc đời Khương Tiểu Soái.
Không chỉ nhặt được một bảo bối sống đồ đệ huấn luyện thành tài, hơn nữa còn thuận tiện vớ được một ông xã đa tài đa nghệ còn biết nấu ăn ngon, từ đó mở ra mùa xuân thứ hai của đời người.
Cho nên, mỗi chi tiết hắn đều nhớ rất kỹ, đặc biệt nguyện ý chia sẻ thành công với người khác.
“Cậu ấy mắng tôi không ít đúng không?” Trì Sính hỏi.
Khương Tiểu Soái gật đầu: “Ừ, ngày ngày mắng, đầu trọc này đầu trọc nọ.
Chỉ cần nhắc đến anh, gương mặt đó đảm bảo sẽ sụ dài ba thước.”
Dường như Trì Sính nhìn thấy cái bộ dạng mặc quần bông lủng lỗ ngồi trên giường của Ngô Sở Úy, mặt nhỏ căng ra trợn to mắt cằn nhằn tố khổ với Khương Tiểu Soái, khóe miệng hắn liền nhếch lên thành nụ cười nhạt.
“Anh không biết đâu, ban đầu cậu ta rất kém cỏi, chỉ mới nắm tay anh thôi đã kích động như cái gì rồi.
Thấy anh vuốt súng liền sốt cao ba mươi chín độ rưỡi, tôi còn tưởng anh làm gì cậu ấy chứ, hóa ra chỉ là chuyện nhỏ xíu đó.”
Khương Tiểu Soái không biết, đoạn kinh nghiệm huấn luyện chỉ tiếc không rèn sắt thành thép đó, Trì Sính nghe còn hứng thú hơn xem phim cực hạn chế.
“Cậu ấy bắt đầu thích tôi từ lúc nào?” Đây là chuyện Trì Sính quan tâm nhất.
Khương Tiểu Soái tỉ mỉ cân nhắc một lúc: “Tôi thật sự không nói chắc được, có lẽ đã động tâm với anh từ lâu rồi, chỉ là da mặt mỏng không chịu thừa nhận, cứ luôn lấy Nhạc Duyệt ra làm tấm bia đỡ đạn.
Mà sao anh không trực tiếp hỏi đại Úy đi?”
“Khi không tôi hỏi cậu ta cái này làm gì?” Trì Sính hờ hững.
Khương Tiểu Soái khó hiểu, “Anh có thể hỏi tôi sao không thể hỏi cậu ta?”
Trì Sính trực tiếp ném điếu thuốc trong tay lên cái bím tóc xoăn của Khương Tiểu Soái, giọng điệu như uy hiếp: “Đừng nói không thể hỏi cậu ấy, chuyện tôi hỏi cậu chuyện này, nếu cậu dám nói ra, tôi sẽ bứt hết tất cả lông xoăn trên người cậu đó.”
Khương Tiểu Soái lập tức vô thức kẹp chặt chân, trong lòng thầm mắng mấy câu: Rõ ràng bản thân để tâm, còn giả đò không biểu hiện ra.
Giả tiêu sái cái jj gì chứ? Chỉ với ánh mắt anh nhìn đại Bảo đã đủ ngọt chết một con trâu…
Đang nghĩ thế, Trì Sính lại tùy tiện hỏi một câu.
“Cậu và đại Bảo quen nhau thế nào?”
Khương Tiểu Soái cười lạnh: “Anh nói làm sao quen biết hả? Ba lần bốn lượt lấy gạch đập vỡ đầu, mỗi lần đều đến chỗ tôi chữa, ai mà không nhớ chứ?”
“Là vì muốn luyện Thiết đầu công?” Trì Sính hỏi.
Khương Tiểu Soái nghe câu này, mắt lập tức híp lại, xa xăm đảo nhìn Trì Sính.
“Hóa ra anh còn không biết tại sao cậu ta lại lấy gạch đập vào đầu?”
Trì Sính nói: “Tôi làm sao biết? Cậu ấy cũng chưa từng nói.”
Cơ hội báo thù đến rồi!
Khương Tiểu Soái lập tức thêm mắm dậm muối kể lại cho Trì Sính nghe câu chuyện “cảm động” Ngô Sở Úy lúc xưa làm sao thâm tình thắm thiết lỗ đầu chảy máu vì Nhạc Duyệt.
Sắc mặt Trì Sính không có biến hóa quá lớn, nhưng cảm xúc trong mắt đã không còn.
Vừa rồi nghe rất hứng thú, cái gì mà Đại Bảo kích động sau lần đầu tiên nắm tay hắn, khi nhắc tới Trì Sính thì không thể bình tĩnh, tiếp theo là sự điên cuồng sau cuộc điện thoại “tôi muốn thao cậu” kia… tất cả những đoạn nhỏ nũng nịu đều quên sạch, chỉ còn lại cảnh tượng Ngô Sở Úy anh dũng liều chết.
“Được rồi, nhớ kỹ lời tôi đã nói với cậu, ra ngoài đi.” Trì Sính hạ lệnh đuổi khách.
Khương Tiểu Soái đứng lên, điếu thuốc rớt khỏi đầu, lúc này hắn mới nhớ ra Trì Sính ném điếu thuốc lên đầu mình.
Lại đưa tay lên đầu, muốn vỗ tàn thuốc đọng phía trên, kết quả sờ được một thứ kỳ quái.
Khương Tiểu Soái dại ra, hỏa tốc lao vào nhà vệ sinh.
Ngẩn người đủ cả phút trước gương, nhớ đến ánh mắt người khác nhìn mình hôm nay, lại nhớ đến câu trêu chọc của Ngô Sở Úy, nhớ đến sự đùa cợt khó hiểu của Trì Sính…
Khương Tiểu Soái phát ra tiếng gầm đầy khí thế.
“Quách Thành Vũ, tôi thao ba anh!”
…
Ngô Sở Úy về phòng, thấy Trì Sính sụ mặt ngồi trên sô pha, tay cầm bật lửa, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tự thiêu.
“Sao vậy.” Ngô Sở Úy thử hỏi.
Trì Sính không nói gì.
Ngô Sở Úy cho rằng Trì Sính bận tâm y nói chuyện với Quách Thành Vũ quá lâu, vội giải thích: “Tôi và Quách tử nói chuyện chính sự.”
Trì Sính trầm mặc nửa ngày mới quét mắt nhìn Ngô Sở Úy, dùng giọng điệu mệnh lệnh chỉ lên đùi.
“Cậu qua đây, ngồi chỗ này.”
Ngô Sở Úy lần chần ngồi xuống, ánh mắt đặc biệt phong lưu đảo qua Trì Sính, nói: “Cái này… muốn chơi tình thú phải nói trước đó, đừng làm tôi bất ngờ hoài.”
Chơi tình thú? Trì Sính nhíu mày lại, tay vỗ mạnh lên trán Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy bị đánh vào đầu, lập tức ném sang ánh mắt phẫn hận.
“Anh đánh tôi làm gì?”
Làm gì? Trì Sính lại đánh một cái lên trán Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy nhe răng, còn chưa kịp mắng chửi, liên tiếp mấy cú lại đánh vào trán y.
Ngô Sở Úy muốn giãy dụa lại bị Trì Sính ấn chặt, chỗ nào cũng không đánh, chỉ đánh vào trán, đánh đến mức Ngô Sở Úy kêu oa oa.
Trì Sính nhe răng cười dữ tợn: “Không nhìn ra đâu, cậu còn rất chung tình!”
“Cái này liên quan gì đến chung tình?”
Vừa nói xong, lại bị đánh một cái nữa.