Đêm nay, Ngô Sở Úy ngủ đặc biệt không yên ổn, y mơ một giấc mơ kỳ quái, lại mơ thấy cái đêm y ngủ ở nhà Quách Thành Vũ.
Bình hương thúc tình bị đổ, cả người y chìm vào trạng thái dục hỏa đốt người, ai cũng không dám tiếp cận y.
Ngay lúc này, Trì Sính đến đón y về nhà.
“Tôi muốn thao anh… tôi muốn thao anh…”
“Bây giờ cậu chịu không nổi kích thích mạnh như vậy.”
“Bây giờ cậu đang mơ hồ, cho dù làm thật, sau này nói cậu cũng không tin.”
“Ý của anh là sau này có thể làm?”
“…”
Cuộc đối thoại vang lên bên tai, nghe sao mà chân thật.
Hơn nửa đêm, Trì Sính đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy một cái móng như kìm chụp lấy lưng mình.
Trì Sính lật người ôm Ngô Sở Úy vào lòng, Ngô Sở Úy đột nhiên mở banh mắt ra, con mắt lớn nhìn chằm chằm vào Trì Sính.
“Rốt cuộc anh có từng bị tôi thao chưa?” U ám đặt câu hỏi.
Trì Sính giữ tay sau đầu Ngô Sở Úy, ấn mạnh vào ngực, Ngô Sở Úy bị nghẹn không cách nào nói chuyện.
Cọ mặt vào ngực Trì Sính cả buổi, rồi lại ngủ.
Hôm sau, Ngô Sở Úy đi tìm Quách Thành Vũ.
“Tôi muốn hỏi anh một chuyện.”
Quách Thành Vũ hất cằm: “Nói.”
“Dựa vào sự hiểu biết của anh với Trì Sính, anh cảm thấy anh ta có khả năng để tôi thượng rồi không?”
Quách Thành Vũ nhếch môi cười.
“Cậu nói xem?”
Ngô Sở Úy siết chặt nắm đấm, “Tỉnh rồi, anh đừng nói nữa, tôi biết rồi.”
Thật ra về chuyện này, Ngô Sở Úy sớm đã có nghi ngờ, vì mỗi lần y hỏi Trì Sính, Trì Sính luôn tránh né không đáp.
Cho dù Trì Sính cảm thấy mất mặt, cũng nên để lộ ra một chút tình hình lần đó trong lời nói, không thể nào không lưu lại một chút dấu vết gì hết.
Thêm nữa, Quách Thành Vũ và Trì Sính thân mật như cùng một thể, câu trả lời của Quách Thành Vũ, khiến Ngô Sở Úy thêm một bước xác định lời nói dối mà Trì Sính bày ra với mình.
Chuẩn bị cơm tối xong, Trì Sính gọi vào phòng ngủ một tiếng.
“Đại Bảo, ăn cơm thôi.”
Ngô Sở Úy chơi máy tính trong phòng, giả vờ không nghe thấy.
Trì Sính gọi hai tiếng cũng không nghe câu trả lời, liền bước lại phòng ngủ, gõ cửa: “Đừng chơi nữa, ăn cơm trước!”
Ngô Sở Úy vẫn không động đậy, lười để ý đến Trì Sính.
Trì Sính lại gần Ngô Sở Úy, kéo y đứng lên.
“Cút!” Ngô Sở Úy nghiêm giọng quát.
Mặt Trì Sính lập tức trầm xuống: “Cậu bảo ai cút hả?”
Ngô Sở Úy tiếp tục gào lên: “Thao ba anh!”
“Cậu mắng thêm một câu nữa coi!” Trì Sính trợn mắt báo.
Ngô Sở Úy tiếp tục mắng: “Thao ba anh! Thao ba anh! Thao ba anh!...”
Thế là, Ngô Sở Úy chửi bậy liền bị Trì Sính nhéo mặt, đau đến kêu oa oa.
“Trì Sính, anh không phải đàn ông, mẹ nó anh lừa gạt tình cảm của tôi, anh nói không giữ lời… hu hu hu…”
Trì Sính tạm dừng động tác trên tay, lạnh giọng chất vấn: “Tôi nói không giữ lời cái gì?”
“Tự anh đi hỏi Quách tử đi!”
Nói xong, Ngô Sở Úy đặt chuột xuống, một mình ra ban công hóng gió.
Trì Sính gọi điện cho Quách Thành Vũ, “Cậu lại nói gì với Đại Bảo rồi?”
“Cậu ta bảo tôi dựa vào cảm giác của mình nói thử xem cậu rốt cuộc có từng bị cậu ta thượng chưa, tôi không nói gì cả.”
“Cậu được lắm.”
Phun ba chữ khỏi kẽ răng, Trì Sính cúp máy.
Đã vào thu, ngoài ban công khá lạnh, thỉnh thoảng có gió thổi qua, Ngô Sở Úy bị lạnh giật bắn.
Trì Sính liếc ra ngoài ban công, Ngô Sở Úy dựng thẳng lưng bướng bỉnh làm người ta cảm thấy đau lòng.
Thái độ của Trì Sính đối với chuyện này đang chuyển biến từng bước một.
Ban đầu khi Ngô Sở Úy nói với Trì Sính, Trì Sính sẽ đen mặt sẽ phát khùng.
Sau đó Ngô Sở Úy lại nhắc đến yêu cầu này, Trì Sính trầm mặc đối phó.
Mãi cho đến nay, khi Ngô Sở Úy nhắc đến nó, Trì Sính lại cảm thấy áy náy.
Nếu đổi thành người khác, đừng nói ba lần bốn lượt, chỉ một lần thôi, Trì Sính đã khiến kẻ đó không chết cũng nửa tàn phế.
Đợi khi Ngô Sở Úy rời khỏi ban công, chui vào ổ chăn, Trì Sính cảm thấy được một làn hơi lạnh.
Thò tay qua Ngô Sở Úy, mặt y lạnh cóng.
“Cậu cứ chọc giận tôi đi!” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy vốn đã nguội lòng lại bị câu nói của Trì Sính chọc giận tiếp, lật người nhào lên Trì Sính, hai tay nắm cổ áo hắn, tức giận nói: “Ai chọc giận ai? Ai chọc giận ai hả?”
Trì Sính nhìn Ngô Sở Úy chằm chằm, nhìn đôi mày rậm của y dựng lên bướng bỉnh mà ủy khuất.
Cuối cùng, Trì Sính dường như đã ra một quyết định cực kỳ gian nan.
“Tôi nói không cho hay sao?”
Ngô Sở Úy đang đặt tay ở cổ Trì Sính đột nhiên khựng lại, một nụ cười chậm rãi nở trên môi, kèm theo đó là cơ trên mặt cũng giãn ra, cuối cùng nở ra sáng lạn.
“Anh… anh có ý gì?”
Trì Sính giữ tay sau đầu Ngô Sở Úy, kéo mặt y lại ngực mình, giọng nói trầm trầm phát ra: “Cung phản xạ còn không chịu co lại, lỡ mất dịp này sẽ không còn cơ hội nữa.”
Ngô Sở Úy ôm đầu Trì Sính gặm cắn, kích động nói không lựa lời.
“Trì Trì sao anh lại tốt như vậy chứ? Tôi thích anh muốn chết.”
Đối với Ngô Sở Úy mà nói, chinh phục Trì Sính là một nhiệm vụ vĩ đại mà thần thánh.
Đối với Trì Sính mà nói, bị Ngô Sở Úy chiếm hữu là một quá trình rút gân bẻ xương hắn nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện hiến thân.
Ngô Sở Úy nằm đè lên người Trì Sính, dịu dàng hôn hắn, nhìn đường vân cơ thịt như điêu khắc biến động không có quy luật.
Xúc cảm từ căng chặt đến chậm rãi giãn ra, tâm trạng vui sướng hưởng thụ sự hầu hạ hiếm có của Ngô Sở Úy.
“Thoải mái không?” Ngô Sở Úy liếm cổ Trì Sính hỏi.
Trì Sính rũ mắt nhìn Ngô Sở Úy, nhịn không được luồn tay vào tóc y, giữ đầu y dời xuống dưới.
Ngô Sở Úy ngậm đầu nhũ của Trì Sính, mút thật mạnh, Trì Sính thở dốc hai tiếng, hầu kết lăn lên lăn xuống.
Nhịn không được co chân lên nghịch mông Ngô Sở Úy, bị Ngô Sở Úy đẩy ra.
Ngô Sở Úy tiếp tục dời xuống, ngậm một nhúm lông của Trì Sính, dùng đầu lưỡi trêu chọc, ánh mắt đùa cợt nhìn Trì Sính.
“Đồ dâm đãng.” Trì Sính cười nhét vật lớn vào miệng Ngô Sở Úy, “Liếm cho ông thoải mái chút.”
Lưỡi Ngô Sở Úy như một cây bút vẽ, xoay vòng miêu tả quanh vật lớn của Trì Sính, cuối cùng đến phần đỉnh, mút một cái thật mạnh.
Trì Sính bị kích thích nhẹ gầm ra tiếng, ấn tay vào cổ Ngô Sở Úy, đẩy vật lớn vào miệng y.
Còn chưa tiến vào toàn bộ đã đụng vào cổ họng, Ngô Sở Úy nghẹn ngào, không có quá trình hòa hoãn đã bắt đầu liều sức nuốt nhả.
Bình thường công việc y hay chê mệt hôm nay lại làm rất tận tình, vừa nuốt nhả vừa liếm lộng, vừa xoay con mắt to đen kịt liếc trộm Trì Sính, dáng vẻ khỏi nói đắc ý bao nhiêu.
Trì Sính giống như đang phải chịu thống khổ cực lớn, chân mày nhíu lại thành đường ẩn nhẫn.
Ngô Sở Úy cầm gel bôi trơn qua, đổ rất nhiều lên tay, thử đâm một ngón tay vào trong vùng cấm thần bí đã dòm ngó từ rất lâu kia.
Sau dó, gặp phải lực cản mạnh mẽ.
“Thả lỏng!” Ngô Sở Úy đánh một cái lên mông Trì Sính.
Cổ Trì Sính nổi gân xanh, liều mạng nhẫn dục vọng muốn đè Ngô Sở Úy xuống thao, để mặc y đùa nghịch.
“Trực tiếp đến đi!” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy cắn răng kiên trì: “Không, tôi phải chuẩn bị đầy đủ.”
Trì Sính nghiêm giọng quát: “Cậu còn không thượng, tôi sẽ thượng cậu!”
Ngô Sở Úy vui vẻ oán trách: “Xí, còn mắc cỡ…”
Trì Sính hận không thể nhai Ngô Sở Úy nuốt vào bụng.
Ngô Sở Úy bôi rất nhiều gel bôi trơn lên vật cứng của mình, cảm thấy đủ trơn rồi, liền ngước mắt nhìn Trì Sính một cái, “Tôi vào đó nha, tôi vào thật đó nha?”
Trì Sính thấy Ngô Sở Úy cứ lải nhải mãi, suýt nữa trở ngược hành động, may mà Ngô Sở Úy nhanh tay lẹ mắt ngăn cản, liều mình vùi vào toàn bộ.
Rất đau, nhưng trong phạm vi chịu đựng của Trì Sính, hắn chẳng thèm hừ một tiếng.
Ngược lại là Ngô Sở Úy, nằm trên người Trì Sính, liên tục hít hơi.
“Chặt quá, kẹp đau tôi.”
Trì Sính vì vị tổ tông sống này chỉ có thể cưỡng ép mình thả lỏng.
Đợi khi hai người toàn bộ đều thích ứng, Ngô Sở Úy mở hết hỏa lực, chính thức bắt đầu con đường phản công chinh phục tổng công đại nhân.
Y thẳng lưng mạnh mẽ lắc eo, mái tóc bị mồ hôi thấm ướt không ngừng đụng vào gương mặt anh tuấn, cả người trông cực kỳ sức sống, đầy mùi đàn ông.
Thân thể không thích ứng cùng với bài xích trong lòng điên cuồng cắn xé thần kinh Trì Sính, khóe môi hắn căng chặt, gương mặt ẩn nhẫn.
Tất cả đau đớn đều bị giấu vào trong, biểu hiện ra khả năng chịu đựng và ẩn nhẫn cực lớn.
Lúc này, Trì Sính không thể không thừa nhận: Từng thao qua trăm ngàn người không tính là ngầu, kẻ ngầu là người có thể thao vị đệ nhất pháo từng thao trăm ngàn người đó.
Ngô Sở Úy dừng lại nghỉ ngơi một chút, thở dốc hỏi: “Thoải mái không?”
Trì Sính là đàn ông, hắn biết cảm giác bị phủ định trên giường, nên cắn răng ừ một tiếng.
Ngô Sở Úy lại cao hứng làm tiếp.
Khi sắp bùng nổ, Ngô Sở Úy gặm cổ Trì Sính, kìm lòng không đậu rên lên: “Trì Trì… tại sao anh… chịu cho tôi làm…”
Vì cậu là một trai thẳng mà chịu ủy khuất nằm dưới thân tôi, vì cậu không có một người thân, toàn tâm toàn ý ỷ lại vào tôi, vì cậu vì tôi bán nhà cũ hy sinh tiểu kim khố… vì… tôi yêu cậu…
Cho dù những lời này Ngô Sở Úy không nghe được, nhưng trong lòng y đã cảm nhận được rõ ràng.
Bùng phát đầy sảng khoái, khiến Ngô Sở Úy kêu lêu, sung sướng!
…
Nửa đêm canh ba, Ngô Sở Úy kích động không cách nào ngủ được, mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt ngủ say của Trì Sính, liên tục hồi tưởng: Mình đã giải quyết được anh ta rồi? Ông Ngô đây cuối cùng cũng ngầu được một phen! Sau này trước mặt ai cũng dám diễu võ dương oai nói: Đây là vợ của tôi!
Ngô Sở Úy càng nghĩ càng đẹp, một mình vui vẻ trong đêm khuya.
Trì Sính cảm giác được đám mây hình nấm đắc ý bay bổng bên cạnh, khóe môi nhếch lên, đưa tay kéo Ngô Sở Úy qua, giữ chặt trong lòng.
“Ngủ!”
Ngô Sở Úy trộm vui lần cuối, sau đó đặc biệt thỏa mãn nhắm mắt lại.