Chuyện bên này xong xuôi, bên đó cũng nhận được tin nhắn.
Ngô Sở Úy mở ra xem, ai kia lại chuyển vào tài khoản của cậu hai trăm ngàn.
Dù đã biết rõ trong lòng, vẫn giả bộ gọi điện cho Trì Sính.
"Này, anh đang đốt tiền sao? Sao lại chuyển cho tôi hai trăm nữa?"
Trì Sính: "Trả cậu."
"Trả tôi?" Ngô Sở Úy cố ý kinh ngạc: "Là tôi mượn anh hai trăm ngàn, không phải anh mượn tôi hai trăm ngàn!"
Trì Sính: "Tôi đem bán số rắn nát của cậu rồi, bán được bốn trăm ngàn."
"Cái gì?" Ngô Sở Úy kêu gào, "Đợt rắn đó của tôi chỉ còn nửa năm nữa là đem ra bán được rồi, đến lúc đó giá cả sẽ gấp ba lần, vậy mà anh lại bán giá thấp? Anh bán cho ai? Cho dù có muốn tôi trả tiền vội thế cũng không đến mức phải làm vậy đi?..."
Trì Sính lại cúp máy lần nữa.
Nghe tiếng tút tút tút bên kia, Ngô Sở Úy vừa rồi còn gấp đỏ mặt thoắt cái phấn chấn hẳn lên, nhàn nhã ném di động đi, búng tay thắng lợi với Khương Tiểu Soái.
"Hoàn hảo! Hai trăm ngàn tới tay rồi!"
Khương Tiểu Soái đang nhai kẹo cao su, cười ha ha nói với Ngô Sở Úy: "Hồi trước cậu sáng đi tối về một năm cũng không kiếm được năm trăm ngàn, hiện tại giả ngu diễn trò một chút đã kiếm được hai trăm ngàn. Thực tiễn cho tri thức, nói rõ cần phải có tinh thần thực hành, tà môn ngoại đạo mới là đạo lý thép!"
Ngô Sở Úy chỉ cười không nói.
Khương Tiểu Soái lại hỏi: "Cậu dự định xài hai trăm ngàn này thế nào?"
"Mua rắn." Ngô Sở Úy nói.
"Lại mua?" Khương Tiểu Soái ngạc nhiên, "Cậu muốn dùng chiêu này lừa bao nhiêu người hả?"
Ngô Sở Úy lắc ngón tay, "Lần này là thật."
...
Hôm sau, Ngô Sở Úy lại đến trại nuôi rắn họ Vương.
Một ngày tổn thất hai trăm ngàn, ông chủ Vương đang nổi bão trong nhà, thấy Ngô Sở Úy đến, sắc mặt thoáng cái biến đổi.
Lúc trước ông cười bước ra, đó là nụ cười gian xảo đắc ý, liều mạng áp chế không thể nói toạc ra. Hiện tại cười là cố rặn, không thể không cười, không dám không cười, lệ khí của Trì Sính đang luẩn quẩn trên đầu Ngô Sở Úy.
So với sự căng thẳng của lão Vương, Ngô Sở Úy lại rất thả lỏng, cứ như chuyện hôm qua căn bản không có quan hệ với y.
"Đợt rắn thầy bán cho con đó, con chưa nuôi được hai ngày đã bị anh em bán rồi, làm con tức chết. Con muốn mua thêm hai ngàn con nữa, đến chỗ khác mua thì cũng không yên tâm, đành tới tìm thầy nữa đây."
Lão Vương hiểu ra, ông đã chọc phải người không nên chọc!
"Thầy dẫn con đi xem rắn đi." Ngô Sở Úy nói.
Trên đường, tim ông chủ Vương vẫn luôn nhỏ máu, cho dù ông nuốt hết mớ mật rắn kia rồi, cũng không có gan dám lừa Ngô Sở Úy lần nữa. Đợt rắn có vấn đề bị nhốt trong một căn phòng, ông chủ Vương cũng không dám nhìn qua một cái, càng đừng nói đi. Hiện tại phòng nuôi mà ông dẫn Ngô Sở Úy đến mới là tâm huyết chân chính của ông.
Lần này, Ngô Sở Úy kiểm tra rất kỹ, chỉ cần có chút vấn đề thì sẽ để lại.
Vợ ông chủ Vương lao vào phòng nuôi, kéo ông chủ Vương ra ngoài.
"Ông điên hả? Còn muốn sống nữa không?" Khóe mắt bà Vương đỏ bừng: "Đợt rắn đó còn mấy tháng nữa sẽ được đưa ra bán rồi, giống tốt như thế, hiện tại ông bán, cả năm nay chúng ta đều phí công rồi!!"
Ông chủ Vương buồn bực hừ một tiếng: "Nếu tôi không bán, nửa đời sau chúng ta cũng đều làm phí công hết, trại nuôi rắn cũng không tồn tại nổi!"
"Tôi bất kể, nếu ông dám bán tôi liều mạng với ông." Bà Vương khóc lớn.
"Liều mạng?" Ông chủ Vương cắn răng: "Mạng cũng sắp mất rồi, bà liều với ai nữa hả?"
"..."
Ngô Sở Úy thò đầu ra: "Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
Gương mặt uốn éo của ông chủ Vương lập tức hồi phục bình thường, chỉ là giọng hơi khàn.
"Không vấn đề, cậu chọn xong chưa?"
"Chọn xong rồi." Ngô Sở Úy cười bước ra, "Vậy chúng ta vẫn tính theo giá lúc trước, 100 tệ một con, tổng cộng 2000 con, vẫn là hai trăm ngàn, thấy thấy sao?"
Bà Vương tức muốn nghẹt thở.
Giống rắn ưu giá sáu trăm ngàn thoáng cái giảm xuống bốn trăm ngàn, lại thêm hai trăm ngàn bù vào lần trước, số tiền thiếu đạo đức ông chủ Vương kiếm được trong mấy năm nay đều bị Ngô Sở Úy vắt kiệt trong hai ngày.
...
"Tôi lại mua rắn về rồi." Ngô Sở Úy giống như thị uy nói với Trì Sính.
Tối đến, Trì Sính lại tới trại nuôi rắn của Ngô Sở Úy, cầm một con lên xem, trong lòng hiểu rõ. Hắn lấy mu bàn tay gõ lên đầu Ngô Sở Úy một cái, hừ nói: "Cậu thật sự là ngốc nghếch còn ra vẻ."
Ngô Sở Úy giả vờ khó hiểu: "Sao tôi lại ngốc chứ? Anh bán mất rắn giống của tôi, tôi không đi mua tiếp thì sau này đi đâu kiếm tiền hả?"
Trì Sính không nói gì, chỉ nhìn Ngô Sở Úy như thế, ánh mắt thâm trầm, mang theo ý thẩm định nồng đậm.
Ngô Sở Úy cứng người không đến năm phút, cuối cùng nhịn hết nổi, nhe răng cười.
"Được rồi, cảm ơn anh còn không được sao?"
Từ sắc mặt của Trì Sính lúc này, rõ ràng là không được.
"Tặng quà cho anh được không?"
Nói xong, kéo Trì Sính vào trong, chỉ một hàng kẹo đường cắm trên tủ gỗ nói: "Đây là do tôi thổi hết đó, anh chọn một cái đi."
Trì Sính rất bất ngờ: "Cậu biết thổi kẹo đường?"
"Lắc trống bỏi chong chóng xoay, lưu ly cộp cộp thổi kẹo đường", trước kia là nghề dựa vào kỹ thuật của Bắc Kinh cũ, hiện tại đã không còn thấy nhiều nữa. Kẹo tạo hình này nhìn thì đơn giản, nhưng thật ra học lại rất khó, Ngô Sở Úy cũng là lúc làm người bán hàng rong thấy ông bác thổi, không nhịn được muốn học, khổ luyện nhiều ngày mới miễn cưỡng nhập môn.
"Tôi chỉ biết thổi vài động vật nhỏ đơn giản thôi." Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính đảo mắt, tất cả động vật đều giống nhau, bụng tròn chân ngắn, hai lỗ tai chỏng trời, không có cái gì để phân biệt hết.
"Cậu thổi lại một cái cho tôi đi." Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy hôm nay tâm trạng tốt, nhanh chóng đồng ý, đến nhà bếp bỏ nước đường vào bồn, lại dùng xẻng khuấy khuấy, sau đó bôi chút bột tan lên tay, trông cũng rất chuyên nghiệp.
"Muốn làm hình gì?" Ngô Sở Úy hỏi.
Trì Sính tùy tiện nói: "Thổi một con rắn đi."
"Rắn gì?"
"Rắn hổ mang."
Ngô Sở Úy thoải mái đáp: "Nhìn kỹ nhé, cho anh!"
Lúc trước Trì Sính chỉ toàn thấy những người múa thoát y tự an ủi, nghe toàn là tiếng rên rỉ dâng đãng cầu bị làm. Rất ít ai còn áo quần chỉnh tề mà vẫn có thể khiến hắn hứng thú, đương nhiên, càng không ai sẽ thô tục đến mức cất giọng oang oang mà vẫn có thể khiến không khí nóng lên.
Ngô Sở Úy dùng xẻng nhỏ múc đường lên, đặt trong lòng bàn tay xoa nắn một hồi, vê thành viên tròn, sau đó dùng ngón cái đâm ra một lỗ nhỏ, rồi gấp mép lại, kéo mạnh, tạo thành một sợi đường dài, bẻ một đoạn nhỏ ở phần đầu, nhét vào miệng.
Sợi đường trông mỏng manh như thế, vậy mà đông lại thành một cái ống, Ngô Sở Úy thổi vào trong ống, phần đuôi viên đường chậm rãi phình lên, Ngô Sở Úy dùng tay kéo ra đường nét con rắn.
Trì Sính lặng lẽ nhìn Ngô Sở Úy, nhìn con mắt đen lóng lánh đó đang chăm chú vào tay bản thân, hai má phồng lên, hầu kết không ngừng lên xuống, hiển thị rõ sự cẩn thận lúc này. Trì Sính đột nhiên rất muốn đưa tay qua, bóp mũi Ngô Sở Úy, khiến y không thể thở, hai má phồng lên sẽ đỏ bừng.
Uy mãnh tiên sinh luôn như thế, chỉ cần thứ hắn nghĩ, thì nhất định sẽ làm.
Ngô Sở Úy đang thổi đến chỗ quan trọng, đột nhiên bị bóp mũi, ánh mắt sắc như dao lập tức ném qua Trì Sính, kích thích khiến tim Trì Sính tê dại, tay trợt xuống làm nghiêng hình rắn.
"Thổi cái nữa đi." Trì Sính nói.
Nếu không phải Ngô Sở Úy muốn quyến rũ hắn, lúc này sớm đã hất bồn đường lên mặt hắn.
Lần này y quay lưng về phía Trì Sính, thổi xong ghim que trúc vào, rồi mới quay lại đưa cho Trì Sính.
"Rắn hổ mang." Ngô Sở Úy vô cùng vừa lòng với tác phẩm của mình.
Trì Sính liếc mắt nhìn, dùng cách thức uyển chuyển khéo léo để biểu đạt cách nhìn hoàn toàn trái ngược.
"Cậu xác định không phải cậu đang thổi jj của mình?"
Nước đường có hạn, thân rắn có hơi ngắn, đường cong uốn lượn quá nhỏ, phần đầu rắn hơi nhọn...
Ngô Sở Úy giận dữ phản kích: "Anh thấy trên jj có mọc mắt hả?"
Trì Sính đột nhiên sáp tới trước Ngô Sở Úy, dùng hông đỉnh y một cái, âm u nói: "Trên jj của cậu không có mắt hả? Vậy bao nhiêu năm nay cậu bắn từ chỗ nào? Từ miệng? Mau cho tôi mở rộng kiến thức coi, cái miệng nào có năng lực như thế? Bao làm luôn công việc đó..."
Nói xong ngón tay thô sần ác ý xoa lên đôi môi mỏng của Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy oán hận đẩy tay Trì Sính ra, trên môi nóng rát, trong lòng cũng nổi lửa. Không biết tại sao, bàn với Khương Tiểu Soái về những vấn đề này, Ngô Sở Úy rất tự nhiên, kết quả lời này nếu nói từ miệng Trì Sính, thì cảm thấy đặc biệt chói tai.
"Tôi về đây." Trì Sính quay người muốn đi.
Ngô Sở Úy đột nhiên gọi hắn lại.
"Chiều mai có rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với anh."
Trì Sính thẳng thắn cho Ngô Sở Úy biết: "Tôi chỉ lên giường, chưa từng hẹn hò."
Ngô Sở Úy đột nhiên bước mau qua, giật lấy kẹo rắn trong tay Trì Sính, nhét vào miệng ăn. Hơn nữa còn ăn rất chậm rãi, giống như một loại khiêu khích không lời, cố ý ăn cho Trì Sính xem.
Trì Sính ngược lại không nhận khiêu khích, hắn chỉ thấy Ngô Sở Úy cầm cái cơ quan sinh dục đó liên tục nhai nhai, vong tình tạo nên tư vị mỹ diệu.
Ngô Sở Úy cũng nói thẳng với hắn: "Nếu muốn tôi thổi cho cái nữa, thì đồng ý chuyện vừa rồi đi."
Trì Sính lại bị uy hiếp vụng về đơn giản này giữ lại.
"Thổi cái nữa đi!"
Ngô Sở Úy cười mỉm, thật sự thổi cái nữa cho Trì Sính.
Lần này Ngô Sở Úy đắc ý đưa con rắn dài hơn, trông giống thật hơn ra.
Không ngờ, Trì Sính lại cười.
"Cậu xác định đây không phải là từ jj của cậu đổi thành jj của tôi chứ?"
Ngô Sở Úy: "...!!"