Không bao lâu, bên kia giường truyền đến tiếng thở dốc nặng nề.
Ngô Sở Úy trộm liếc qua, tình cảnh đó khiến mắt y nóng lên, Trì Sính tựa vào đầu giường, gương mặt như được đẽo khắc dính mấy giọt mồ hôi, chân mày nhô lên, đôi mắt như ưng nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, bên trong tràn đầy tình dục. Vật lớn giữa chân đứng thẳng thật cao, thô to chắc nịch, không biết có bao nhiêu người từng bị thứ này giày vò kêu cha gọi mẹ, mong nhớ vấn vương...
Nhưng có người, lại ghét bỏ như giẻ rách, còn dùng đôi mắt to như hạt châu liếc qua.
"Quay đầu đi!"
Lần trước Trì Sính ép Ngô Sở Úy nhìn, là để kích thích y, nhục nhã y. Hiện tại không muốn để y thấy, sợ bị ánh mắt nóng bỏng đó thiêu sạch ý chí. Hắn đã thao Ngô Sở Úy trên mấy ngàn mấy trăm lần trong đầu từ lâu rồi, chỉ chưa có hành động thực tiễn thôi. Trì đại thiếu luôn là người quả cảm, đã suy nghĩ thì sẽ thực thi, chỉ có lần này là ngoại lệ.
Nghĩ không thông đoán không được, chỉ là một tên trọc thiếu tâm nhãn, thao rồi thì có sao? Thao mông xuất huyết, quậy nát ruột, phải khóc kêu... không phải là chuyện vô cùng bình thường sao? Sao đến khi đụng phải y thì lại trở nên luyến tiếc như thế chứ?
Trì Sính nghẹn một bụng lửa, động tác trên tay càng hung hãn, như sắp sửa vuốt ra lửa.
Ngô Sở Úy nhìn chằm chằm vào bức tường màu trắng, lầm bầm: Anh ta thật muốn... sống cùng mình sao?
Cảm thấy không đành, lại quay đầu qua.
"Để tôi giúp anh."
Đổi lấy một tiếng quát: "Ở yên đó."
Ngô Sở Úy đã ngồi dậy.
"Anh không cần lo lắng, tôi tự nguyện mà, sẽ không dính dáng đến vấn đề bạn tình."
Trì Sính âm thầm mài răng, tổ tông sống à! Cậu đừng giày vò nữa! Cậu nhìn tôi như thế, tôi sẽ muốn thao cậu, cậu ghé lại gần tôi, không phải tự tìm chết sao?
"Động đậy chút nữa thì thao ngay không thương lượng."
Phịch một cái cắm lại giường, đưa lưng về phía Trì Sính.
Đây chính là bản chất đặc trưng của thẳng nam, y vĩnh viễn cảm thấy jj quan trọng nhất, thế là đưa mông về phía người khác.
"Nằm thẳng!" Trì Sính cảnh cáo.
Ngô Sở Úy dựng ngón giữa lên: "Không mắc lừa anh, đừng mơ lừa tôi cử động, tôi rõ quá rồi!"
Trì Sính nghẹn muốn xuất huyết, bắn ra đầy tay, Túi Dấm Nhỏ cũng kinh sợ, cha nuôi làm sao vậy? Phun nhiều nòng nọc như thế làm bạn với mình!! Trì Sính ôm Túi Dấm Nhỏ qua, dịu dàng xoa đầu đó, lại liếc mắt nhìn cái mông to đối diện, quả nhiên vẫn là cục cưng rắn của hắn ngoan nhất.
Nửa đêm, Ngô Sở Úy tỉnh dậy đi nhà xí, mò mẫm leo lên giường Trì Sính.
Y không phải cố ý, quả thật là mơ mơ hồ hồ, không tìm đúng chỗ.
Trì Sính thoáng chốc mở to mắt.
Ông đây nghía mông cậu đã nửa đêm, vừa mới cảm thấy buồn ngủ, cậu lại chạy lên giường tôi giày vò? Không hề nói quá, dương v*t vừa mềm đi không bao lâu của Trì Sính lại đứng lên lần nữa, chỉ cách mật khẩu nó khát vọng đã lâu chưa đến 3 cm, chỉ cần quyết tâm, tư vị tiêu hồn đó sẽ lập tức đến.
Ngô Sở Úy lầm bầm vài tiếng, cất vang giọng không chút dấu hiệu.
"Anh trông cho kỹ vào đó!"
Khi tiếp tục lắng nghe, tiếng ngáy dịu nhẹ trôi nổi trong không khí, ai kia đang ngủ rất ngon.
Không cần nói, tên ngu ngốc này khẳng định đang ăn kẹo đường trong mộng.
Ngô Sở Úy không biết, một câu nói mớ trong lúc vô thức của mình đã khiến tim Trì Sính hoàn toàn mềm đi.
Một đêm này thật sự là khó chịu cho Trì Sính.
Đá y xuống giường? Không nỡ. Ôm lấy? Vậy chắc chắn nửa đường sẽ làm luôn. Sờ không được chạm không được, ngủ không được nhìn không được, cuối cùng ký thác hy vọng lên người Túi Dấm Nhỏ, hai kẻ mắt to trừng mắt nhỏ.
Trì Sính: Y chiếm cứ địa bàn của mày, mày phải phản kích chứ! Mày không phải rất giỏi vụ này sao? Quấn chặt y, quấn thật chặt vào, bức y lên giường đối diện, mau lên!
Túi Dấm Nhỏ uốn người, mò ra chính giữa hai người, lắc lắc cái đuôi, dưới ánh mắt nóng bỏng chăm chú của Trì Sính, vút một cái lao lên người hắn, quấn cổ hắn, vòng hết vòng này đến vòng khác.
Trì Sính mài răng, mẹ nó, tao bảo mày quấn y! Mày quấn tao làm gì?