Yêu Phải Tình Địch

Chương 80

Tối, Ngô Sở Úy một mình bận rộn trong trại nuôi rắn, cổ chân đột nhiên bị thứ gì quấn lấy, cúi đầu nhìn, tiểu Nhị Bảo đang thuận theo chân y bò lên, trườn trườn trườn trườn. Ngô Sở Úy giật mình, vội ôm Túi Dấm Nhỏ vào lòng, vui vẻ hỏi: "Sao mày tới đây?'

Trì Sính ngậm điếu thuốc tựa ở cửa, thân hình khôi ngô cao lớn cản hết nửa ánh đèn.

Cách biệt mấy hôm, lại nhìn thấy người họ Trì nào đó đã vô oán vô thù còn có thân cận da thịt với mình, Ngô Sở Úy đột nhiên có chút khó xử, nói không rõ là tại sao.

"Thả nó xuống đi." Trì Sính nói, "Để nó tự chơi."

Ngô Sở Úy vừa đặt Túi Dấm Nhỏ xuống đất, con này lại thuận theo quần y trườn lên.

"Nó không vui." Ngô Sở Úy nói.

Trì Sính bước nhanh sang, đoạt Túi Dấm Nhỏ khỏi lòng Ngô Sở Úy, đưa nó đến ngang đầu, đôi mắt sắc bén đâm thẳng vào nó, tràn đầy yêu thương trách cứ, "Mày lại quấn người!?"

Đuôi Túi Dấm Nhỏ quất phành phạch, đầu lắc lư, nếu biết nói tiếng người sớm đã mở miệng, tôi cứ quấn! Tôi cứ quấn!...

Thấy Nhị Bảo hôm nay không quá nghe lời, Trì Sính đen mặt, điếu thuốc bên khóe môi nhắm thẳng vào đầu Túi Dấm Nhỏ.

Rắn sợ nhất là khói, Túi Dấm Nhỏ cũng không ngoại lệ.

Không bao lâu, Nhị Bảo uốn người thương tâm muốn chết bò đi.

"Đóng kín hết hồ rắn của cậu, đừng để nó bò vào ăn mất rắn của cậu."

Ngô Sở Úy lúc này mới nhớ ra, vội đóng kín các hồ rắn.

Hai người ra bên ngoài tìm chỗ mát mẻ ngồi xuống, Trì Sính nghiêng đầu nhìn Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy vừa mới hoạt động mạnh, lúc này ngồi xuống, mồ hôi chảy xuống như giọt nước, cả phần áo trước đều ẩm.

"Ra nhiều mồ hôi như thế?" Trì Sính cọ mu bàn tay lên má Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy vô thức muốn né, dửng dưng nói: "Đừng lau, càng lau càng nhiều."

Trì Sính cứ muốn lau, hơn nữa chuyên chú lau những vị trí đặc biệt như cổ, lỗ tai, xương quai xanh, trước ngực. Ngô Sở Úy nóng nảy muốn ngăn cản, Trì Sính lại nắm chặt hai tay y, đôi môi cứng cỏi chạm lên tai Ngô Sở Úy.

"Anh đừng làm bậy." Ngô Sở Úy cứng mặt trách móc, "Đều là mồ hôi, anh không ghét sao?"

Trì Sính đưa lưỡi liếm hàm răng, xa xôi nói: "Tôi thích ngửi mùi mồ hôi của cậu, khi cậu đến cao trào trên mông đều là mồ hôi, ra giường bên dưới cũng bị cậu cọ ướt."

Anh... Ngô Sở Úy mài răng, quyết tâm khiến Trì Sính buồn nôn, "Mồ hôi và nước tiểu là cùng một thành phần, có bản lĩnh ăn uống nước tiểu đi!"

Trì Sính không thèm chớp mắt lấy một cái, "Cậu dám tiểu vào miệng tôi, tôi liền dám uống."

Ngô Sở Úy co giật một trận, đứng lên muốn đi, lại bị Trì Sính kéo về, ấn chặt xuống, móng vuốt ác ma lượn lờ trên làn da ẩm ướt một hồi, Ngô Sở Úy liền thành thật.

Bảo bối cấm dục nhiều ngày trong quần dưới sự vuốt ve cẩn thận càng lúc càng ý chí hiên ngang, gió đêm thổi qua cành cây phát ra tiếng xào xạt, Ngô Sở Úy giật mình, ấn chặt tay Trì Sính nói: "Hình như có người."

Trì Sính hoàn toàn không coi ra gì, "Yên tâm, bọn họ càng mắc cỡ hơn cậu."

Lại một cơn gió thổi đến, lá cây xào xạt, Trì Sính thừa cơ hù dọa Ngô Sở Úy, "Người đến rồi."

Ngô Sở Úy đang ở bờ vực bùng nổ, nghe câu này liền giật nảy, lập tức bắn ra, tiếng thở dốc không nén lại được, lại sợ bị người khác nghe thấy, chỉ có thể vùi mặt vào hõm vai Trì Sính.

Một phút sau, Ngô Sở Úy mới ngẩng đầu lên, lấy một điếu thuốc của Trì Sính, trầm mặc đốt.

"Mấy ngày không gặp rồi." Trì Sính hỏi.

Ngô Sở Úy thàn nhiên trả lời: "Năm ngày rồi."

"Đến hôm nay là sáu ngày rồi." Trì Sính nói.

Ngô Sở Úy vùi đầu hút thuốc, mắt nhìn giày của Trì Sính, nói câu không chút liên quan.

"Thuốc của anh hút ngon thật, bảy tệ một hộp và bảy mươi tệ một hộp quả nhiên khác nhau."

Cánh tay to thô ráp của Trì Sính len vào đám tóc ngắn của Ngô Sở Úy, nghiêng đầu y qua, hỏi: "Trứng rắn bán chưa?"

"Chưa, vẫn chưa bàn được giá tốt, thị trường năm nay không tốt lắm, giá thấp hơn cuối năm ngoái nhiều."

Hàm ý là, thu xếp cho tôi chút đi! Tương lai tôi giàu có rồi, anh không phải cũng được hưởng ké hào quang sao?

Trì Sính cười tận đâu, thật biết cách chơi trò tâm nhãn với tôi! Năm nay tình hình thế nào tôi còn có thể không biết sao?

Ngô Sở Úy thầm nói: Tôi biết anh rất yêu thích chơi tâm nhãn.
Bình Luận (0)
Comment