Thế rồi, cô làm việc ở siêu thị. Hắn cũng đến làm phiền. Hắn biết giờ cô làm việc, cũng biết hôm nào khách đến ít nhất để đến. Hắn mua rất nhiều bánh nước, nói là ăn không hết, nhờ cô ăn giúp, còn không sẽ vứt hết. Cô thỏa hiệp, muốn đem về nhà cất vào tủ lạnh, hắn không đồng ý, phải ăn ở đây, hắn nhìn tận mắt mới được
Tư Du vì vậy mà lần thứ hai phá luật vì hắn, làm việc riêng trong giờ làm việc. Cũng may ông chủ không bắt gặp, nếu không cô sẽ bị đuổi việc. Đồ ăn chỉ chốc sau là hết, hắn nói muốn mua thêm, cô liền cự tuyệt lắc đầu. Hắn là biết cô sống rất tiết kiệm, không muốn phí thức ăn mà chơi trò này với cô. Cô lần đầu chịu cảm giác bị điều khiển. Hắn chỉ cười trừ bỏ về, nói rằng ăn nhiều buổi tối không tốt
Hắn đi, cô cảm thấy thật nhẹ nhõm. Vậy mà hắn còn không bỏ qua, đến tận quán cafe tìm cô, trừ bỏ mua cafe, hắn chính là muốn kéo cô xuống nói chuyện riêng, hại cô một lần bị quản lý trách mắng. Vẻ mặt cô lúc đó, có thể tưởng tượng được là rất tức giận, vậy mà hắn nhởn nhơ chỉ nhún vai một cái rồi chạy đi. Chỉ trừ ngày cuối tuần, hắn hầu như là đều quẩn quanh trước mắt cô
Tư Du vậy mà không ngờ, đó từ lúc nào đã trở thành thói quen của cô. Thói quen nhìn người này nói chuyện. Là từ khi nào? Cô cũng không nhớ. Cô không nhớ lần cuối mình lạnh nhạt với hắn là lúc nào, cũng không nhớ lần đầu cô đáp lại lời hắn là khi nào, chỉ biết cô đã có vài tháng ít nhất là cảm thấy thoải mái ở trường
- Chị hai, tại sao chị lại không muốn gặp anh Tử Ngạn? - Đông Hạo khó hiểu ngồi trước mặt cô, nó vừa nói dối với hắn là cô đã đi ra ngoài từ sáng sớm. Đã là lần thứ 3 trong 5 ngày nay rồi, nó thật sự không hiểu
- Đông Hạo - giọng cô lại bình tĩnh gọi tên em trai, đặt cốc nước xuống bàn sau khi đã uống được một nửa. Cô đã chuẩn bị tinh thần mấy ngày nay muốn nói với Đông Hạo
- Vâng? - nhìn cô hơi nghiêm trọng, nó cũng tự động ngồi thẳng lưng. Chị nó không bao giờ làm việc vô ích, ắt hẳn phải có lý do
- 5 tháng nữa chúng ta sẽ đi - cô cũng đoán, Đông Hạo sẽ không nhớ đến chuyện này. Những thủ tục trước đây cô đều lo, nó một câu cũng không hỏi, chỉ biết trung học là bọn họ sẽ đi
Không khí im lặng bao trùm. Đông Hạo cắn cắn môi dưới. Chuyện quá đột ngột, nó không biết phải đối mặt ra sao. Nhưng mà, nó biết học bổng này rất quan trọng với cô. Suốt 7 năm cô đã chăm sóc nó rồi, đây chính là việc duy nhất mà nó có thể làm vì cô, đi sang Mĩ cùng cô. Tư Du nhìn Đông Hạo cúi đầu, lòng dấy lên nỗi lo lắng, cô cũng rất khó xử, cô cũng biết nó cũng rất không nỡ
- V...vâng.... - mãi một lúc sau, nó mới khàn khàn lên tiếng
- Và chị không muốn ai biết chuyện này, chúng ta sẽ đi trong im lặng - lại một lần nữa, Đông Hạo trưng mắt nhìn cô
- Kể cả bạn em sao ạ?
- Không, em có thể nói với bạn em - Tư Du cúi đầu. Ý cô vốn không phải như vậy, cô muốn, cô muốn Tạ Tử Ngạn không được biết chuyện này. Nhận ra chị mình cũng, cũng có vẻ mặt mà nó nghĩ, cả đời sẽ không bao giờ được thấy, vẻ mặt giống nó
- Em hiểu rồi
Đông Hạo mím môi, đầu cúi gầm xuống đất, giọng nghèn nghẹn giống như đang kiềm nén mình không khóc òa lên như một đứa trẻ. Đông Hạo xoay người chạy nhanh lên phòng, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng đóng cửa lớn của nó. Hẳn là Đông Hạo phải rất khổ sở. Cô có lúc nghĩ, những cảm xúc của nó thật là tầm thường
Nhưng bây giờ, cô đang trải qua thứ tầm thường đó đây. Cô chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường thôi, cô chẳng cao siêu gì cả. Tư Du gục đầu xuống bàn ăn, thử tưởng tượng xem lúc mình đi, hắn có giữ cô lại không? Thật khó đoán. Mà cô nghĩ, chỉ sau một thời gian, hắn sẽ bình thường trở lại thôi, có lẽ hắn nên hòa đồng với mọi người như lúc đầu thì hơn, nên là như vậy
Đông Hạo khóc. Không phải vì nó sắp xa bạn bè, nó đã chuẩn bị tâm lí từ rất lâu rồi. Chỉ là cần thời gian thích nghi một chút thôi. Điều khiến Đông Hạo thực sự xúc động chính là Tư Du, chị nó, chị nó vậy mà đã rất buồn. Nó còn không hiểu ý, cô chính là không muốn để Tử Ngạn biết chuyện mình sắp đi du học. Đông Hạo biết, quãng thời gian thực sự vui vẻ của cô chỉ mới bắt đầu, vậy mà sắp nhanh chóng kết thúc rồi
Nếu có thể, Đông Hạo rất muốn Tử Ngạn đến sớm hơn một chút, gặp chị nó thật sớm, để nó sớm nhìn lại nụ cười của cô. Cô đã chịu khổ quá nhiều rồi, cô chưa từng sống vì mình lúc nào cả, vậy mà, một chút nguyện vọng nhỏ nhoi, mong cô hãy sống vui vẻ như vậy thêm lâu một chút cũng không được. Đông Hạo tội nghiệp cho chị mình, cũng rất thương cô
Lúc nãy nhìn vẻ mặt miễn cưỡng của cô, nó liền nhận ra, cô đã thay đổi. Tư Du thay đổi thật rồi. Cô không còn nghiêm nghị vô tình, không còn cô đơn một mình nữa. Cô đã tìm thấy niềm vui của mình, vậy mà thượng đế lại còn tàn nhẫn gấp vạn lần, cướp đi niềm vui duy nhất đó của cô. Đông Hạo thật muốn hét lên với cô, hãy sống thành thật với bản thân một chút, đừng miễn cưỡng vì cái sĩ diện hão nữa. Nhưng mà, nó không có can đảm. Dẫu sao, nó cũng chỉ là một đứa nhóc sống phụ thuộc vào chị mình mà thôi
Cô luôn viện cớ trốn tránh hắn mọi lúc, điện thoại tin nhắn của hắn cô cũng không nghe, thậm chí còn phải tắt máy. Được vài ngày, hắn không còn làm phiền cô nữa. Không điện thoại, không kêu cửa nhà cô, Tư Du nhẹ nhõm một chút. Hôm nay, thầy hiệu trưởng đột nhiên gọi cô đến trường. Thông thường, hè cô sẽ sẽ đến thư viện trường học
Nhưng năm nay đã gần đi, cô chỉ muốn chuẩn bị mọi thứ trước khi đi thật tốt. Cũng như tìm hiểu về nước Mĩ, mong rằng qua đó sẽ không quá ngỡ ngàng. Cô cùng Đông Hạo nghiên cứu. Cô đã đến trường nó để hoàn tất thủ tục xin nghỉ học, giữ lại học bạ. Cô cũng đang rao bán căn nhà, đợi giá cao cao một chút, cô sẽ bán đi, lấy tiền sang Mĩ thích nghi thời gian đầu
- Em ngồi xuống đi - thầy hiệu trưởng ngạc nhiên lại không có đem bàn cờ ra trước mặt cô. Tư Du đợi thầy nói chuyện cần nói. Những vết châm chim xô lại, thầy cười yếu ớt nhìn cô - có phải em từng hỏi thầy có thể đi ngay trong hè được không? Nhớ chứ?
- Vâng - Tư Du chầm chậm gật đầu
- Thầy đã xin được rồi, 2 tháng sau em đi. Thế nào, không tệ chứ? Có phải thấy thầy rất lợi hại không?
"2 tháng", như tin sét đánh ngang tai đối với cô. Bên tai thầy hiệu trưởng cứ cười ba hoa nói về cái miệng lợi hại của mình, bên tai này, cô lại thấy mọi thứ như sụp đổ. Như vậy, 2 tháng nữa cô sẽ đi, ngay cuối hè. Như vậy, cô sẽ không được gặp mặt hắn lần cuối cùng. Như vậy, hắn sẽ hoàn toàn không hay tin, cô bốc hơi như chưa từng tồn tại
Tư Du hoàn toàn bỏ ngoài tai câu hỏi của thầy "Em sao vậy?", "Không vui sao?". Tư Du như người mất hồn, không hề nhúc nhích, ngay cả cái chớp mắt cũng không có, làm ông có hơi sợ. Không lẽ, ông đã làm cái gì sai? Không phải trước ngày bế giảng cô còn hỏi ông có thể đi sớm hơn một chút được không?
Ông không hề biết, lúc đó cô chỉ buộc miệng hỏi. Nghỉ hè rồi, cô mới cảm thấy, ít nhất được gặp hắn một chút cũng không tệ. Bây giờ, thầy hiệu trưởng nói cô điều đó trở thành hiện thực, tại sao cô cảm thấy lồng ngực thắt lại như vậy? Thật sự khó chịu vô cùng. Cô nếu không gặp lại hắn, có thật sự không sao chứ?
Cô đã tự hỏi mình nhiều lần như vậy trên đường trở về nhà, nhưng hoàn toàn không có hi vọng. Vẫn như thường lệ, cô đi trên con đường cũ về nhà của mình. Đột nhiên phía trước nghe tiếng nói lớn, cô không khỏi ngẩng đầu. Khu phố này bình thường rất tĩnh lặng, hôm nay đột nhiên có chuyện. Rồi cô nhận ra, âm thanh ồn ào đó phát ra từ nhà mình
Tư Du vội nép vào một bên, hé mắt ra nhìn Đông Hạo đang cố ngăn cản Tạ Tử Ngạn. Tạ Tử Ngạn?! Sao hắn lại xuất hiện lúc này, lại còn cư nhiên xông vào nhà cô mặc dù Đông Hạo ngăn cản. Nuốt một ngụm khí lạnh, Tư Du kiên nhẫn chờ hắn trở ra, cũng may là cô thật sự không có ở nhà. Tử Ngạn nhận ra Đông Hạo từ đó đến giờ không có nói dối hắn, thật ra thì cô đi đâu? Tại sao hắn không tìm thấy?
Nghe bước chân của hắn đi lại càng gần, Tư Du vội núp vào góc tường, không hiểu tại sao bản thân lại phải trốn. À đúng rồi, cô không muốn gặp mặt hắn. Thậm chí cô còn che miệng mình lại, sợ hắn sẽ nghe thấy tiếng thở gấp của cô. Đúng rồi, bây giờ tim cô đập thật mạnh. Thật lâu, thật lâu rồi cô không nhìn thấy mặt hắn
Vậy mà bây giờ, hắn lại đến nhà cô với vẻ mặt nóng giận và thất vọng, cô không biết phải làm sao. Chỉ sợ hắn còn ở quanh đây, cô ngồi thêm nửa tiếng nữa mới vào nhà. Đông Hạo tíu tít kể chuyện lúc nãy cho cô nghe, cô chỉ gật đầu, nói là đã thấy rồi, thế nào Đông Hạo không nói gì nữa
- Đông Hạo
- Vâng? - Tư Du nhìn vẻ mặt không có chuyện gì đã rất buồn rồi, cũng không nỡ nói chuyện tiếp theo
- 2 tháng nữa chúng ta đi rồi - giọng cô nghe rõ rất buồn. Đông Hạo chỉ tròn mắt nhìn cô một cái rồi không nói gì nữa. Hai chị em lại im lặng với nhau, không khí ngột ngạt đến khó chịu
Cứ như vậy, một mùa hè buồn đã trôi qua. Tử Ngạn vẫn kiên trì muốn liên lạc với cô, nhưng cô vẫn cứ ở nhà. Cô nói Đông Hạo nói với hắn rằng cô ở nhà dì họ một thời gian, nếu hắn có hỏi thêm Đông Hạo sống như thế nào, cứ nói là có chị họ lo cho. Tử Ngạn vì vậy mà bẵng đi một thời gian, có lẽ hắn nghĩ chờ đến khi đi học sẽ tìm cô hỏi chuyện
Nhưng đáng tiếc, lúc đó cô đang ở Mĩ rồi. Nếu hắn biết chuyện, có thật sự ngạc nhiên hay không? Cô đang tự hỏi. Tư Du nằm trên giường, nhìn lên tờ lịch bàn, tính cả hôm nay, còn cách dấu khoanh tròn màu đỏ kia 10 ngày nữa. Khi ngày đó càng đến gần, cô lại càng hoang mang hơn. Mọi thứ mặc dù đã chuẩn bị tốt nhưng cô vẫn không khỏi lo lắng, quá nhiều thứ phải đối mặt