Yêu Phải Trái Tim Sắt Đá

Chương 29

- Cô, hồ sơ của cô chỉ đơn giản như vậy? - Hạ Phong lật lật tờ giấy, ngồi bên cạnh còn có Tạ Tử Thiên đang nhìn cô âm thầm đánh giá từ đầu đến chân. Tư Du ngồi thẳng lưng, đúng tư thế của mình, không nhúc nhích dù chỉ là một cái thở hắt, mắt vẫn vô cảm nhìn Hạ Phong

- Đúng vậy - không thừa không thiếu, cô trả lời đúng hai chữ đã toát lên tất cả ý niệm

- Ừm, cô từng sống ở Mĩ - Hạ Phong hiểu cô không muốn nói thêm nữa thì lại nhìn vào hồ sơ - tốt nghiệp đại học loại tốt, tại sao lại trở về?

- Tôi có lí do cá nhân, chỉ muốn về nước một thời gian ngắn, cũng nên tìm một công việc tạm thời - nhìn ánh mắt không tin tưởng của Hạ Phong, cô cũng hiểu được vài phần, vị trí công việc này không phải dễ dàng trao cho người khác. Cũng biết lí do của mình sẽ rất khó thuyết phục bà

- Cô đã từng chăm sóc người có....khuyết điểm chưa? - Hạ Phong khó khăn hỏi

- Chưa từng có, nhưng tôi tin mình sẽ làm tốt - Tư Du biết câu nói của cô khá dư thừa và vô nghĩa, nhưng cô không nghĩ ra lí lẽ nào thuyết phục bà hơn nữa để nhận cô vào công việc. Một phần vì cô muốn làm, một phần lại không thể được nhận. Tư Du mím chặt môi

- Vậy thì cứ làm thử đi - Tử Thiên khoanh tay, ngả lưng ra ghế

- Tử Thiên! - Hạ Phong gắt lên một tiếng

- Được rồi vợ yêu, ổn thôi, ít nhất cô ta cũng không giống như người phụ nữ lần trước, tự động leo lên giường con trai mình - Tử Thiên nói đùa như có như không để hòa loãng không khí - cô có như vậy không cô Lương? - rồi như để chắc chắn, ông ấy hỏi cô

- Vâng - cô gật đầu. Có chút bất ngờ, đã từng có người làm việc này, hơn nữa còn làm chuyện đáng sợ hơn, leo lên giường hắn, một người mù? Để làm gì? Nhìn hắn bề ngoài cũng không phải đẹp nghiêng nước nghiêng thành

- Cứ thử một lần thôi, cho cô thử việc một tuần sau đó chúng ta kí hợp đồng, được không? - Hạ Phong không nói thêm gì nữa, để mặc cho chồng giải quyết

- Vâng, vậy, nếu không có việc gì, tôi xin phép về trước. Theo lời bà, bà Tạ, trưa mai 11h tôi sẽ có mặt - Tư Du đứng dậy xin phép ra về

- Được, sáng mai tôi sẽ dẫn cô đi gặp Tử Ngạn một chút, thằng bé rất khó chịu, cô đừng vội bỏ cuộc sớm nhé - Hạ Phong dãn lông mày ra, đứng lên bắt tay cô. Tư Du gật đầu một cái rồi rời đi. Xuất hiện và rời đi như một cơn làn sương mờ, thoắt ẩn thoắt hiện, thần thần bí bí - Tử Thiên, anh có thấy....

- Cô bé này hơi quen mắt - Tử Thiên giống như biết được bà định nói gì

- Đúng vậy, ngay cả anh cũng thấy vậy? - Hạ Phong ngồi dựa vào vai ông

- Tên nó là gì vậy?

- Lương Tư Du

- Cái tên cũng bình thường thôi, gia cảnh bình thường, vẻ ngoài cũng dễ nhìn. Anh có linh cảm cô ta sẽ đảm nhiệm tốt, những người lãnh đạm, nếu gặp phải thằng con trai luôn dùng mồm xua đuổi người khác của chúng ta, chắc là sẽ không có ảnh hưởng

- Có lẽ anh nói đúng.....

Tư Du chuẩn bị những thứ cần thiết vào cặp của mình, cả lap top trên bàn, cô cần phải tìm hiểu thêm về phương pháp chữa trị cho hắn và bước giải pháp để Phúc Nhật thoát khỏi bị trí cuối bảng của xếp hạng doanh thu các doanh nghiệp. Nếu lợi nhuận cứ thấp như vậy, chỉ sợ đến tiền trả lương cho nhân viên cũng khó

Cô khóa cửa phòng rồi gửi chìa khóa xuống phòng lễ tân, Tư Du bắt một chiếc taxi đến biệt thự nhà họ Tạ. Bắt đầu công việc mới. Từ khi biết tin vợ chồng nhà họ Tạ tuyển người chăm sóc, cô đã là người nộp đơn đầu tiên, đây coi như là cơ hội tốt cô tiếp cận với gia đình họ. Nghĩ đến sẽ sắp mặt đối mặt với hắn, tim cô đập nhanh bất thường, có lẽ quá hồi hộp

- Cô Lương, cô đến rồi sao? - Hạ Phong nhìn đồng hồ - thật đúng giờ! - bà không tiếc lời khen cô một câu - nào, chúng ta lên lầu - bà ra hiệu cho cô đi theo mình. Tư Du từng bước, từng bước lên lầu. Khung cảnh thật quen thuộc. Cô đã từng lên đây. Đến đây, rẽ trái, căn phòng thứ 2 ở bên tay trái, đúng rồi, chính là phòng của hắn

Hạ Phong gõ cửa hai tiếng rồi mở, căn phòng hơi tối, rất tốt là đằng khác. Bà hơi sửng sốt, không lẽ hôm nay hắn biết có người giúp việc mới nên mới cố ý biến khung cảnh phòng mình trở nên kinh dị như vậy

- Tử Ngạn, tại sao không mở cửa sổ? - bà hơi khó chịu, nếu không có ánh nắng buổi sáng, hắn định sẽ ngồi trong đây chết như một cái xác khô sao? Nghe bước chân hướng về phía cửa sổ, Tử Ngạn nghiêng đầu

- ĐỪNG! Đừng mở cửa - bàn tay bà dừng lại ở không trung - bây giờ đối với con, có hay không có ánh sáng cũng có gì khác nhau - giọng hắn có hơi run run

Tư Du đứng ở cửa có thể nghe được, hắn đang ở rất gần, có lẽ là đang ngồi trên giường hay ở đâu đó. Vì trời hơi tối nên bây giờ, cô đang giương mắt tìm kiếm hắn. Hạ Phong khẽ thở dài một tiếng rồi lại thôi không kéo rèm nữa

- Người mới đâu, mẹ nói muốn giới thiệu cho con mà - hắn lấy lại giọng điệu vui vẻ

- À, đây, đây là cô Lương, sẽ phụ trách chăm sóc con tuần này - Hạ Phong kéo cô lại gần giới thiệu

- Vậy sau 1 tuần như thế nào?

- Nếu không có vấn đề gì, chúng ta sẽ kí hợp đồng - Hạ Phong rất có niềm tin vào lần này

- Cô Lương, chào cô - ở đâu đó, hắn lặng lẽ cúi đầu như một sự lễ phép. Tư Du cũng cúi đầu chào lại dù biết hắn không thấy

- Anh Tạ, chào anh

- Tôi sẽ cố gắng hết sức làm cô bỏ cuộc trong một tuần

- Tôi cũng sẽ cố hết sức để anh không thấy tôi quá nhu nhược trước một người mù như anh phải làm tôi nản chí - Hạ Phong kinh hô nhìn cô, cô vậy mà ngay lần đầu tiên liền xúc phạm hắn là kẻ mù, đến cả bà và Tử Thiên cũng phải hạn chế nói hai chữ này trước mặt hắn, nhưng mà, như vậy biết đâu lại thu phục được tên tiểu tử cứng đầu này

- Vậy mẹ ra ngoài trước, hai đứa từ từ nói chuyện - Hạ Phong cười nhạt. Cửa phòng đóng lại, không gian im lặng như tờ. Tử Ngạn không nghe được tiếng bước chân, cô vẫn đứng đó không nhúc nhích, chỉ nghe thấy tiếng thở chầm chậm nhịp nhàng, chứng tỏ cô đang rất bình tĩnh. Lúc đầu thì có thể là như vậy, hắn nhếch môi

- Nếu cô đến đây vì muốn dò xem trong cái nhà này có bao nhiêu tài sản đáng giá, hay là ban đêm muốn leo lên giường tôi để chiếm vị trí Tạ phu nhân thì tôi khuyên cô nên từ bỏ sớm đi - Tử Ngạn không nghe thấy cô trả lời, chỉ nghe tiếng cô bước đi, từ từ lại gần hắn, Tử Ngạn nuốt khan

- Yên tâm, những thứ tầm thường như vậy tôi không thích. Hơn nữa..... - "Roẹt.....", Tư Du kéo phăng tấm rèm ở cửa phòng, nắng gắt chiếu bừng cả căn phòng - anh không phải khẩu vị của tôi

- Tại sao cô lại kéo rèm, không phải tôi bảo không được kéo sao? - giọng hắn đã hơi khó chịu

- Không phải anh nói dù sáng hay tối với anh cũng đều như nhau sao? Phòng này có hai người, tôi lại là không thể nhìn thấy gì, nên là mở rèm thì tốt hơn

- Cô là ai mà quyết định thứ gì tốt hơn? Tôi bây giờ là chủ cô, cô lại mới ngày đầu trái lệnh - hắn siết chặt nắm tay, người này quả thực làm hắn muốn nổi điên

- Tôi là người chăm sóc của anh, không phải người giúp việc, tôi sẽ không răm rắp nghe theo lời anh như một cái máy - cô chầm chậm quan sát dung nhan của hắn. Nhìn hắn, thấy hắn tức giận, cô có chút vui mừng trong lòng. Ít nhất hắn cũng vẫn đang biểu hiện cảm xúc của mình rất mãnh liệt

- Cô..... - Tử Ngạn nghiến răng, lần đầu hắn thấy người làm phách lối như vậy, lửa nóng muốn trào lên cuống họng

- Đến giờ trưa rồi, hoặc là tôi đem bữa trưa lên, hoặc là anh xuống nhà ăn? - cô nhàn nhạt ra câu hỏi

- Không ăn - hắn quay mặt vào tường, ai muốn ăn cơm do người này bưng lên cho hắn

- Tôi coi như anh muốn đem bữa trưa dùng ở phòng, vì dù sao việc đó, so với một người mù thì dễ dàng hơn - Tư Du nói rồi rời đi, trả lại căn phòng dường như lúc đầu cho hắn. Tử Ngạn tức giận quăng một cái gối xuống đất. Cô ta là cái thá gì mà cứ mở miệng ra là "người mù như anh", làm hắn tức muốn chết. Cô ta chính là khinh thường hắn, hắn nhất định sẽ khiến cô ta bỏ cuộc trong tuần này

Không bao lâu sau, Tư Du bưng đồ ăn lên, thấy cái gối dưới đất, hẳn là hắn đã trút giận lên nó, chắc hắn phẫn nộ dữ lắm. Đặt khay thức ăn trên bàn nhỏ bên cạnh giường của hắn, Tử Ngạn vẫn ngồi co gối trên giường, không biết đang làm gì, giống như bị trầm cảm. Nhận ra lực nặng trên giường, Tử Ngạn vội giật mình

- NÀY, ai cho cô tự tiện ngồi trên giường tôi? CÔ KHÔNG BIẾT XẤU HỔ SAO? - hắn hơi quay đầu hướng về phía cô, nhưng miệng thì mắng chửi mạnh vô cùng

- Nếu anh tự động ăn hết mâm cơm này, tôi sẽ đứng lên

- Cô nghĩ tôi sẽ chịu thỏa hiệp với cô sao? - hắn nhíu mày, tỏ vẻ khinh thường

- Đó chỉ là một đề nghị. Nếu anh thật sự không còn sức để dùng tay, tôi sẽ đút cho anh ăn, giống như chăm trẻ con ăn cháo vậy

- CÁI, CÁI GÌ? - Tử Ngạn tức giận đến đỏ cả mặt. Cô vậy mà dám nói đút cho hắn, lại còn giống như đút cháo trẻ con? Khốn kiếp, hắn vậy mà bị cô qua mặt - đừng có được nước làm tới, nếu cô còn mở miệng nói thêm một câu, tôi sẽ lập tức đuổi việc cô

- Vậy được, tôi sẽ không nói nữa - Tư Du cười nhạt đứng lên, sẵn tiện lấy mâm cơm cùng một chiếc bàn xếp nhỏ đặt trước mặt hắn. Tử Ngạn thoáng hoảng hốt, lại muốn mở miệng mắng người nhưng liền bị cô chặn lại - từ trái sang phải, hướng 9h đậu phụ kho sốt, hướng 11h cá thu phi lê, hướng 1h canh bí đỏ, hướng 3h ớt chuông xào, trước mặt anh chính là cơm. Nếu anh không quen cách giới thiệu này thì tôi sẽ đổi, tôi chỉ muốn chắc rằng anh không bị mất phương hướng. Thức ăn vẫn còn ấm - Tử Ngạn ngửi thấy mùi đồ ăn, hơi đói - nửa tiếng sau tôi sẽ lên thu dọn - trước khi đóng cửa phòng cô còn nói thêm - anh không cần phải đóng rèm vì sợ người khác nhìn mình, anh không hề xấu như vẻ bề ngoài
Bình Luận (0)
Comment