- Bình Nam vương gia, Bình Nam vương phi tới!
Mọi người trong yến tiệc xôn xao đôi chút rồi cũng trở về trạng thái ban đầu.
Cảnh Hạo Nhiên cùng Nam Cung Nhược Giai sóng vai nhau bước vào trung tâm của bữa tiệc, nàng chú ý quan sát các khách đã ngồi yên vị trí, trong lòng thầm lắc đầu lè lưỡi... làm gì mà lại có thể trang điểm loè loẹt thế kia? Không phải mô típ trang điểm ở cổ đại đều tốn phấn tới như vậy chứ?
- Nhi thần tham kiến Mẫu hậu, mẫu phi. Tham kiến hoàng thượng.
Cảnh Hạo Nhiên cúi người hành lễ, Nam Cung Nhược Giai đứng một bên cũng học theo hắn gập người xuống nhưng mà nàng lại không có lên tiếng.
Thái hậu tỏ vẻ ghét bỏ hừ lạnh một tiếng, đó là một vị phu nhân cao quý, cả người dát hai màu vàng đỏ, mũ phượng uy nghiêm ngồi ở chính giữa bàn tiệc. Bên phải là Dương quý phi - cũng là mẫu phi của Cảnh Hạo Nhiên. Bà ta nhàn nhạt ''Ừ'' một tiếng:
- Hoàng nhi miễn lễ.
Lẽ ra bà ta nên là thái phi mới phải nhưng do một số lý do gì đó vẫn được gọi là Dương quý phi, điều này khiến thái hậu vô cùng khó chịu. Dương quý phi... cứ tưởng là con dâu bà không đấy chứ!
Cảnh Hạo cười xả giao:
- Hoàng huynh, hoàng tẩu mau miễn lễ, cùng ngồi xuống đi, yến tiệc sắp bắt đầu rồi!
Người cùng một nhà mà lại trở nên xa lạ như thế sao? Nam Cung Nhược Giai thầm nghĩ. Lúc này nàng biết được cuộc sống của Cảnh Hạo Nhiên cũng không vui vẻ gì.
- Ngồi đi. - Cảnh Hạo Nhiên ân cần nói.
Lúc này mọi người mới chú ý đến nhan sắc khuynh thành của vị Bình Nam vương phi kia, mặc dù nàng không trang điểm son phấn nhưng lại vô cùng xinh đẹp, mày liễu mắt phượng, môi đỏ như son, da trắng tựa tuyết, là một vẻ đẹp thanh cao, thoát tục. Đặc biệt là kiểu tóc nàng búi hôm nay có phần đặc biệt nên càng khiến mọi người chú ý.
Nhiều phi tử nhìn thấy ánh mắt rồng của Cảnh Hạo cứ chăm chăm nhìn vào Nam Cung Nhược Giai thì không nhịn được mà vò nát khăn mặt trong tay. Nàng ta có gì đẹp chứ!
Cảnh Hạo Nhiên cũng phát hiện sự tình không đúng bèn khẽ ho.
Cảnh Hạo trấn tĩnh, lại nở một nụ cười, hắn giơ tay hướng hai vị sứ giả giới thiệu:
- Hoàng huynh, hai vị đây chính là sứ giả cửa Thanh Long quốc. - hắn lại hướng Cảnh Hạo Nhiên giới thiệu - Đây là Hoàng huynh của trẫm Bình Nam vương.
Hai vị sứ giả Hoàng Hưng và Hoàng Ly không hẹn mà cùng nói:
- Đã gặp vương gia nhiều lần.
Lời vừa nói ra khiến mọi người có mặt đều hít một ngụm khí lạnh. Bình Nam vương cư nhiên có quen biết với sứ giả? Đây không phải lần đầu tiên Thanh Long quốc phái sứ giả đến hay sao?
Biểu hiện này khiến Dương quý phi vô cùng hài lòng.
Cảnh Hạo Nhiên không phải tên ngốc, hắn đương nhiên biết được lần này đi ắt không có đường trở lại. Bàn tay hắn nắm chặt lấy tay Nam Cung Nhược Giai, giữ giọng điệu bình tĩnh:
- Hai vị chắc có lẽ đã lầm, ta đây là lần đầu tiên nhìn thấy hai vị.
Nhận được ánh mắt của Dương quý phi, Hoàng Hưng và Hoàng Ly liền phụ họa:
- Ôi.. có thể chúng ta đã lầm. Xi lỗi xin lỗi.
Để cứu vớt bầu không khí đang ngưng trọng, Cảnh Hạo bèn sai người rót thêm rượu, tự mình nâng chén:
- Nếu đã là hiểu lầm vậy cũng đừng nghiêm trọng quá, chúng ta uống rượu thôi. Hai vị sứ giả, uống cùng trẫm một chén.
Lượt tiếp theo đều là những phi tử nịnh hót cũng thay hoàng thượng kính rượu, lại nói những lời tâng bốc lẫn nhau...
Từ đầu đến cuối, Thái hậu vẫn không hé ra nửa lời. Nhưng trong lòng bà tại sao lại dâng lên một cảm xúc bất an, vả lại, bà còn thấy được Cảnh Hạo Nhiên rất giống một người... lẽ nào bà tuổi cao nên hoa mắt?
Yến tiệc diễn ra được một nửa bỗng bên ngoài truyền vào tiếng thị vệ:
- Hoàng thượng, thuộc hạ có chuyện cần bẩm báo.
Cảnh Hạo tiêu sái ngẩng đầu lên, nói:
- Có chuyện gì?
Tên thị vệ cúi đầu:
- Thần xin phép được phủ nhĩ.
- Chuẩn!
Tên thị vệ đem mọi chuyện xảy ra nói lại toàn bộ cho hắn nghe, Cảnh Hạo đầu tiên là tỏ ra tức giận, vỗ mạnh mặt bàn khiến mọi âm thanh trong phút chốc đều ngưng bặt:
- Giỏi lắm! Mau giải phản tặc đến!
Dương quý phi nhướn mày. Kịch vui sắp sửa bắt đầu.
Nam Cung Nhược Giai thót tim, nàng âm thầm cầu nguyện, đây không phải, không liên quan đến hắn.
- Quỳ xuống! - Một tên lính được thị vệ áp giải đến trước mặt Cảnh Hạo, tên lính khẽ run, đầu không dám ngẩng.
- Nói! Là ai phái ngươi đi mật báo cho Thanh Long quốc?
Tên lính này rõ ràng mặc quân phục của Bình Nam quân... như vậy đã quá rõ ràng.
- Bẩm hoàng thượng... là... là..
- Còn không mau nói! - Tên thị vệ quát.
- Là Bình Nam vương!
Lại hít thêm một luồng khí lạnh! Cái này được gọi là thông địch phản quốc!
Hai vị sứ giả nghe thấy thế thì làm như kế hoạch bị bại lộ, bèn nói:
- Bình Nam vương xem ra hợp tác giữa chúng ta đã không thể được, bọn ta đi trước! - Nói rồi liền dùng khinh công biến mất dạng.
Cảnh Hạo tức giận hét lên:
- Người đâu mau bắt bọn chúng cho trẫm, phải bắt sống! Tuyệt đối không để tên nào chạy thoát!
Cùng lúc đó bằng chứng cũng được đưa lên, quả nhiên là bút tích của Cảnh Hạo Nhiên, lại còn có ấn soái...
Cảnh Hạo Nhiên cười lạnh. Nhân chứng vật chứng có đủ, nhân chứng lại là người thân cận hắn nhất... lần này hắn có nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
- Hoàng huynh không ngờ huynh lại là người như vậy! Huynh cần hoàng vị cũng không nhất thiết phải bán đứng quốc gia!
Tất cả mọi người ở đây ngoại trừ thái hậu và Nam Cung Nhược Giai cảm thấy có vấn đề thì không ai có cùng suy nghĩ.
Thái hậu biết mặc dù Cảnh Hạo Nhiên hư hỏng nhưng hắn cũng đã an phận cống hiến mấy năm nay, sao lại có thể bán nước cầu vinh? Vả lại.. hắn cũng không có gan gây binh chiến loạn vì bà biết hắn thương dân còn hơn thương tính mạng. Sở dĩ bà biết được điều này là bởi vì trong lòng bà luôn có một mối nghi hoặc sâu sắc, vì thế, bà điều tra.. tuy nhiên.. mất đi Cảnh Hạo Nhiên tức là mất đi một nguy cơ đối với ngôi vị hoàng đế của Cảnh Hạo. Vì thế, bà im lặng.
Dương quý phi tỏ ra thất vọng, lại dùng khăn chấm nước mắt đồng thời buông lời mắng mỏ.
Nam Cung Nhược Giai khinh thường liếc bà ta một cái rồi nói với Cảnh Hạo:
- Bẩm hoàng thượng, vương gia bị oan. Xin ngài chủ trì công đạo.
- Hoàng tẩu, chuyện này... nhân chứng vật chứng đều có đủ... tẩu nói xem...như vậy là có tội hay không?
- Trong chuyện này nhất định có vấn đề, thỉnh hoàng thượng tra rõ.
Nam Cung Nhược Giai quỳ xuống nhưng Cảnh Hạo Nhiên lại nâng tay đỡ nàng đứng lên:
- Ta không có tội, ngươi không cần phải xin người khác.
- Hạo Nhiên...
Vừa rồi nàng cũng tập trung quan sát thái độ của những người có mặt ở đây một lượt, nàng cũng biết.. căn bản là họ đang muốn dồn Cảnh Hạo Nhiên vào chỗ chết. Nhưng mà như vậy thật sự rất bất công!
- Hoàng huynh nhân chứng vật chứng đều có đủ, huynh còn muốn chối! Được, tạm thời tước bỏ danh vị Bình Nam vương. Người đâu mang Cảnh Hạo Nhiên giam lại chờ ngày định đoạt!
Nam Cung Nhược Giai níu chặt lấy vạt áo của hắn, suýt nữa thì khóc thành tiếng:
- Hạo Nhiên, Hạo Nhiên. Hoàng thượng xin tra xét! Hắn bị oan.
Chỉ nghe giọng Cảnh Hạo Nhiên lạnh lùng:
- Đừng xin bất cứ ai, ta không làm lỗi, không gì phải sợ. - hắn xoay người bước đi, lúc ngang qua tên cận thần còn run sợ quỳ dưới đất, hắn nhàn nhạt liếc nhìn:
- Vì sao hại ta?
- Vương gia...vương gia...
Mấy tên thị vệ đẩy mạnh vào lưng hắn:
- Đi mau!
Ha ha, bây giờ hắn yếu đuối đến mức một tên thị vệ nho nhỏ cũng có thể bắt nạt. Nhưng mà hắn lại không thể phản khán.. bởi vì nếu hắn phản kháng chắc chắn sẽ kiên luỵ tới Nhược Giai, vì thế.. hắn nhẫn.. nhẫn đến cùng.
Nhìn bóng dáng Cảnh Hạo Nhiên khuất đi, Nam Cung Nhược Giai hồi phục tinh thần, nàng xoay người nói với Dương quý phi:
- Dương quý phi bà đúng là một người mẹ tốt. - hướng thái hậu nói - Thái hậu, dân nữ xin phép cáo lui.
Tất cả mọi người đều cứng đờ trước phản ứng của Nhược Giai, trong tình huống này nàng lại có thể bình tĩnh đến như vậy, lại còn sửa cách xưng hô cho đúng mực... nàng... nàng này thuộc cái dạng gì?
Nam Cung Nhược Giai không chú ý tới nhân vật nào cả mà lẳng lặng rời đi, một cách nhẹ nhàng, êm ả như cơn gió... không một tiếng động. Không một giọt nước mắt.
Dương quý phi tức đến nghiến răng, nếu không phải nàng là điều kiện trao đổi với Hoàng Li Bất Thiếu, bà ta đã sớm cho người xử đẹp nàng rồi chứ đừng nói đến thái độ vênh mặt kia. Dù gì bà cũng là mẹ chồng trên danh nghĩa.
...
Không lâu sau đó, Bình Nam vương phủ đều bị tịch thu, Nam Cung Nhược Giai thất thế trở về Nam Cung gia, nàng chịu đủ mọi tai tiếng vọng vào từ phía bên ngoài nhưng lại không hề tức giận, trái lại càng thêm điềm tĩnh. Tuy nhiên nàng cũng không bao giờ quên tìm cách cứu Hạo Nhiên ra ngoài.
Hoàng thất không thể nhờ được, vậy đành nhờ chính bản thân mình.
Chỗ nào bất hợp lý? Có chỗ nào đó không đúng... rốt cục là chỗ nào đây?