- Vương phi! Người mau về phòng nghỉ đi, chuyện nhỏ này cứ để chúng nô tỳ làm là được!
Nam Cung Nhược Giai chẳng chịu nghe khuyên, tay trái cầm củ cà rốt, tay phải cầm dao phay múa múa:
- Các ngươi mặc kệ ta! Để ta tự làm!
Mọi người trong bếp thấy thế thì vô cùng hoảng sợ:
- Vương phi đừng! Nguy hiểm lắm! Nếu người bị thương thì vương gia sẽ trách phạt chúng tôi!
Nhược Giai vừa nghe qua câu đó.. nàng ngây người một chút rồi cũng chóng tiêu hóa, nhưng càng tiêu hóa thì trên đỉnh đầu lại ''chập mạch'' và cháy lớn! Nàng xoay người lại đối diện với bà bếp, gắt:
- Nếu hắn sợ ta bị thương thì trong một năm qua hắn lấy roi đánh ta làm gì? Ở trong bếp cùng lắm chỉ bị bỏng hay đứt tay chút thôi, còn hắn.. hắn lại đem roi quất mạnh vào người ta.., lại không phải một ngày hay một khắc mà là một năm! Một năm đó! Các người nghĩ mà xem cái nào sẽ đau hơn chứ! Hả? Nếu hắn trách phạt thì các người cứ việc đổ lên đầu ta là được chứ gì! Ra ngoài hết cho TA...AA!
- Chạy.. chạy mau.. vương phi bị điên rồi!
- Chạy.. mau lên!
- Cái gì? Các ngươi nói ta bị điên? Được để ta điên cho các ngươi xem.. aaa! Grừ..rừ..!
''Xoảng! Bốp bốp! Rẻng! Ầm ầm!''
- Hộc..hộc.. grừ..
Độ khoảng được nửa nén hương, tất cả mọi dụng cụ trong bếp đều ''được'' nàng tiễn xuống đất! Cái thì hất, cái thì vỡ, cái bị mất một nửa... Nhất Phong từ trên mái nhà nhòm qua khe hở tận mắt chứng kiến khiến hắn còn phải rùng mình! Quả thực.. khi phụ nữ nổi điên thì.. cho dù có là cái thể võ lâm thì cũng phải chịu thua ba phần!
Kể từ ngày hôm đó.. mọi người không còn ngăn cản mọi hành động của Nam Cung Nhược Giai nữa.. và.. đây cũng chính là ''thiên thời'' để nàng bắt đầu công cuộc ''khởi nghĩa''!
****
- Nhược Giai ta hỏi nè!
- Lệ tỷ tỷ hỏi đi!
- Vũ khí mà tên Cảnh Hạo Nhiên đó sử dụng còn gì khác ngoài roi không?
Nhược Giai ngẫm nghĩ hồi lâu rồi khẽ lắc đầu:
- Dạ không.. chỉ có chiếc roi bằng giấy đó thôi ạ!
Nghe đến đây, Ngôn Lệ bỗng giật nảy mình:
- Hả? Roi giấy?
- Dạ! Đúng rồi!
- Không thể nào.. ta còn nhớ cái hôm mà hắn rút roi ra quất vỡ bình hoa, rồi còn đánh ta nữa.. nó đau lắm! Nếu là giấy.. thì tại sao chứ? Muội có nhầm không?
- Muội khẳng định là giấy! Đó là vũ khí lợi hại nhất của chàng ấy, là vật bất ly thân. Vả lại.. không một binh khí nào có thể phá được chiếc roi đó.
- Kể cả nước và lửa?
Nam Cung Nhược Giai khẽ gật đầu làm cho Ngôn Lệ thêm phần bối rối:
- Đao, thương không thể chém rách, nước tạt không ướt, lửa thiêu chẳng lụi.. vậy.. không phải là đệ nhất thiên hạ sao?
- Dạ phải!
- Để ta nghĩ đã... ưm... vạn vật trong trời đất đều tương sinh tương khắc.. vậy thì.. có sinh.. ắt sẽ có vật nào đó để khắc chế! Roi giấy... roi giấy.. kiếm giấy..! A!
- Tỷ nghĩ ra được gì rồi sao?
Ngôn Lệ nhếch mặt ngước lên cao cười đắc chí, theo thói quen lại đưa tay vuốt mũi:
- Ta mà! Hey.. cuối cùng ta cũng tìm được thứ để khắc chế đệ nhất thuần roi của hắn rồi! Ahahaha!
Nhược Giai nghe thế liền tỏ ra vui mừng:
- Tỷ thật là giỏi quá.. nhưng.. tỷ cho muội biết được không?
- Đơn giản lắm.. nghe nè...
Cùng lúc đó ở phía ngoài cửa phòng Nhược Giai có vài tiếng xì xầm bàn tán:
- Vương phi bị điên rồi! Không điên sao lại lẩm bẩm một mình!
- Không phải đâu! Chắc là bị trúng tà chăng?
- Ừ.. ngươi nói có lý! Vương phi trúng tà rồi!
- Gia môn bất hạnh! Thôi.. thôi chúng ta đi làm việc..
- Đúng.. chuyện này không liên quan gì đến chúng ta..
Bỗng.. cánh cửa phòng hé mở kèm theo đó là một tiếng quát:
- Các ngươi rảnh rỗi thì mau về nhà chăm sóc mẹ già con thơ cả đi.. nấp nấp ló ló trước phòng ta làm gì?
''Một... hai... ba!'' Không còn một bóng người!