Yêu Qua Mạng

Chương 14

Trạm phát thanh của trường học, là nơi mà học sinh của trường C thường xuyên dùng để tỏ tình, chọn ca khúc, yêu cầu đọc thơ diễn cảm, cái gì cũng có, nếu như may mắn còn được Hạ Hoài làm phát thanh.

Chuyên ngành phát thanh không phải là ngành trọng điểm của trường C, có đôi khi phải dựa vào Hạ Hoài để thu hút các đàn em. Hạ Hoài có rất nhiều bản ghi âm, nhưng đưa cho Chu Chu cũng chẳng để làm gì, cậu không nghe được, điều này trở thành một sự tiếc nuối với Hạ Hoài.

Kết thúc học kỳ, học sinh đều phải về nhà nghỉ đông. Hạ Hoài là người bản địa, anh đã tìm hiểu tính toán nghỉ đông của Chu Chu từ sớm rồi.

“Em muốn đi làm thêm.” Nghỉ đông trường học không cho ở lại ký túc xá, Chu Chu không có chỗ ở tại tỉnh C, chỉ tìm những việc làm thêm có thể cung cấp chỗ ở.

Không có chỗ ở, chuyện này không phải tạo cơ hội cho Hạ Hoài sao? “Nghỉ đông về ở với anh đi, anh có căn nhà chung cư ở bên ngoài trường học, tết đến cùng anh về nhà.” Hạ Hoài đã muốn kéo Chu Chu ra ngoài ở chung từ sớm rồi, nhưng mà lại sợ Chu Chu bị mình dọa chạy.

Ở cùng nhau! Gặp bố mẹ! Hai thông tin này làm đầu óc Chu Chu choáng váng, nếu Hạ Hoài không nhanh tay kéo cậu, Chu Chu rất muốn chạy trốn.

“Sao phải căng thẳng như vậy? Hạ Hoài cảm thấy Chu Chu chùn bước, sợ cậu chạy mất, anh nắm cậu càng chặt.

“Anh nói ở cùng anh, còn cùng anh về nhà.” Chu Chu lặp lại lời nói của Hạ Hoài.

Hạ Hoài cong cong khóe miệng xấu xa nói, “Đúng, ở cùng anh, theo anh về nhà.”

Đợi Chu Chu đồng ý rồi, anh tuyệt đối sẽ không để cậu chuyển đi, sau này đi học cũng không cần ở ký túc xá nữa.

Lượng tin tức quá lớn, nhất thời Chu Chu chỉ đỏ mặt cũng không dám hành động gì. Đang đợi Chu Chu do dự, Hạ Hoài nhìn thấy Phó Thần nổi giận đùng đùng đi về phía này, theo sau còn có Triệu Kha.

Hạ Hoài vẫn còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, Phó Thần kéo Chu Chu về phía sau, cả Chu Chu cũng không hiểu chuyện gì. Cậu đã nói với Phó Thần là mình đồng ý ở bên Hạ Hoài rồi, không biết Phó Thần sao lại tức giận đến như vậy.

Phó Thần từ bé đến lớn đều có tính đại thiếu gia, cho dù đối diện Hạ Hoài cũng không đổi tật xấu này, hễ gặp chuyện là bắt đầu nóng nảy.

May là Triệu Kha mở miệng, “Hạ Hoài cậu lên diễn đàn trường mình xem đi.” Hạ Hoài vẻ mặt kinh ngạc nhìn Phó Thần, chỉ nhìn thấy làm thủ ngữ gì đó với Chu Chu, Chu Chu thỉnh thoảng đưa mắt về phía anh nhìn.

Vừa lên diễn đàn trường C, ánh mắt Hạ Hoài trở nên thâm trầm. Trên diễn đàn có bài viết liên quan đến Chu Chu. Nội dung chủ yếu không liên quan gì nhiều đến Hạ Hoài, đa phần là bôi đen Chu Chu. Bài viết nói ở Trường học đặc thù dành cho người câm điếc có một Omega, lên mạng hẹn pháo, chuyên môn chọn những Alpha có tiếng của trường C, trên bài viết còn có hình của Chu Chu.

Phó Thần như gà mẹ bảo vệ gà con, không cho Hạ Hoài tới gần Chu Chu. Hạ Hoài đưa mắt nhìn Triệu Kha cầu cứu, Phó Thần trừng mắt nhìn Triệu Kha một cái, Triệu Kha bị kẹp giữa hai người, thực sự rất khó chịu.

Phó Thần trên giường là nhóc dễ thương, dưới dường là con mèo hoang, tính khí không được tốt lắm. Triệu Kha muốn mạo hiểm kéo Phó Thần qua, nhưng may sao Chu Chu ra tay trước, dùng thủ ngữ nói với Phó Thần, bảo hai người Phó Thần cứ đi trước.

Ấn tượng trước đây của Phó Thần với Hạ Hoài không được tốt, lợi dụng lúc Chu Chu gặp khó khăn đánh dấu Chu Chu hai lần, cho nên lần này Phó Thần cũng vì ấn tượng ban đầu mà oán trách Hạ Hoài, “Anh ta không nói với mọi người cậu là người yêu của anh ta sao, còn giả vờ không biết bài post này.”

Khi chỉ còn lại hai người, Hạ Hoài mới có cơ hội giải thích, anh không thường lên xem diễn đàn, huống hồ bây giờ đã có Chu Chu, có thời gian liền dính với cậu, càng không rảnh để đi quan tâm mấy chuyện bát quái. Về phần không kể với ai về Chu Chu, Chu Chu không phải người của trường C, không ai hỏi anh, anh cũng không thể lôi Chu Chu đi khắp nơi giới thiệu đây là người yêu anh.

Chu Chu kỳ thật không nghĩ gì nhiều, dường như người bị ác ý bôi xấu không phải là bản thân, những người mà cậu quen biết đều biết cậu và Hạ Hoài là người yêu rồi, Hạ Hoài cũng đâu có ý muốn dấu diếm ai.

Sau khi hai người ở bên nhau, Hạ Hoài kể cho Chu Chu hết về những người bạn giái cũ của anh, bao gồm cả Tô Đồng, người tới tìm cậu lần trước.

So với bài post trên diễn đàn đại học C, Chu Chu càng chú ý đến việc có nên ở cùng với Hạ Hoài hay không, cậu bị Hạ Hoài truy hỏi không biết phải trả lời sao, nói một câu không đầu không đuôi, “Em gửi tiền thuê phòng cho anh.”

Hạ Hoài lặng người, ác liệt nhìn Chu Chu, “Em nghĩ gì thế? Ở cùng với bạn trai còn muốn trả tiền thuê phòng.”

Bị Hạ Hoài nói thế, Chu Chu cũng cảm thấy như vậy không tốt, sợ Hạ Hoài giận, lập tức thay đổi, “Vậy em không đưa nữa, anh đừng giận.”

“Em đồng ý rồi.” Chu Chu không tìm được lý do từ chối, đành phải gật đầu.

Về chuyện bài viết trên diễn đàn, không cần Hạ Hoài tìm người điểu tra cũng có thể đoán ra là Tô Đồng. Chẳng qua Hạ Hoài không có ý định đi tìm cô ta, tìm Tô Đồng nói vài lời chẳng quan trọng không bằng trực tiếp nói cho mọi người Chu Chu là bạn trai của anh.

Anh tìm người quản lý diễn đàn bảo xóa bài viết, lần đầu tiên Hạ Hoài chủ động post bài lên diễn đàn trường, rất nhanh diễn đàn trường trở nên vô cùng náo nhiệt.

Giáo thảo trường C công khai có người yêu, đã ký hiệu vĩnh viễn người ta, đợi Omega đến tuổi kết hôn hợp pháp, hai người sẽ đi đăng ký kết hôn. Điều quan trọng nhất là, Omega này chính là người trường bên cạnh trước đây bị đồn là chuyên gia hẹn pháo.

Hạ Hoài hi vọng mọi người không ác ý làm tổn thương Omega, cậu ấy đích thực là người trường học đặc thù, cho nên lá gan rất nhỏ, mong muốn không có người làm phiền cậu ấy, cậu ấy không hẹn pháo, là anh chủ động theo đuổi người ta.

Hạ Hoài chủ động thừa nhận sự tồn tại của Chu Chu, trên bài viết Chủ nhiệm CLB Kịch nói Điền Miểu cũng bình luận, “Hạ Hoài còn không dám theo đuổi người ta, hôm kỷ niệm thành lập trường còn bắt tôi đi tặng quà, rất mất mặt.”

Những người ban đầu chửi cậu hẹn pháo đều câm miệng, những người có đầu óc tương đối bình tĩnh phân tích. Người ác ý muốn làm tổn thương đối tượng của Hạ Hoài, khẳng định là người thích Hạ Hoài, không ít người biết Tô Đồng và Hạ Hoài đã chia tay rồi, những lời nói thẳng hay nói bóng gió đều hướng mũi tên về phía Tô Đồng nói cô gây chuyện.

Chu Chu không mấy quan tâm chuyện trên diễn đàn, chỉ có Phó Thần vẫn luôn theo dõi, thấy Hạ Hoài đứng ra làm sáng tỏ mọi việc, thái độ với anh mới tốt hơn một chút, “Được rồi, coi như là Hạ Hoài xử lý thích đáng.”

Nghĩ lại một chút, cảm thấy để cho Chu Chu và Hạ Hoài ở chung rất nguy hiểm, “Tớ cảm thấy Hạ Hoài sẽ ăn cậu sạch sành sanh, Chu Chu cậu quá mềm lòng, dễ bị bắt nạt, cậu đừng ở chung với Hạ Hoài, anh ta khẳng định sẽ bắt nạt cậu.”

Nhưng mà nghỉ đông Chu Chu lại không có chỗ để về, nhà của Phó Thần có chút đặc biệt, ngày lễ ngày tết cả nhà đều bỏ nhà đi chơi, mang theo Chu Chu rất không tiện, để Chu Chu ở nhà một mình cũng không tốt. Dường như trừ ở nhà Hạ Hoài, Chu Chu không còn lựa chọn nào tốt hơn.

Chờ thi kết thúc học kỳ, Hạ Hoài vội vã mang Chu Chu chuyển đến chung cư ở.

Căn nhà chung cư ngoài trường học này được thiết kế theo kiểu nội thất thông minh, tầng trên có giường ngủ áp sát mặt đất, tầng dưới là phòng khách, nhà bếp và nhà vệ sinh, căn bản không có phòng ngủ thứ hai, ngay từ đầu Hạ Hoài đã không dự định chia phòng ngủ vớ Chu Chu.

Quả nhiên, Phó Thần nói không sai chút nào, mình sẽ bị Hạ Hoài bắt nạt.

Không nói đến những thứ khác, nhạc cụ của Hạ Hoài rất nhiều, Chu Chu tò mò nhìn những nhạc cụ bên cửa sổ. Hạ Hoài vừa từ phòng tắm đi ra liền nhìn thấy Omega ngồi trên ghế sô pha, vẻ mắt khát vọng nhìn đàn guitar.

Hạ Hoài tiến lên lấy đàn đưa tới trước mặt Chu Chu, ánh mắt Chu Chu như dính lên cây đàn, nhưng không hề nói gì, “Em muốn chơi không?” Hạ Hoài nhét cây đàn vào tay Chu Chu như đưa cho đứa trẻ con đồ chơi vậy.

Chu Chu tay chân luống cuống ôm lấy cây guitar, cậu rất sợ làm hỏng mất, cậu ngẩng đầu đưa mắt nhìn Hạ Hoài cầu cứu. Hạ Hoài cười một tiếng, “Để anh dạy em.”

Hạ Hoài ôm Chu Chu vào lòng, cầm lấy bàn tay Chu Chu đặt lên dây đàn. Mặc dù cậu không thể nghe được, nhưng mà có thể cảm nhận được sự rung động của dây đàn, đầu ngón tay đặt trên dây đàn khẽ rung.

Chu Chu tò mò ngẩng đầu nhìn Hạ Hoài, “Có phải anh đánh đàn rất hay không?”

Những câu hỏi thế này Chu Chu đã từng hỏi vô số lần rồi, cậu rất tò mò âm thanh Hạ Hoài phát ra sẽ như thế nào, loại khát vọng này làm Hạ Hoài nhìn thấy rất khó chịu. Anh để đàn qua một bên, đối mặt nói chuyện với Chu Chu, “Kỳ thực anh nói chuyện hay hơn nhiều.”

Giống như Chu Chu có thể nghe thấy giọng nói của Hạ Hoài, anh cố ý nói nhỏ. Chu Chu cẩn thận chạm vào hầu kết Hạ Hoài, “Em có video anh đọc thơ, bài thơ “Nơi không thể nhìn thấy”, là Phó Thần đưa cho.” Phó Thần là người thích theo dõi các loại tin tức bát quái, đặc biệt là những thứ liên quan đến Hạ Hoài, luôn nói cho Chu Chu đầu tiên.

“Nhưng mà em không nghe được.” Giọng nói của Chu Chu dần nhỏ xuống, cậu có thể nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Hoài trên video, khi đọc thơ, tốc độ nói của anh rất chậm, nghe nói đó là một bài thơ tình.

Hạ Hoài mở điện thoại ra, bài thơ tình này là tiết mục biểu diễn ngày kỷ niệm thành lập trường lúc anh học năm nhất, “Đặc biệt biểu diễn tặng Chu Chu.”

“Ngang qua nơi ấy.” Hạ Hoài dừng lại, Chu Chu đang nhìn chằm chằm anh không dời mắt, hay tay nhẹ nhàng đặt trên cổ Hạ Hoài.”

“Anh luôn luôn chọn đi đường vòng

Bởi vì nơi ấy có dòng lệ em chảy

Anh sợ anh không thể bơi qua

Nơi đó có sự ấm áp của em

Anh sợ sự dày vò của tan chảy

Ngang qua nơi ấy

Anh luôn chọn đi đường vòng

Bởi vì nơi đó có mùi hương em say lòng người

Anh sợ anh không thể hô hấp

Nơi đó vĩnh viễn có hình bóng em

Ngang qua nơi ấy

Anh luôn chọn đi đường vòng

Trời xanh ơi

Anh chỉ mong ông trời cho anh thêm một cơ hội

Anh sẽ dũng cảm bước tới

Phá tan sự ngượng ngùng rụt rè

Thoát khỏi những suy đoán nội tâm

Hét to lên những suy nghĩ trong lòng.

Hạ Hoài rõ ràng đã đọc xong rồi, Chu Chu vẫn có thể cảm nhận được sự rung động từ âm thanh ấy, từng chút từng chút, rung lên, từ làn da truyền đến trái tim cậu, đây là thanh âm vô cùng có sức hút.

Dường như đang nâng niu âm thanh chỉ dành cho chính mình, Chu Chu tỏ ra vô cùng thận trọng. Ngón tay vuốt ve cổ Hạ Hoài, Chu Chu không nhịn được lại hỏi, “Giọng nói của em như thế nào, có giống với anh không?”

Hạ Hoài không lập tức trả lời Chu Chu, trái lại để Chu Chu chạm lên hầu kết của cậu. Kỳ thực theo tần suất chấn động, Chu Chu không phát hiện có gì khác biệt, Hạ Hoài nói, “Không giống nhau, giọng nói của Chu Chu giống như một đứa trẻ, lại giống như con gái.”

Đối với sự biến hóa của thanh âm, Chu Chu không có khái niệm gì, “Rất khó nghe sao?”

Hạ Hoài hôn nhẹ lên môi cậu, “Không hề khó nghe, rất mềm mại.”

Về việc luyện nói, sau khi hai người ở cùng nhau, Hạ Hoài thực sự không lơ là. Nhưng mà những lúc chỉ có anh và Chu Chu ở chung, anh luôn trở nên không đứng đắn, thích dạy Chu Chu nói chuyện trên giường.

Một lần lại một lần lặp lại chuyện mà bọn họ đang làm là gì, Chu Chu đã bị đâm đến tỉnh tỉnh mê mê, còn bị Hạ Hoài ép mở miệng, lại còn cố tình muốn sửa phát âm của Chu Chu.

“Chu Chu nếu như em phát âm sai, anh sẽ dừng lại đấy.” Quả nhiên, ở chung với Hạ Hoài, Chu Chu sẽ luôn luôn bị bắt nạt.

Vừa đến kỳ nghỉ đông, các cửa hàng xung quanh trường học cũng vào mùa ế hàng, Chu Chu tìm được một quán trà sữa ở phố thương mại, cậu không thể làm công việc thu ngân, chỉ có thể ở phòng bếp hỗ trợ làm trà sữa.

Cả ngày Hạ Hoài đều không thấy người, lúc không có việc gì làm, mua một ly trà sữa, ngồi trong quán đợi Omega của anh.

Năm mới sắp tới, Hạ Hoài nhận được điện thoại Văn Tĩnh Thư, mẹ anh, “Mẹ với bố con năm mới sẽ cố gắng về nhà.”

Mẹ Hạ Hoài nhận được điện thoại của bảo mẫu trong nhà nói rằng nghỉ đông Hạ Hoài không hề về nhà. Hạ Hoài từ nhỏ đã có chính kiến, rất nhiều việc đều không cần hỏi bố mẹ, mẹ Hạ Hoài còn hỏi một câu, “Con không về nhà hả?”

“Con không về, con ở chung với vợ con.” Mẹ Hạ Hoài ở đầu bên kia trầm mặc, Hạ Hoài lại nói, “Đợi bố mẹ hết bận, năm mới con sẽ dẫn em ấy về nhà ra mắt hai người.”

Trước đây Hạ Hoài cũng từng có bạn gái nhưng trước giờ chưa từng nhắc đến việc mang người về nhà ra mắt bố mẹ. Văn Tĩnh Thư dừng lại một chút, “Vậy bố mẹ sẽ cố gắng về trước tối ba mươi.”

“Bố mẹ không được dọa em ấy.” Văn Tĩnh Thư nhíu mày, bà là Beta, không hiểu nổi sự nhát gan của Omega.

“Bố mẹ có dọa người đến thế đâu.”

Bà rõ ràng không hiểu ý Hạ Hoài, “Em ấy không nghe được, nhát gan lắm.”

Văn Tĩnh Thư càng nhíu mày, không ngờ Hạ Hoài lại nói tiếp, “Em ấy lớn lên ở cô nhi viện, nếu may mắn thì mẹ có thể làm bà rồi.”

Văn Tĩnh Thư vô cùng an tĩnh, Hạ Hoài biết mẹ anh tạm thời chưa thể tiếp nhận, anh kiên trì đợi, không nói gì cũng không tắt máy. Một lúc sau mới nghe thấy tiếng Văn Tĩnh Thư, “Nếu con đã quyết định rồi thì đưa người về nhà xem.”
Bình Luận (0)
Comment