Yêu Qua Mạng

Chương 6

(Hơi đắn đo về cách xưng hô, có gì mình sẽ sửa lại cho hợp lý sau.)

Tựa như đứa trẻ lấy được món đồ ăn vặt mình muốn. Hạ Hoài không thể nói rõ đây là cảm giác gì, bàn tay nắm chặt điện thoại cho đến khi màn hình điện thoại tối đi anh mới phản ứng lại. Bàn tay anh chảy đầy mồ hôi, mấy lần ấn mở khóa bằng vân tay đều không được đành phải nhập mật khẩu mở khóa.

Chu Chu gọi một tiếng anh, phía H đột nhiên không có phản ứng, cũng không nhập tin nhắn. Chu Chu không biết âm thanh mình phát ra như thế nào, bắt đầu trở nên lo lắng, có phải là do phát âm quá kỳ quái nên đã dọa H sợ rồi.

Chu Chu không dám nói thêm nữa, căng thẳng đánh chữ hỏi H, “Anh còn ở đó không?” Hạ Hoài mãi mới mở được điện thoại, vội vàng gửi tin nhắn cho Chu Chu, “Gọi một lần nữa đi.”

Ban nãy cậu đã dùng hết dũng khí để gọi ra một câu, bảo cậu gọi thêm một lần nữa, Chu Chu quả thực nói không lên lời, cậu trở mình, ngay cả hô hấp cũng chậm lại.

Hạ Hoài nghe thấy tiếng động bên Chu Chu, gửi tin nhắn đến, “Chu Chu, gọi thêm lần nữa đi.” May sao bạn cùng phòng của cậu không nghe thấy, nửa đêm còn gọi điện thoại thế này quả thực làm phiền người khác.

Đợi một lúc lâu sau, Chu Chu mới có động tĩnh, gọi một tiếng “anh” nhẹ như muỗi kêu. Hạ Hoài bất giác cười nhẹ một tiếng, rất tiếc là Chu Chu không nghe được, tiếng cười nhẹ này mang theo chút cưng chiều.

“Chu Chu.” H lại gửi thêm một tin đến, Chu Chu chưa bao giờ khát vọng có thể nghe thấy được như lúc này, cậu muốn nghe H gọi tên mình. Hai tiếng Chu Chu này phát ra từ miệng anh ấy sẽ như thế nào, Chu Chu trong tưởng tượng của anh ấy là như thế nào.

Hạ Hoài khẽ gọi tên Chu Chu, rõ ràng là không nghe được nhưng Chu Chu lại có phản ứng, “Anh vừa gọi tên em có phải không?” Âm thanh trong sáng hơn so với ban nãy rất nhiều, Hạ Hoài có thể nghe thấy vài phần hưng phấn cùng chờ mong.

Khó mà tin được, Chu Chu có thể nghe thấy giọng của anh sao? Hạ Hoài trả lời nói, “Em nghe thấy được?” Chu Chu cười khanh khách, “Không có, em chỉ cảm thấy ban nãy anh đã gọi tên em.”

Chu Chu lại hỏi, “Gọi điện thoại còn phải đánh chữ có phải rất phiền không?” Hạ Hoài trả lời rất nhanh, “Không phiền.” Tốc độ nói của Chu Chu rất chậm, cách đọc rất lạ những âm khó phát âm cũng không rõ ràng, Hạ Hoài muốn biết những chuyện trước đây của Chu Chu, muốn biết tại sao cậu có thể học nói.

Rất nhanh, Chu Chu đã nhận được tin nhắn từ H, “Học nói rất khó phải không?” Chu Chu dừng một chút mới nhắn lại, “Không khó, nhưng vì lâu rồi không nghe thấy âm thanh có một số âm em đã quên mất rồi.”

Hạ Hoài không gửi tin ngắt lời cậu, Chu Chu tiếp tục nói, “Thực ra trước đây em có thể nghe được, nhưng mà sau một lần bệnh, không kịp điều trị nên bệnh trở nặng hơn khiến em không nghe được.”

Kiềm chế nội tâm dậy sóng, Hạ Hoài rất muốn biết quá khứ của Chu Chu, “Không kịp chữa trị có phải là do bố mẹ không có nhà không?” Chu Chu nhìn thấy dòng chữ này không lập tức trả lời, H liệu có để ý cậu là cô nhi hay không, có để ý cậu trưởng thành trong Cô nhi viện không.

Bên phía Chu Chu an tĩnh đến lạ kỳ, Hạ Hoài lại gửi một tin nhắn, “Chu Chu?” Chu Chu vốn là người nhạy cảm, bị người bình thường cười nhạo cậu có thể buồn rất lâu huống chi là H, người mà cậu quan tâm nhất, cậu không dám mở miệng nói ra, cậu sợ đối phương sẽ bị dọa chạy.

“Em…” Chu Chu nói một từ rồi dừng lại, Hạ Hoài cảm thấy anh đã làm khó cậu rồi, lại nhắn một tin, “Không muốn nói ra cũng không cần phải ép buộc chính mình, đợi khi nào em nguyện ý nói ra thì hãy nói.”

Không nghĩ tới Chu Chu lại mở miệng nói, “Thật ra em không được tốt như anh tưởng tượng đâu, em biết cách internet người ta luôn ảo tưởng về đối phương rất nhiều, em không tốt chút nào, sẽ làm anh thất vọng mất.

Hạ Hoài nghĩ Chu Chu không tự tin có thể bắt nguồn từ điếc tai hoặc là do diện mạo, nhưng những điều này Hạ Hoài đều không để ý, “Anh chỉ muốn hiểu thêm về nhóc Chu Chu mà thôi.”

Nhìn thấy ba từ nhóc Chu Chu, mặt Chu Chu đỏ bừng, bất giác vuốt má. Nói ra có thể sẽ tốt hơn không, không cần lo lắng H sẽ biết được, hoặc nói trước khi gặp mặt để cho anh ấy suy nghĩ thật kỹ, sẽ tốt hơn là sau khi gặp mặt càng lúng túng.

“Em lớn lên ở Cô nhi viện.” Chu Chu muốn thấy phản ứng của H, H không gõ chữ, anh không trả lời làm cho cậu có chút khó xử. Cho dù Chu Chu đã quen với thế giới không có âm thanh vẫn làm cho cậu cảm thấy khó khăn.

“Năm mười tuổi em sốt rất cao, sau đó không nghe được, kỳ thực ban đầu em chỉ nghe không rõ, dần dần, em cũng không còn nhớ rõ là lúc nào, buổi sáng tỉnh dậy đột nhiên không thể nghe thấy gì nữa rồi.

Từ một người bình thường trở thành không nghe được, từ thế giới đầy âm thanh tiến vào thế giới vô thanh. Chu Chu rất bình tĩnh kể về việc này, Hạ Hoài biết những chuyện Chu Chu trải qua rất khó khăn. Anh hỏi, “Đã lâu như vậy rồi, muốn nhớ lại cách nói chuyện có phải rất khó không.”

Đối với người bình thường mà nói, việc nói chuyện sẽ thay đổi một cách vô tri vô giác và bị ảnh hưởng bởi môi trường, đây là một việc khá dễ dàng, hai từ “quên đi” căn bản sẽ không xuất hiện trong đầu người bình thường.

Nhưng Chu Chu không giống như vậy, cậu không nghe được âm thanh mình phát ra, chỉ có thể dựa vào trí nhớ. Muốn tìm một người để luyện tập, nhưng rất tiếc rất ít người sẵn lòng cùng với một người câm giao lưu lâu dài, Chu Chu rất sợ hãi, sợ một ngày nào đó mình sẽ không thể nói nữa.

“Vâng, nếu như không có ai nói chuyện cùng, em dễ dàng quên mất cách phát âm.” Giọng Chu Chu nhỏ dần, có đôi khi tìm một người để nói chuyện cũng chỉ là hy vọng xa vời. Thảo nào Chu Chu lại lên mạng tìm kiếm người trò chuyện, Hạ Hoài không nghĩ ngợi gì trả lời, “Sau này mỗi buổi tối anh sẽ gọi điện cho em, em nói cho anh nghe.”

Vài từ ngẳn ngủn nhưng Chu Chu lại đọc đi đọc lại rất nhiều lần. Người xa lạ này không cảm thấy phiền phức mà xóa bạn bè lại còn hứa hẹn sẽ giúp mình luyện tập nói chuyện.

Chu Chu cảm thấy thật khó tin, nhưng mà cậu không muốn bỏ qua cơ hội này, đối phương chính là H đấy, là người mà cậu vẫn luôn muốn gặp, nhưng lại chưa gặp được, Chu Chu nói, “Được.”

Chu Chu không thể nhận ra giọng nói của mình còn mang theo tiếng nức nở. Âm thanh này tiến vào tậm tim Hạ Hoài.

Trên màn hình vẫn hiện lên dòng trạng thái đối phương đang nhập tin nhắn, một lúc sau, H lại gửi tới một tin, “Chu Chu, em đã sẵn sàng gặp mặt anh chưa?”

Hạ Hoài gửi tin nhắn, bất giác nhăn mày, muốn biết bao giờ nhóc Chu Chu mới hẹn gặp mình. Chu Chu thoát khỏi cảm xúc ban nãy, hít một hơi, cố lấy dũng khí, “Đợi thêm một thời gian nữa, chúng…chúng ta” pheromone của Hạ Hoài vẫn còn, ký hiệu đánh dấu tạm thời vẫn ở đó, “Tháng sau nhất định em sẽ tới gặp anh.”

Kỳ thật Chu Chu cũng không biết ký hiệu tạm thời sẽ tồn tại bao lâu, tháng sau chẳng qua chỉ là thời gian cậu suy đoán. Cậu thật sự rất muốn gặp H rồi, cho dù thế nào đi nữa, dù không lấy được thuốc ức chế, đợi khi ký hiệu lâm thời qua đi, gặp mặt một lần rồi quay về ký túc, tuyệt đối không được tham lam.

Hạ Hoài rất vui, lập tức trả lời, “Vậy khi gặp mặt chúng ta sẽ nói chuyện cho đủ.”

Gọi điện với Chu Chu rất vui, sẽ không phiền đến bạn cùng phòng của Chu Chu, cũng không phiền đến bạn cùng phòng Hạ Hoài. Nhưng cuộc trò chuyện vô thanh này làm Chu Chu rất bối rối.

Mỗi ngày H gọi điện rất đúng giờ, buổi tối tầm hơn chín giờ anh sẽ gọi tới. Nghe Chu Chu nói chuyện rất thú vị, giống như nghe đứa trẻ nói chuyện vậy, có đôi khi ngữ pháp có vấn đề, Hạ Hoài sẽ gõ chữ nói cho cậu biết.

Từng câu, từng chữ, Chu Chu phải nhắc lại vài lần, sau đó hỏi H xem đã đúng hay chưa. Gần đây trò chuyện Chu Chu mới biết H học âm nhạc, khi còn bé từng học làm MC, đều có liên quan đến âm thanh cả.

Nhóc Chu Chu rất hứng thú với chủ đề âm thanh, thường thường hỏi Hạ Hoài một ít vấn đề, “Giọng của anh có phải rất hay không? Có phải hát cũng rất hay? Giọng hay như vậy mà kể chuyện có phải làm người ta mê đắm?” Đủ loại vấn đề đều có, Hạ Hoài luôn nói với cậu, “Đợi gặp anh, anh sẽ nói cho em biết.”

Những lời hứa hẹn như vậy càng ngày càng nhiều, khát vọng được gặp mặt càng ngày càng mãnh liệt.

Hạ Hoài rất quen thuộc thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Chu Chu, thậm chí còn biết cả phạm vi hoạt động của cậu. Bình thường lúc Chu Chu có tiết học, chính là một đường thẳng ký túc – nhà ăn – lớp học, cuối tuần sẽ đi cửa hàng hoa làm thêm, trước đây sẽ cùng với bạn tốt đi dạo một vòng. Nhưng gần đây có Alpha muốn theo đuổi bạn cùng phòng, bình thường Chu Chu đều chỉ có một mình, sinh hoạt rất đơn giản.

Buổi chiều thứ sáu Chu Chu không có tiết, chắc chắn là đang làm thêm tại tiệm hoa rồi. Hạ Hoài vẫn cố ý gửi cho Chu Chu một tin, “Đi làm thêm rồi?” Chu Chu vừa đi giao hàng bên ngoài, về trong cửa hàng mới trả lời tin của anh, “Vâng.”

Vừa gửi tin nhắn xong, Hạ Hoài lại gửi thêm cho Chu Chu một tin. Một lúc sau, một người giao đồ ăn đến cửa hàng hoa, “Anh Chu Chu có đây không ạ? Chị Cầm nhắc cho Chu Chu biết có người đang gọi cậu.

Người giao đồ ăn đưa đồ ăn đến trước mặt Chu Chu, “Đồ ăn của cậu đây.” Chu Chu mở to mắt nhìn, ánh mắt không ngừng quét qua chị Cầm và người giao đồ ăn.

Chị Cầm phản ứng trước, hai tay giơ lên giống như tự thú, “Không phải chị gọi đâu.” Chu Chu rất kỳ lạ nhìn người giao đồ ăn, “Tôi không có gọi đồ ăn.”

Người giao đồ ăn cầm điện thoại kiểm tra đơn hàng, “Cậu tên là Chu Chu phải không.” Chu Chu gật đầu, người giao đồ ăn giao xong hàng rồi chỉ muốn đi cho nhanh, vẫn còn đơn hàng phải giao, “Là cậu thì đúng rồi, cậu xem có phải bạn bè đặt giúp cậu không.”

Gặp phải tình huống này, trước đây Chu Chu sẽ có thể nghĩ là Phó Thần đặt, nhưng mà gần đây Triệu Kha rất bận rộn theo đuổi Phó Thần, Phó Thần bị Triệu kha quấn lấy không còn thời gian quan tâm cậu nữa rồi.

Chỉ còn một khả năng, Chu Chu cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho H, “Anh gọi đồ ăn cho em có phải không?” Hạ Hoài không nghĩ rằng đồ ăn được đưa nhanh đến vậy, “Ừ.”

Chu Chu từng thấy Triệu Kha đưa đồ ăn cho Phó Thần, thời gian đóng cửa ký túc của bọn họ khá sớm, Triệu Kha mua đồ ăn vặt đứng dưới lầu, Phó Thần xuống dưới nhận, nhìn mặt có vẻ không tình nguyện, nhưng thực ra trong lòng lại rất vui vẻ.

Chu Chu đột nhiên có thể cảm nhận được cảm giác này, được người ta nhớ mong, ngại ngùng nhận lấy đồ H đưa tới, nhưng cậu lại rất thích cảm giác này. “Tại sao tự nhiên lại gọi đồ ăn ngoài? Sao anh lại biết địa chỉ làm thêm của em.”

Hiếm khi đầu óc Chu Chu sáng suốt lại đột nhiên bị sự vui sướng này làm choáng váng. Hạ Hoài đã chuẩn bị sẵn lí do, “Em đã từng nói là ở gần trường học mà, gần trường chúng ta chỉ có cửa hàng này thôi, anh muốn biết em thích ăn gì, chuẩn bị cho chúng ta gặp mặt.”

Lý do của H không hề có sơ hở, Chu Chu tin tưởng, chẳng qua cậu chỉ quan tâm đến vế sau, “Chúng ta gặp mặt sẽ ăn cơm sao?” Hạ Hoài đột nhiên cảm thấy bất đắc dĩ, Chu Chu đơn thuần có chút đáng yêu, “Không phải là em chỉ muốn nhìn anh một cái rồi chạy mất chứ.”

Chu Chu xác thực không nghĩ nhiều như vậy, bị H nói thế cậu có chút ngại ngùng, đồ ăn cũng đã được đưa đến rồi, Chu Chu vẫn gửi một câu, “Cảm ơn.”

Đợi Chu Chu cất điện thoại đi, chị Cầm mới qua hóng, “Chu Chu em có bạn trai rồi?” “Không có, không có,…” Chu Chu nói liền mấy câu không có, đầu óc choáng váng, cậu còn chưa gặp mặt H mà.

Chị Cầm không mấy tin tưởng, đã mấy lần chị ngửi thấy trên người Chu Chu có mùi của Alpha, rất nhạt như có như không, “Vậy thì có người đang theo đuổi em?” “Không có, thật sự không có.” Đây cũng không thể coi là theo đuổi được.

Tôn Cầm hoài nghi liếc nhìn Chu Chu một cái, cảm thấy Chu Chu không giống như đang nói dối, đưa tay vuốt thẳng túi đựng đồ ăn, đột nhiên cô kêu lên một tiếng, may là Chu Chu không thể nghe được, nếu không nhất định bị dọa sợ.

“Đây là của cửa hàng cơm Tây nổi tiếng trong trung tâm, bình thường đều chỉ tiếp đón hội viên thôi, bọn họ sao lại giao đồ ăn?” Chu Chu cũng nhìn túi đựng cơm, cậu không nhận ra được, “Rất đắt sao?”

“Rất đắt! Dân bình thường không trả nổi.” Chu Chu a lên một tiếng, cầm lấy gói đồ ăn không biết phải làm gì. Tôn Cầm tò mò nhìn cậu, “Chu Chu em có phải đang nói dối hay không, đây là đồ người khác tặng sao? Mở ra xem thử xem.”

Chu Chu lấy lại tinh thần, mở gói ra, bên trong là điểm tâm ngọt số lượng có hạn của cửa hàng cơm Tây. Tôn Cầm cười, “Rốt cuộc là ai thế, món điểm tâm ngọt này đi đến cửa hàng cũng chưa chắc đã mua được.”

Chu Chu mím môi không biết phải trả lời sao, di động trên quầy không chịu cô đơn sáng lên. H lại gửi tới một tin nhắn, “Ăn có ngon không? Có thích không?”

Tôn Cầm đợi Chu Chu trả lời tin nhắn, Chu Chu bị nhìn có chút ngại ngùng, quay lưng cầm lấy điện thoại, “Bà chủ nói món này rất đắt, rất khó mua.”

Điểm quan tâm của Hạ Hoài và Chu Chu không giống nhau, anh rất muốn biết Chu Chu thích gì, “Hả? Không khó mua, gọi một cuộc điện thoại là được rồi, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh mà. Em thích ăn đồ ngọt không? Cho dù chưa ăn Chu Chu vẫn gửi lại tin nhắn rất thích.

Vừa quay đầu lại đã thấy Tôn Cầm dựa sát vào quầy thu ngân, hai bàn tay nâng mặt nhìn Chu Chu cười, “Chu Chu, có phải là người gọi đồ ăn cho em không?” Chu Chu gật đầu, Tôn Cầm càng hưng phấn, “Nói đi, là ai thế?”

Ánh mắt nóng rực làm Chu Chu không thể ngẩng đầu, cậu rất xấu hổ, “Là một người bạn quen trên mạng.”
Bình Luận (0)
Comment