Yêu Quái Thư Trai

Chương 23

“Thực đó, mình rất khỏe, mình không sao.” Không biết Trầm Thanh Thanh đã phải lặp lại những lời này bao nhiêu lần, dùng thiện ý báo đáp thiện ý, cô tin tưởng một ngày nào đó vận may cũng sẽ đến với mình.

Giống như hôm nay, cậu bạn mà cô từng thầm mến cũng đã nói, hết thảy rồi sẽ tốt đẹp hơn.

Trầm Thanh Thanh ngửa đầu nhìn tán hòe lớn trong sân, chợt nhớ đến người bạn trên mạng luôn thích phát biểu tình bao của tạng hồ, trong lòng len lỏi một tia ấm áp. Cô không biết vì sao người đó trước giờ chỉ dùng hình của tạng hồ, hơn nữa đều là những tấm chưa từng thấy trên mạng: lắc đầu, thở dài, sinh không thể luyến, mắt trợn trắng… mỗi một tấm đều rất sinh động.

Thật tốt nha, một người tốt như vậy lại nguyện ý nói chuyện phiếm với cô, cùng cô vượt qua tháng năm tĩnh lặng vô thanh này. Nghĩ vậy, khóe miệng của Trầm Thanh Thanh nhẹ nhàng vẽ ra nụ cười, nhợt nhạt nhưng lại đủ khiến Tạng Hồ đang trốn sau bụi cỏ ngây người.

Thật đẹp mà.

Tạng Hồ si ngốc nhìn, phát giác nhịp tim của mình nhanh đến mức khiến người giận sôi, nó lặng lẽ đè tay lên ngực, giống như chỉ cần như vậy là có thể khiến trái tim khôi phục nhịp đập bình thường.

Lúc này, điện thoại của Tạng Hồ lại hiện lên tin nhắn của Uy Mã Phách Sài Nhân, nó lẳng lặng thò đầu ra, chỉ thấy Trầm Thanh Thanh đang chậm rãi ngồi xuống bên giến nước, cúi đầu bấm điện thoại.

Uy Mã Phách Sài Nhân: [ Tạng Hồ ‘Hello’. jpg]

Nhiễm Phải Bệnh Cô Độc: [ Tạng Hồ ‘Ta từ cao nguyên đến’. jpg]

Uy Mã Phách Sài Nhân: [ Tạng Hồ ‘Không cần né, để trẫm nhìn khanh’. jpg]

Tạng Hồ nhất thời khẩn trương nhìn xung quanh, xác định đây chỉ là trùng hợp mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục gửi tin nhắn.

Nhiễm Phải Bệnh Cô Độc: [ Tạng Hồ ‘Nhìn ta một cái này’. jpg]

Uy Mã Phách Sài Nhân: [ Tạng Hồ ‘Ngươi có gì đáng nhìn’. jpg]

Nhiễm Phải Bệnh Cô Độc: [ Tạng Hồ ‘Ta có chút phương (u buồn). jpg]

Uy Mã Phách Sài Nhân: [ Tạng Hồ ‘Buồn rồi lại buồn’. jpg]

Nhiễm Phải Bệnh Cô Độc: [ Tạng Hồ ‘Có giỏi tan học chớ về nhà’. jpg]

Uy Mã Phách Sài Nhân: [ Tạng Hồ ‘Lạnh lùng’. jpg]



Cả giới ảnh biểu cảm đều bị tạng chiếm lĩnh, cả màn hình đều là gương mặt vuông vức, mức độ ô nhiễm tinh thần đã ngang với PM2. 5[1].

Nhưng mà hai người này cứ thế làm không biết mệt, anh phát một tấm tôi phát một tấm, không cần nói gì, những biểu tình trong ảnh kia hình như đã bao trùm toàn bộ hỷ nộ ái ố của bọn họ.

Gió nhẹ luồn qua lông tơ trên người Tạng Hồ, cũng nhẹ đong đưa làn váy thuần trắng của Trầm Thanh Thanh, giờ khắc này, bọn họ xa đến thế lại gần như vậy.

Sắc trời dần tối, Thương Tứ mang theo Lục Tri Phi đứng trên nóc nhà, nhìn ánh đèn bên trong tứ hợp viện.

Lục Tri Phi nghi ngờ nói: “Chỉ nhìn như vậy, Trầm Thanh Thanh giống như rất bình thường, nụ cười vừa rồi của cô ấy rất ấm áp, không có chút lo lắng nào.”

“Bởi vì kẻ được cứu chuộc không chỉ có một.” Thương Tứ có hơi trầm ngâm, “Thế nhưng Tạng Hồ không thể biến hóa, sự cứu chuộc này cũng chỉ giống như uống rượu độc giải khát. Muốn cứu nàng phải tìm được điểm mấu chốt.”

“Làm sao tìm được?”

“Chờ nàng ngủ ngươi sẽ biết.”

Vào đêm.

Tạng Hồ canh giữ bên ngoài cửa sổ phòng Trầm Thanh Thanh, một bên cùng nàng nói chuyện phiếm một bên cảnh giác Ngôn linh chú phát tác. Bỗng nhiên, từ phía sau truyền đến tiếng bước chân, Tạng Hồ lập tức cả kinh quay đầu, liền thấy Thương Tứ và Lục Tri Phi đang đứng ngay cạnh.

Thương Tứ trêu đùa, “Trời tối mịt lại canh giữ bên ngoài phòng nữ nhi nhà người ta, chuyện này không tốt đâu.”

Tạng Hồ vẻ mặt lạnh lùng.

“Lúc này, nên lớn mật tiến vào.” Thương Tứ chế nhạo xong, thực sự lớn mật tiến lên, trực tiếp đẩy ra cửa sổ, nhảy vào trong.

“Ngươi muốn làm gì?!” Tạng Hồ vội vàng đuổi theo, thanh âm ép tới cực thấp, rất sợ đánh thức Trầm Thanh Thanh.

“Giúp ngươi tìm hiểu bạn gái tương lai của mình.” Nói xong, Thương Tứ lại lấy một cái đỉnh nhỏ chừng bàn tay ra khỏi ống tay áo, trên miệng đỉnh khói đen tràn ngập, vô cùng quỷ dị.

“Đây là cái gì?” Tạng Hồ cảnh giác.

“Mộng ma. Yên tâm, ta chỉ dùng nó để hoàn nguyên giấc mộng của Trầm Thanh Thanh mà thôi.” Nói, Thương Tứ thổi nhẹ vào sợi khói đen, khói đen nhanh chóng phiêu tán ra ngoài, từng chút một biến thành màn sương dày đặc, cuốn về phía Trầm Thanh Thanh.

“Chuyện này có liên quan đến Ngôn linh chú?”

“Vẫn là Tiểu Lộc Lộc thông minh.” Thương Tứ hướng về phía cậu nháy mắt mấy cái, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười không đứng đắn.

Lục Tri Phi đạm nhiên đối diện.

Đương nhiên, đây là dưới tình huống con yêu nào đó không nghe được sự phỉ nhổ trong lòng Tiểu Lộc Lộc.

“Nam Anh nói qua, Ngôn linh chú thường sinh động nhất khi tâm cảnh của ký chủ trở nên yếu ớt. Buổi tối khi chìm vào giấc ngủ, con người sẽ bị vây trong trạng thái thả lỏng. Chúng ta có thể tranh thủ xem có nhìn thấy manh mối gì không.” Thương Tứ giải thích, mà lúc hắn vừa dứt lời, con mộng ma chui vào tâm tưởng của Trầm Thanh Thanh kia cũng đã có phản hồi.

Trầm Thanh Thanh bỗng nhiên nhíu mày, mà trong phòng cũng bắt đầu tràn ngập sương mù, mộng cảnh của Trầm Thanh Thanh, giữa chốn sương mù lượn lờ này, như ẩn như hiện.



Trầm Thanh Thanh mười tám tuổi, nằm trên giường bệnh.

Trong phòng bệnh kẻ đến người đi, hàng loạt gương mặt mơ hồ xoay quanh thiếu nữ, biểu tình trên những gương mặt nọ có thân thiết hay không Lục Tri Phi không thấy rõ lắm, chỉ là mỗi câu nói của bọn họ đều rõ ràng đến triệt để.

“Bác sĩ nói, lỗ tai của con không bao lâu nữa sẽ hoàn toàn không nghe được.”

“Thanh Thanh à, con nghìn vạn lần không được luẩn quẩn trong lòng có biết không? Không có gì là không qua được, tai của con sau này khẳng định sẽ có biện pháp chữa trị, kiên cường một chút, đừng để cha mẹ con quá lo lắng, bọn họ cũng đã khổ sở lắm rồi…”

“Thanh Thanh à, không thể đi học cũng không sao cả, chúng ta trước hết mặt kệ điểm này, kiên cường lên, phải suy nghĩ thông suốt một chút, biết không?”

Trầm Thanh Thanh ngồi trên giường bệnh, vì không muốn những người bên cạnh gánh vác quá nặng liền đem tất cả thống khổ và lo lắng đều giấu trong đáy mắt, mỉm cười nói: “Không sao cả, con không sao, nhất định sẽ không có chuyện gì.”

Trầm Thanh Thanh ở thời điểm đó, nụ cười trên môi mặt dù chưa đủ kiên cường, thế nhưng sự ấm áp từ trong lòng phát ra vẫn là dâng đầy trên nét mặt.

Hình ảnh xoay chuyển, là ngõ nhỏ bên ngoài tứ hợp viện.

Hai vợ chồng trung niên đã triệt để không nhìn rõ mặt, dắt theo một bé trai đứng ở trước mặt Trầm Thanh Thanh. Người mẹ xoa xoa đầu con gái, nói: “Cha mẹ phải đi rồi, con phải ngoan ngoãn ở cùng ông bà nội. Cha mẹ ra nước ngoài hỏi thăm một chút, nói không chừng sẽ có bác sỹ trị được tai cho con, trong lòng phóng khoáng một chút, kiên cường một chút, không nên tạo thêm phiền phức cho gia đình em họ, biết không?”

“Dạ, con biết.”

“Thanh Thanh nhà chúng ta là đứa trẻ tốt. Cha mẹ đi đây.”

“Dạ, cha mẹ, hẹn gặp lại, em trai, hẹn gặp lại.”

Trầm Thanh Thanh đứng trước con ngõ đưa mắt nhìn ba người đi xa, lẳng lặng không nói gì.

Toàn bộ hình ảnh đều không có tiếng động, bóng lưng của ba người nọ dần dần rời xa, biến mất trong sương mù dày đặc. Chỉ là Trầm Thanh Thanh vẫn còn đứng đó, vẫn không ngừng lặp lại, “Con không sao, con rất khỏe.”

Lúc nước mắt lã chã rơi xuống, Trầm Thanh Thanh, đã triệt để không nghe được bất kỳ thanh âm gì.

Tạng Hồ ở bên cạnh nhìn, không nhịn được muốn tiến lên, thế nhưng Thương Tứ lại kéo nó lại, hình ảnh tiếp tục xoay chuyển. Trầm Thanh Thanh một mình ngồi trong phòng, trầm mặc không nói gì, hắc khí mơ hồ từ trong ngực của nàng phiêu tán ra ngoài, nàng thống khổ cố nén, thế nhưng cuối cùng vẫn là không nén được.

Nàng bỗng nhiên đứng lên, tay run run mở cửa phòng, nhìn bà nội ôn hòa ngay trước mặt, trong hốc mắt đã có ánh lệ. Nàng mở miệng, lời nói đã dâng lên đến bên miệng, nhưng vào lúc này, Dương Hiểu lại hào hứng chạy đến.

Dương Hiểu hưng phấn níu tay Trầm Thanh Thanh, “Chị họ! Lần trước em không phải đã nói với chị…” Nói đến phân nửa mới chợt nhớ ra Trầm Thanh Thanh là không nghe được, liền vội vàng chấp tay lại tỏ ý xin lỗi, sau đó đưa qua một tờ giấy cho nàng xem.

‘Lần trước không phải em đã nói với chị sẽ vẽ truyện tranh sao? Các bạn trên mạng có rất nhiều người đều comment rằng họ đã bị câu chuyện cảm động. Chị biết không? Viện mồ côi mà chị thường đi cũng vì vậy đã nhận được không ít tiền quyên góp! Thật sự rất tuyệt vời! Tất cả mọi người đều nói chị rất kiên cường, rất bỗ lực, vì vậy đều đem thành ý ra ủng hộ chị.’

Dương Hiểu vui vẻ nói, lại giống như tranh công mà đưa phần bình luận trên weibo cho nàng xem. Một cái lại một cái, một người lại một người đều cảm thán nàng quả thực kiên cường, lương thiện lại lạc quan, sau đó đều bảo nàng ‘Cố gắng lên’.

Trầm Thanh Thanh biết những lời này đều là ý tốt, nàng biết nàng phải sống thật tốt mới có thể hồi báo bọn họ, nàng biết nàng cần phải càng thêm dũng cảm. Chỉ là nước mắt lại ồ ạt tràn lên vành mắt của nàng, nàng ôm điện thoại ngồi xổm dưới đất, im lặng khóc.

Dương Hiểu ban đầu còn có chút luống cuống, nhưng lại thấy Trầm Thanh Thanh viết ra một hàng chữ —— Chị không sao, chỉ là quá cảm động, không cần lo lắng, thay chị cảm ơn mọi người.

Thấy Trầm Thanh Thanh mỉm cười Dương Hiểu liền yên tâm, mà hắc khí trong ngực Trầm Thanh Thanh trong giây phút này lại dũng mãnh thoát ra, ngưng tụ thành một quái vật xấu xí há cái miệng to như máu gầm gừ giữa không trung.

Nàng bắt đầu trốn chạy, chỉ là một sợi tơ màu đen mọc ra từ ngực nàng, đem nàng liên kết cùng con quái vật nọ. Không cần biết nàng trốn chạy như thế nào, đều giống như một con diều vĩnh viễn không thể rời khỏi tay người thả.

“Ngôn linh chú.” Lục Tri Phi nhíu mày thật sâu, ngữ điệu trầm nặng.

Lúc này, một thân ảnh nhanh như chớp xẹt qua trước mắt cậu, là Tạng Hồ! Nó cắn căm hận chằm chằm sợi tơ khí màu đen kia, tức giận phô ra hàm răng sắc bén của mình, muốn đem sợi dây kia cắn đứt.

Nhưng mà, khói sương cuồn cuộn, quay đầu nhìn lại thì tơ đen vẫn tồn tại như cũ.

Đúng vậy, đây là mộng cảnh của Trầm Thanh Thanh, cho dù nó có xót xa có đau lòng hơn nữa thì lại làm được gì đâu?

Tạng Hồ uể oải, dùng ánh mắt thương tiếc ngắm nhìn Trầm Thanh Thanh đang ngủ say, nhìn đôi mày dù đang ngủ vẫn nhíu chặt của nàng, nhịn không được muốn vươn tay thay nàng xoa dịu. Chỉ là nó vừa vươn tay liền phát hiện, đó là một cái móng vuốt, không phải bàn tay.

Nó cúi đầu nhìn móng vuốt của mình, bỗng nhiên rơi nước mắt.

Ngay đúng lúc này, sương đen mờ ảo lần nữa biến động. Trầm Thanh Thanh một mực trốn chết mệt mỏi ngồi xuống đất, giữa lúc nàng sắp không chống nổi bị quái vật kia thôn phệ thì màn hình điện thoại của nàng sáng lên.

Nhiễm Phải Bệnh Cô Độc gửi cho nàng một tin nhắn.

Lúc nàng nhìn thấy gương mặt vuông vức kia của tạng hồ, giống như giữa ngày mưa dầm không dứt đột nhiên nhìn thấy một tia sáng lặng lẽ chiếu xuống từ sau những đám mây.

Đây là một nick QQ nàng tùy tiện nhấn vào, giống như người chết chìm tiện tay bắt được phao, nàng hỏi hắn: Xin chào, có thể trò chuyện với tôi sao?

Hắn hồi đáp: Xin chào, có thể nha.

Bạn thích tạng hồ chứ?

Rất thích.

Tôi có chút phương (u buồn).

Tôi cũng phương (vuông), rất phương (vuông)

Bạn có rất nhiều ảnh tạng hồ sao? Có thể gởi cho mình hai tấm chứ?

Có thể mà, tôi còn có rất nhiều, rất nhiều.

Chúng ta cứ nói chuyện phiếm như vậy có được không?

Tốt, không thành vấn đề.

Tớ lần đầu tiên nói chuyện phiếm với người xa lạ như vậy, thật tốt.

Tôi cũng thế, hân hạnh được biết bạn.

Đúng, hân hạnh[2] được biết bạn.

——————–

1/ PM 2.5: Chỉ số ô nhiễm không khí kỷ lục của Bắc Kinh. Tóm lại là rất đáng sợ.

2/ Từ hân hạnh này chúng ta rất hay dùng, chỉ không biết mọi người có hiểu nghĩa của nó không ‘Hân’ là một tính từ chỉ sự tươi tốt, có sức sống, sôi trào, ‘Hạnh’ lại mang ý nghĩa may mắn phúc lành. Từ ‘hân hạnh’ này mang ý tứ là, tôi đã vô cùng may mắn, tôi đã cảm nhận được sức mạnh….

Vì vậy, khi nói hân hạnh được quen một người nào đó, không chỉ là một từ khách sáo, mà nó mang ý nghĩa, đối phương thật sự vô cùng quan trọng trong cuộc sống của người nói.
Bình Luận (0)
Comment