Trương Uẩn Chi còn nhớ rõ, năm 1928, thu hải đường trong sân nở hoa rực rỡ.
Bởi vì người kia thích hoa, vì vậy hắn đã đích thân trồng đầy hoa dưới mái hiên, bên cạnh xích đu và ở khắp các bệ cửa sổ. Đào đất trồng hoa suốt nửa ngày không khỏi nhàm chán, vì vậy hắn lại bỏ cái xẻng xuống, đứng dậy tựa vào bệ cửa xem người trong phòng viết chữ.
Người kia mặc trường sam nguyệt sắc, bàn tay cầm bút lông cừu lộ ra nửa đoạn cổ tay trắng nõn. Ánh sáng mặt trời rọi vào mảnh giấy tuyên thành bị cái bóng của hắn che đi phân nửa, người nọ giương mắt nhìn lên, mỉm cười, sau đó bút lông cừu lướt nhẹ, mực nước chậm rãi khai ra từng đóa hoa thật nhỏ trên nền giấy.
Người kia viết: Thông cảm nhau, hiểu lòng nhau, mới thấy tưởng nhớ sâu.[1]
Đây không phải là《 Tố trung tình》 sao? Tiểu mỹ nhân nhà hắn mỗi khi nhắc đến tình ý vẫn luôn uyển chuyển như vậy. Nhưng mà hắn lại rất hài lòng, lần thứ hai ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy mặt của người kia bị ánh nắng rọi vào mơ hồ không nhìn rõ.
Người nọ… là ai?
Ta hẳn phải nhớ rõ y, ta còn nhớ y quan trọng với ta đến bực nào, tnh vì sao ta chung quy vẫn không thấy rõ được, không nhớ rõ được? Vì sao?
Trương Uẩn Chi đã mê man, đã bàng hoàng, hắn vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một cánh cửa lớn mở rộng trước mặt mình, từ phía bên kia lộ ra ánh sáng nhàn nhạt tường hòa yên lặng, phảng phất đang kêu gọi hắn tiến vào.
Thế nhưng bàn chân của hắn lại giống như mọc rễ, bộ rễ này ghim thật sâu trong tim hắn, dọc theo huyết quản vươn dài khắp tứ chi bách hài, sau đó đem hắn vững vàng cố định tại chỗ.
Ghim tại ngõ nhỏ năm 1927.
Ghim ở đại hý viện Sơ Hoa.
Ghim ở thập lý đình trong ngày tuyết rơi năm đó.
Ký ức bắt đầu rõ nét, hắn nghe được người kia nói, “Trương Uẩn Chi, không được quay đầu lại.”
Quay đầu lại sẽ nhìn thấy cái gì? Y khóc sao? Ngày tuyết lạnh như vậy, người kia chỉ mặc hý phục đơn bạc, liệu có bị cảm lạnh hay không?
“*Tr ương U ẩn Chi, tôi m ặc dù dùng thân ph ận n ữ gi ới g ả cho anh, th ế nh ưng anh đ ừng quên tôi cũng là m ột ng ười đàn ông đ ỉnh thiên l ập đ ịa. Anh còn dám g ọi tôi là n ương t ử n ữa, anh có tin tôi l ập t ức đem c ổ c ủa anh và th ứ phía d ưới kia đ ồng lo ạt b ẻ gãy không?”“Tr ương U ẩn Chi, anh nói xem, trong m ấy h ộp son này màu nào đ ẹp nh ất?”“Tr ương U ẩn Chi, hôm nay s ắc tr ời r ất t ốt, chúng ta cùng nhau c ưỡi ng ựa đi săn có đ ược không?”“Tr ương U ẩn Chi, n ếu sau này anh mu ốn r ước di thái thái, tr ước h ết ph ải cùng tôi th ương l ượng, đ ể tôi s ớm làm th ịt anh.”“Tr ương U ẩn Chi…”“Tr ương U ẩn Chi…”Người kia rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai một lần lại một lần gọi tên của hắn? Trương Uẩn Chi phảng phất phát hiện một tia linh quang, thế nhưng tia linh quang nọ lại giấu giữa sương mù dày đặc vô tận, khiến người ta không thể nắm bắt.
Ngay khi đầy trời sương mù giăng tỏa, bỗng nhiên có một giọng nói mang theo sức mạnh phá tan gông xiềng truyền tới trong tai của hắn. Đó là một tiếng gọi xúc động khó thể kềm chế, trong ngữ điệu mang theo chút run rẩy bao hàm cảm giác quen thuộc khiến trái tim Trương Uẩn Chi giống như đã sắp nổ tung.
“Trương Uẩn Chi!”
Hắn lập tức quay đầu lại, chỉ thấy người nọ đã đứng sau lưng mình, hỗn loạn thở dốc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Trong nháy mắt đó, Trương Uẩn Chi bỗng nhiên đã thấy rõ được gương mặt đằng sau song cửa.
Đúng vậy, chính là dung mạo này, mỗi một đường nét đều là hình dạng mà hắn thích nhất.
Bùn đất dưới chân chậm chạp tản ra, hắn rốt cuộc đã có thể bước đi, nhanh chóng chạy về phía trước. Hắn ôm chặt lấy người nọ, giống như đã cầm về được một kiện trân bảo đã đánh mất, không bao giờ tình nguyện lại buông ra.
Tiểu My Yên ngơ ngác mặc cho Trương Uẩn Chi ôm một lúc lâu mới vòng tay đáp lại, còn vùi đầu chôn thật sâu vào vai hắn, “Anh có biết tôi đã chờ anh bao lâu không? Trương Uẩn Chi.”
“Xin lỗi, xin lỗi…”
Ta đã siêu độ nhiều vong linh như vậy, chỉ duy không độ được chính mình.
Anh có biết, thiếu chút nữa tôi đã cho rằng không đợi được anh.
Kim đồng hồ chỉ đúng chín giờ, cố nhân tương ngộ, kịch hay khép màn.
Lục Tri Phi và Thương Tứ sóng vai đứng trước cửa hý viện, xem các quỷ hồn xếp hàng đi ra ngoài, sau đó hóa thành ánh sáng tiêu tán giữa trời đêm.
Tình cảnh này quả thực rất đẹp.
Vô số quang điểm giống như đom đóm trong đêm hè tản ra khắp bầu trời. Bọn họ lẫn lộn cùng với những vì sao lấp lánh, thoáng qua liền biến mất, lại giống như chỉ là tạm thời ẩn núp, lại giống như có thể vĩnh viễn dừng lại trên phiến tinh không kia, soi rọi những người còn sống.
Lục Tri Phi ngẩng đầu nhìn, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười ấm áp, nụ cười rất cạn, nhàn nhạt, lại rất xứng đôi với gió đêm nhè nhẹ lướt qua. Tiểu Kiều ôm chó cưng đứng cách đó không xa, tiểu chó săn lè lưỡi liếm vành tai cậu, cậu lại vươn tay xoa xoa đầu nó, trên mặt thiếu niên khó được xuất hiện một tia tiếu ý hồn nhiên.
Nếu có thể vẫn ở bên nhau thì tốt rồi, Lục Tri Phi nghĩ.
Sau đó cậu lại quay đầu nhìn về phía Thương Tứ, dưới ánh trăng và ngọn đèn sắc màu rực rỡ, gò má của Thương Tứ thật sự anh tuấn đến mức khiến người ta không dời mắt nổi. Trái tim của Lục Tri Phi bắt đầu gia tăng nhịp đập, cậu lặng lẽ dùng tay che ngực, đôi mắt mà Thương Tứ đã từng khen là sạch sẽ trong suốt cũng bắt đầu có màu sắc khác.
Thật tốt đẹp.
Cảm giác thích một người hóa ra là như thế này. Giống như những gì trước kia Ngô Khương Khương đã nói, cảm thấy cái gì của đối phương cũng dễ nhìn, không hiểu vì sao trên đời lại có người đẹp đến như vậy, đẹp đến những loại cảnh vật khác đều ủ rũ phai màu. Sau đó chính là cái gì cũng muốn làm cho người đó, muốn đối xử tốt với người đó, cuối cùng chính là mãi mãi, mãi mãi lưu lại bên cạnh người đó.
Tiểu Kiều ở bên kia nhìn sang, thấy được bộ dạng Lục Tri Phi nhìn Thương Tứ, trong lòng không khỏi có điều suy nghĩ.
“Đi thôi, chúng ta cũng nên đi tham gia náo nhiệt, nếu may mắn còn có thể đòi Tinh quân vài chén rượu uống.” Thương Tứ thu hồi tầm mắt đang nhìn tinh không, duỗi người.
“Được.” Lục Tri Phi gật đầu, lập tức quay đầu lại gọi Tiểu Kiều, đoàn người lần thứ hai bước vào Tinh quân tháp.
Trong tháp vẫn tràn đầy tiếng nói cười rộn rã, tất cả quỷ hồn đều tập trung ở chỗ của Trương Uẩn Chi, tiếng nói líu ríu phi thường náo nhiệt.
“Bày rượu! Bày rượu!” Có người mở đầu kêu gọi.
“Ha ha ha ha đã lâu không được vui vẻ như vậy rồi, người hữu tình sẽ thành quyến thuộc nha, thật tốt quá…”
“Ôi chao! Tại sao lại khóc rồi! Đàn ông con trai như vậy có cảm thấy mất thể diện không?”
“Ai cần anh lo!”
–
Lúc nhóm người Lục Tri Phi đến cả đám quỷ hồn lại càng kích động, tự giác nhường ra một con đường cho bọn họ. Trương Uẩn Chi vốn lôi kéo Tiểu My Yên ngồi lên chân mình cũng nhanh chóng đứng dậy, trịnh trọng nói tạ ơn.
Thương Tứ thờ ơ nhún vai, “Ta chỉ đang giúp Tiểu My Yên thôi.”
Tiểu My Yên cũng đi theo đến, tự nhiên hào phóng nói: “Phần nhân tình này của Tứ gia, Tiểu My Yên xin nhận.”
Hảo hữu nhiều năm không cần khách sáo, Thương Tứ cũng chính là nhìn trúng tính thẳng thắn này của Tiểu My Yên.
Qua một hồi, rượu thực sự bày lên, Thương Tứ còn nhờ vậy lừa gạt được một vò rượu quý của Tinh quân. Tinh quân suốt cả buổi tiệc đều trưng ra gương mặt cau có, thế nhưng một chén rượu cũng chưa từng uống.
Lục Tri Phi vốn còn đang nghi hoặc, chợt nghe Thương Tứ không thèm chừa thể diện cho Tinh quân, nói: “Tinh quân sao, một chén liền gục, vì vậy không thích uống rượu.”
“Thế ngài ấy vì sao lại trữ nhiều rượu như vậy?”
“Hắn chính là không được tự nhiên. Ngoài miệng thích châm chọc người nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy. Nam Anh cần rượu thuốc điều dưỡng thân thể, hắn liền đi khắp nơi khuân rượu tốt về, có lúc cũng mang đến cho ta mấy vò. Chỉ là ngươi không thể nói tạ ơn hắn, nếu không hắn nhất định sẽ trưng ra gương mặt chù ụ cho xem.”
“Thì ra là thế.” Lục Tri Phi như có điều suy nghĩ, hỏi: “Vậy tại sao… ngài ấy lại muốn cản trở Nam Anh và vị đạo trưởng kia?”
Về chuyện cũ của Nam Anh, Lục Tri Phi từng nghe Thương Tứ nhắc đến, thỉnh thoảng cũng có thể nghe Ngô Khương Khương chấp nối vụn vặt. Theo lời của Ngô Khương Khương thì là do Tinh quân ngang ngược cản trở nên hai người đó mới phải tách ra.
Thương Tứ hơi lắc đầu, liếc nhìn Tinh quân, nói: “Cố nhiên là do sự nhúng tay của Tinh quân mới khiến hai người tách ra, thế nhưng vấn đề lớn nhất là ở trên người đạo sỹ kia. Duyên đến duyên đi, bất quá đều là tự ăn quả đắng của mình. Đoạn thời gian đó Côn Lôn sơn chính là thủ lĩnh thiên hạ chính đạo, đệ tử đắc ý từ nơi đó dạy ra, ngươi nghĩ hắn cùng một con yêu quái ngây thơ không rành thế sự lại có thể phát sinh những chuyện gì?”
Nói xong, Thương Tứ thổn thức một tiếng: “Đôi mắt của Nam Anh chính là bị hủy đi như vậy, nếu không phải có Tinh quân y có lẽ đã sớm chết. Vì vậy, duy chỉ có lời nói của Tinh quân là Nam Anh không thể không theo.”
Nghe vậy, Lục Tri Phi lại nhìn về phía Tinh quân, chỉ thấy người nọ đang bưng ly rượu đi về phía Tiểu My Yên, “Có thể hỏi cậu một chuyện không?”
Tiểu My Yên thấy đối phương hơi lộ ra thần sắc do dự liền hiểu ý gật đầu, xoay người nói một câu với Trương Uẩn Chi, sau đó liền cùng Tinh quân đi qua một bên.
Không có người quấy rối, biểu tình của Tinh quân cũng bình thường hơn rất nhiều, chỉ là hiện tại hắn còn đang khổ não tìm từ, phải qua một lát mới hỏi: “Ngươi đã đợi Trương Uẩn Chi vài thập niên… không cảm thấy thống khổ sao?”
Tiểu My Yên tuy rằng không hiểu vì sao đối phương lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thật lòng trả lời: “Đương nhiên.”
“Vẫn chưa từng nghĩ tới muốn buông tay?”
Tiểu My Yên lắc đầu, “Không có.”
Tinh quân nhất thời rơi vào trầm tư, Tiểu My Yên xa xa liếc nhìn Trương Uẩn Chi một chút, lại phát hiện người kia vẫn cứ một mực nhìn mình, gương mặt không khỏi ửng đỏ, mói: “So với lừa mình dối người ép buộc bản thân buông tay, nhưng ở một khắc chết đi kia lại không thể cam lòng. Ta tình nguyện dốc hết toàn lực khiến cả đời không còn gì tiếc nuối.”
“Chính là… lừa mình dối người sao…” Tinh quân lẩm bẩm, một lúc lâu sau giống như đã hạ quyết định gì đó, nói: “Một thời gian tới ta sẽ đi xa nhà, trước khi ta quay về, ngươi cùng Trương Uẩn Chi có thể tiếp tục ở lại nơi này.”
Nghe vậy, trong mắt Tiểu My Yên xuất hiện một mạt vui mừng, cảm kích gật đầu với Tinh quân, sau đó lại xoay người chạy đến bên cạnh Trương Uẩn Chi. Tinh quân thấy bộ dạng vội vàng vươn tay đón Tiểu My Yên của Trương Uẩn Chi, trong lòng không khỏi nhấc lên lời nói vừa rồi của Tiểu My Yên.
Biết đâu, thời gian thật sự có thể khiến người ta thay đổi
Thương Tứ nhìn bóng dáng Tinh quân biến mất khỏi đám người, lại nhìn về phía Trương Uẩn Chi và Tiểu My Yên, nói: “Sự việc hình như đã được giải quyết rồi, chúng ta cùng đi thôi.”
Lục Tri Phi không quá hhiểu được, thế nhưng vẫn cứ theo sau, mà Tiểu Kiều từ sớm đã trốn khỏi nhóm người náo nhiệt, cùng chó cưng ngồi ở một bên thì thầm trò chuyện. Thấy hai người muốn đi, Tiểu Kiều tự nhiên cũng đứng dậy đuổi theo.
Lúc xuống lầu, ba người một con chó đi ngang giếng trời.
Lục Tri Phi theo bản năng nhìn thoáng qua, không hề chuẩn bị chạm vào một đường nhìn. Cậu bất giác dừng chân, mà Tiểu Kiều đang đi phía sau lại nghi ngờ hỏi một chút, “Không đi nữa sao?”
“Tôi… hình như… thấy được bên dưới có người ngẩng đầu lên nhìn.” Lục Tri Phi vùng chau mày, loại cảm giác bị người khác nhìn khiến cậu có chút khó chịu, hơn nữa hiện tại cả tầng tháp này đều rỗng tuếch, chỉ có bạch quang yếu ớt khiến người hốt hoảng.
“Ác quỷ ngẩng đầu.” Thương Tứ hừ nhẹ một tiếng, sau đó lại nói: “Không cần để ý tới, hàng năm luôn có vài con quỷ muốn ngẩng đầu nhìn thế giới bên ngoài.”
Lục Tri Phi nghe vậy cũng không đặt chuyện này vào lòng nữa.
–
Bên kia, Tinh quân lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong tiểu viện của Nam Anh, đạp bóng đêm chậm rãi đi đến bên ngoài phòng ngủ.
Nam Anh còn chưa ngủ, đang khoác một tầng áo lông dày dựa bên cửa sổ, trong tay còn cầm một ấm lô, khuôn mặt bị hun đến hồng hồng, khí sắc thoạt nhìn không tệ.
Tinh quân không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đợi đến khi tiến gần một chút mới phát hiện trong tay Nam Anh còn cầm một cây trâm gỗ đào, ngón tay tinh tế vuốt ve hoa văn điêu khắc bên trên, ánh mắt ôn nhu thâm tình giống như mang theo vô hạn hồi ức.
Đúng vậy, người nọ đã từng là anh hùng của y, làm sao có thể buông xuống được.
Tinh quân khẽ thở dài, ho nhẹ một tiếng, bước lên.
Nam Anh biết hắn tới liền rất vui vẻ, vội vàng đứng dậy pha trà.
Tinh quân khoát khoát tay, ngồi xuống trước mặt người nọ, “Không cần phiền phức, ta chỉ là đi ngang qua, tiện đường đến thăm đệ một chút. Ngồi một lát liền đi.”
Nam Anh vẫn đứng dậy rót cho hắn chén trà mới chịu ngồi xuống, nói: “Cửu Ca gửi cho đệ một ít trà đại hồng bào, ca nếm thử.”
“Buổi tối không nên uống quá nhiều trà, đệ nếu cứ như vậy sẽ ngủ không ngon giấc.”
Nam Anh mỉm cười, “Đã biết.”
Tinh quân gật đầu, nhìn nước trà trong chén hiện lên màu đỏ như gỉ sét thì nhấp một chút, lại nói thêm: “Còn nhớ năm ấy đệ đi Vũ Di sơn hái trà không? Tắm mây lại tắm sương, mỗi ngày đều dính một thân sương sớm hạ sơn, cuối cùng đến lúc sao trà lại làm cháy.”
“Đúng vậy, khi đó còn trẻ, đệ làm cái gì cũng không được, còn náo loạn ra không ít chê cười.” Nam Anh cười có chút ngượng ngùng, quay đầu hướng về phía cửa sổ, dừng lại một chút mới lần nữa đối mặt cùng Tinh quân, “Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, đệ cũng đã buông xuống. Ca xem, Tứ gia cũng đã tỉnh, sau này hết thảy đều sẽ khá hơn.”
Tên ngốc nhỏ sao trà năm đó đã trưởng thành, mà người uống trà cũng không biết đã ở nơi nào. Tuế nguyệt vô thanh, có chút chuyện đúng là chỉ còn tồn tại trong ký ức.
Tinh quân không lại theo đuổi chuyện này, thế nhưng dư quang lại liếc về phía cây trâm gỗ đào vừa rồi Nam Anh giấu dưới đệm, trong lòng nổi lên môt tia thương tiếc. Tên ngốc nhỏ cho dù có trưởng thành cũng vẫn là một kẻ ngốc lớn đầu mà thôi.
“Gần đây khí trời đã ấm hơn, lúc rảnh rỗi liền bảo tỷ muội Hồng Anh cùng đệ đi thư trai chơi một chút. Nơi đó vừa có thêm một con tạng hồ, hằng ngày đều rất náo nhiệt.”
“Thật vậy chăng?” Nam Anh mặt lộ vẻ vui mừng, “Đệ nhất định sẽ nhanh chóng chọn ngày đến xem.”
———————–
Tác giả có lời: Tuy rằng không phải huynh đệ ruột, thế nhưng Tinh quân là một ca ca tốt ~
Làm một chút báo trước đi, chương sau chính là giải thích chuyện trước đây ở Bách Lạc Môn, như vậy cũng có nghĩa là, ta muốn tập trung viết chuyện tình cảm của Tiểu Lộc Lộc và lão công rồi!
—————-
1/ Thông cảm nhau, hiểu lòng nhau, mới thấy tưởng nhớ sâu: Trích trong bài thơ ‘Tố Trung Tình’ (Tỏ nỗi lòng) của Cố Quýnh, một thi nhân từ thời Ngũ đại.
Vĩnh dạ phao nhân hà xứ khứ
Tuyệt lai âm
Hương các yểm
My liễm
Nguyệt tương trầm
Tranh nhẫn bất tương tầm
Oán cô khâm
Hoán ngã tâm
Vi nhĩ tâm
Thuỷ tri tương ức thâm
Đêm vắng bỏ ta đi biệt mãi
Bặt âm hao
Hương các khép
Mày nép
Trăng tà mau
Sao nỡ lãng quên lâu
Gốc ốm rầu
Thông cảm nhau
Hiểu lòng nhau
Mới thấy tưởng nhớ sâu
Nguồn: Tuyển tập từ Trung Hoa – Nhật Bản, Nguyễn Chí Viễn, NXB Văn hoá – Thông tin, 1996