“Cốc cốc.” Tiếng động đều đều kéo thần trí của Liễu sinh từ cõi thần tiên trở về, hắn ngẩng đầu nhìn, thấy Thương Tứ thì trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên mịt mờ, lộ ra một nụ cười yếu nhược, “Tứ gia.”
Thương Tứ khoát tay lên song cửa, hỏi: “Nghe nói ngươi bị thương nên ta đến xem một chút. Hiện tại có khá hơn chút nào chưa?”
Liễu sinh khổ sở lắc đầu, “Đa tạ Tứ gia quan tâm.”
“Tiền Dũng đã chết.” Thương Tứ bỗng nhiên nói.
“Vậy sao?” Liễu sinh cúi đầu, nhìn hai chân của mình, yếu ớt nói: “Nhưng hắn có thành thế nào cũng không liên quan đến tiểu sinh.”
Thương Tứ lại cười hỏi: “Ta phát hiện được một mẩu khăn tay bên cạnh bờ suối, ngươi nói là của ai đâu? Vừa vặn cái khăn ta đặt trong ngăn kéo thư điếm cũng không thấy nữa.”
Liễu sinh kinh ngạc ngẩng đầu, “Tứ gia nói là… chiếc khăn ở bên bờ suối cũng là chiếc khăn của ngài ở thư điếm?”
Đang nói, vết thương của Liễu sinh tựa hồ bị động, đau đến ôm ngực không ngừng ho khan, sắc mặt trắng bệch. Lúc này phụ mẫu của Liễu sinh cũng vào đến, thấy thế liền vội vàng chạy đến trấn an, Thương Tứ lại đối mặt nhìn trực diện vào Thải Vi chân nhân đang đứng sau bọn họ.
Thải Vi nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện này, bản năng cảm nhận được một tia nguy hiểm, không khỏi hơi nhíu mày, “Các hạ là lai?”
–
Bên kia, trong thư phòng.
Mọi người tập trung bên bàn cơm, nhìn thức ăn thơm phức đã vận sức chờ hiệu lệnh. Chỉ tiếc vị trí chủ tọa còn chưa thấy người, đợi trái đợi phải, mấy chục phút trôi qua, bàn tay giơ muỗng nhỏ của Thái Bạch Thái Hắc cũng bắt đầu tê mỏi.
Lục Tri Phi lại nhìn đồng hồ thêm lần nữa, nói: “Ăn trước đi.”
“Vạn tuế!” Thái Bạch Thái Hắc nhanh chóng quơ muỗng nhỏ múc canh trứng gà, Ngô Khương Khương lại là có chút lo lắng.
Cô muốn nói ‘Tứ gia không phải cố ý không về ăn cơm’, nhưng lại cảm thấy hình như có chút dư thừa, nhỡ đâu Lục Tri Phi trái lại vì thế mà suy nghĩ lung tung thì biết làm sao bây giờ? Lại nói tiếp, hai ngày nay sự giao lưu giữa Thương Tứ và Lục Tri Phi quả thực quá ít ỏi.
Tiểu Kiều vẫn trấn định như trước, thong dong ăn cơm, bộ dạng đường hoàng như năm đó, khi vẫn là tiểu chủ nhân của dinh thự họ Kiều.
Không qua bao lâu, Thương Tứ liền đi như bay từ lầu hai xuống, Ngô Khương Khương vui vẻ, đang định bắt chuyện lại thấy Thương Tứ thần sắc ngưng trọng quét mắt nhìn bọn họ, sau đó đi thẳng về phía phòng chứa sách của thư trai, còn để lại một câu nói, “Ăn xong qua đây làm việc.”
Đã xảy ra chuyện gì?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, chờ bọn họ vội vàng ăn cơm xong chạy đến đã thấy Thương Tứ ngồi giữa một núi sách lớn, đang nôn nóng tìm kiếm thứ gì đó.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Ngô Khương Khương kinh ngạc.
“Liễu sinh, y có chuyện.” Thương Tứ dừng lại nói: “Chúng ta vẫn cho rằng y chỉ là một thư sinh văn nhược thông thường, nhưng mọi người đều đã sai. Kẻ này thoạt nhìn nhu nhược, tri thư thức lễ nhưng trên thực tế trong lòng tràn đầy ác niệm.”
“Không thể nào?” Ngô Khương Khương trước đó cũng từng tiến vào sách gặp qua Liễu sinh, người kia thực sự nhìn rất bình thường, tuyệt đối là thư sinh văn nhược, cô vẫn cho rằng là do Liễu sinh cảm hóa Trầm Thương Sinh đấy.
“Ngươi không nhìn ra là bởi vì bản thân Liễu sinh cũng không cho rằng mình đang làm ác.” Thương Tứ nghiêm mặt nói: “Y vẫn cho rằng bản thân là đang thay trời hành đạo, vì vậy không toát ra sát ý.”
Trong lòng Lục Tri Phi lập tức nghiêm nghị, “Chuyện là thế nào?”
Thương Tứ lập tức kể lại quá trình hung án, mà những manh mối sau khi được hắn chải vuốt rõ ràng, hiển nhiên từ một vụ án dã thú ăn thịt người đơn giản đã chuyển hoán thành một âm mưu sát nhân.
Công tử nhà Huyện thái gia yêu cầu thư sinh học thức sâu rộng hỗ trợ gian lận tại trường thi, Liễu sinh không làm theo, cuối cùng Tiền Dũng thi rớt, Liễu sinh danh đề bảng hổ.
Bởi vì Tiền Dũng xưa này hoành hành vô kỵ, Liễu sinh biết mình nhất định sẽ phải chịu trả thù, vì thế lập tức tiên hạ thủ vi cường.
Y thừa dịp Thương Tứ không có mặt trước hết trộm khăn tay từ thư điếm, giả theo nét chữ viết thêm một câu hẹn gặp, sau đó cố ý bại lộ hành tung trước thư điếm, dẫn Tiền Dũng đến khi nhục. Tiền Dũng hiển nhiên cũng là một tên ngu ngốc, quả nhiên trúng kế, vì vậy liền có chuyện Liễu sinh bị hành hung trên đường.
Sau đó Tiền Dũng lại phát hiện khăn tay trong ngực, trước giờ hắn vẫn luôn háo sắc, đối với Tâm Nương càng là thèm nhỏ dãi đã lâu, vì vậy không thèm nghĩ nhiều vui vẻ phó ước. Mà vấn đề vừa vặn là ở trên tấm khăn này, cũng không biết khăn tay đã bị tẩm loại hương liệu kỳ lạ gì, mãnh thú theo hương mà đến, mục tiều đầu tiên hiển nhiên là người đang giữ khăn tay, Tiền Dũng.
Tiền Dũng không có khả năng thoát được, khăn tay nhất định cũng sẽ bị dã thú xé nát, vật chứng mấu chốt nhất cứ thế bị phá hủy. Cho dù may mắn còn toàn vẹn, khăn tay kia chỉ cần chạm nước, vết mực được viết thêm lên tự nhiên sẽ bị nhòe đi, căn bản không thể xác nhận. Mà càng trùng hợp hơn chính là, tối hôm đó có một trận mưa đổ xuống, tất cả hương vị đều bị cọ rửa gần như không còn.
Tiểu Kiều nghe xong, khóe miệng lộ ra một tia cười nhạt, “Chỗ hay ho nhất trong chuyện này ở điểm, Liễu sinh bị hành hung ngay trước thư điếm, nếu như Tứ gia truy vấn về chiếc khăn kia, y có thể nói là do Tiền Dũng tự mình lấy trộm. Ván cửa thư điếm đúng lúc bị dánh vỡ, Tiền Dũng hoàn toàn có thể tự đi vào, chuyện này cũng có thể ăn khớp được. Càng may mắn hơn chính là, sau khi thảm án xảy ra, lão thiên gia còn giúp đỡ xóa hết vết tích, Tứ gia không có khả năng đoán được trên tấm khăn kia đã viết những gì.”
“Hoàn toàn chính xác.” Thương Tứ vỗ tay một cái, “Càng thú vị hơn nữa là việc hai chân Liễu sinh đều bị đánh gãy, y trái lại trở thành người không có khả năng phạm án nhất. Mà y bởi vì chuyện này lại được Thải Vi chân nhân của Toàn Chân giáo thu làm môn hạ, tiếp nhận đại cơ duyên. Lúc đó còn đuổi kịp Hình ti định kỳ tuần tra, chuyện của Liễu sinh bị báo lên châu phủ, Tiền huyện lệnh gặp nạng, mà Liễu sinh bởi vì phẩm tính cương trực công chính mà được người ở trên thưởng thức, tiến cử đến Thái Học đọc sách.”
Ngô Khương Khương nghe xong, miệng đã không thể nào mở to hơn được nữa, “Đây là cá chép vượt long môn sao.”
Tiểu Kiều lại nghĩ đến cái gì, ý cười nơi khóe miệng càng sâu, “Nói vậy, thời gian đi tuần của Hình ti hẳn là đều cố định đi?”
“Có chút chênh lệch, nhưng cũng không quá nhiều.” Thương Tứ đã có ý tưởng, lập tức xoay người tìm kiếm, “Liễu sinh đi Biện Lương, thế giới 《Tạp ký 》 hình thành quá nhỏ, ta phải tìm xem có quyển sách nào khác có thể thấy được y hay không.”
Lục Tri Phi bất chợt nhớ đến một nhân vật then chốt, “Trầm Thương Sinh đâu?”
“Hỏi rất hay.” Thương Tứ ngẩng đầu, nói: “Liễu sinh bái môn hạ Thải Vi xong lại điều dưỡng trên Chung Nam sơn một năm. Chung Nam sơn vốn là nơi Trầm Thương Sinh được tạo dựng, còn là chỗ tụ hội thiên địa linh khí, vì vậy vốn y còn cần thời gian rất lâu mới có thể sống lại, thế nhưng lần này phỏng chừng có thể thức tỉnh cùng lúc với Liễu sinh đến Biện Lương.”
“Vậy còn chờ gì nữa, tìm nhanh lên.” Ngô Khương Khương không nói hai lời lập tức lao vào tìm kiếm, Lục Tri Phi và Tiểu Kiều cũng nhanh tay trợ giúp.
Chỉ là một giờ trôi qua, không hề thu hoạch.
Việc này thực sự rất kỳ quái, Biện Lương là đô thành của Đại Tống, những quyển sách viết về Biện Lương thời kỳ đó không phải số ít, những quyển có thể hình thành nhất phương thế giới có đến một vài. Chỉ là vô luận bọn họ vào trong thế giới nào tìm kiếm cũng hoàn toàn không nghe ngóng được bất cứ tin tức gì liên quan đến hành tung của Liễu sinh.
“Như vậy cũng chỉ có thể dẫn đến một kết luận —— Liễu sinh căn bản không đến Biện Lương.” Thương Tứ nói.
“Vậy y rốt cuộc đã đi đâu?” Ngô Khương Khương không giải thích được, “Chẳng lẽ còn có thể tiêu thất ở giữa đường? “
“Hiện tại chúng ta chỉ có thể suy tính lộ tuyến của y, chậm rãi tìm qua từng nơi.” Thương Tứ nói, nhìn lướt qua núi sách mất trật tự bên cạnh, đứng dậy, “Ta đi tiệm sách cũ tìm thêm.”
Thương Tứ rời đi, những người còn lại hoàn toàn bị bao phủ trong nỗi khiếp sợ Liễu sinh mang đến.
Lục Tri Phi không khỏi nhớ đến dáng dấp ôn hòa thanh tú của Liễu sinh khi gặp lần đầu tại Chung Nam sơn, thật sự không ngờ được đây chẳng qua là lớp ngụy trang bên ngoài của hắn. Không, có thể đó cũnglà bộ dạng vốn có của người nọ, thiện ác bất quá là trong một ý niệm.
Muốn nắm bắt được tung tích của Liễu sinh thêm lần nữa, không thể nghi ngờ là một chuyện vô cùng khó khăn, Thương Tứ vì vậy suốt ngày vùi đầu trong biển sách, chẳng biết bên ngoài đã là ngày tháng năm nào.
Mà Trầm Thương Sinh giống như cũng tiêu thất khỏi thành phố Bắc Kinh, hoàn toàn không thấy xuất hiện nữa, ngay cả Ảnh yêu trước giờ vẫn tai mắt linh thông cũng không tìm được tung tích của hắn.
Sự tình giống như lại lâm vào cục diện bế tắc.
Nhìn thấy thời gian càng lúc càng gần 1-5, kế hoạch xuôi nam đạp thanh cũng có lẽ phải hủy bỏ, không cần nói Thái Bạch Thái Hắc có bao nhiêu thương tâm. Chỉ là Thương Tứ khó được một lần nghiêm túc truy tra manh mối như vậy, khí tràng Đại ma vương toàn bộ khai hỏa, Thái Bạch Thái Hắc không dám đi làm nũng ỉ ôi với hắn, thế nên chỉ đành khóc nấc ôm chặt chân của Lục Tri Phi.
“Lục Lục! Lục Lục! Đạp thanh!”
“Muốn ra ngoài chơi mà! Đi ra ngoài chơi mà!”
Nhưng Lục Tri Phi cũng bất lực, bởi vì suốt mấy ngày sau Thương Tứ vẫn vùi đầu trong sách chưa trở về.
“Anh ta có nói tạm thời không trở về sao?” Lục Tri Phi hỏi.
Ngô Khương Khương nhức đầu, “Cũng không phải không trở về, kỳ thực… kỳ thực Tứ gia trước đây cũng chính là như vậy, ngài ấy thường vì một chuyện gì đó mà biến mất hồi lâu. Cậu biết đấy, tuổi thọ của yêu quái chúng tôi đều rất dài, cho nên khái niệm thời gian cũng không giống nhân loại cho lắm, đôi khi ngài ấy có thể biến mất… à ừ, thì chính là… hơi lâu một chút.”
“Lâu một chút? Là bao lâu?” Ngữ điệu của Lục Tri Phi giọng của bỗng nhiên trở nên có chút cấp thiết.
“A ha, cậu yên tâm đi! Từ Chung Nam sơn đến Biện Lương, hẳn là… không quá xa đi?” Nói đến phần sau, Ngô Khương Khương bất chợt cũng cảm thấy mình không quá xác định.
Lục Tri Phi nhìn bộ dạng nhíu mày suy tư của Ngô Khương Khương, ánh mắt lo lắng chuyển về phía đình viện. Hàng cây bên cạnh bờ hồ rụng xuống một phiến lá, rơi trên mặt nước, vẽ ra từng làn sóng tròn dao động.
Cũng giống như tâm tình của cậu lúc này, phiến tâm hải đó đã không còn quá nhiều sóng gào gió cuộn, hiện tại chỉ còn từng đợt sóng nhỏ nhộn nhạo, một vòng lại một vòng, liên miên bất tuyệt.
Thật giống như ngày bé, việc cậu thích nhất luôn là xách một chiếc ghế nhỏ chạy ra trước cỗng lão trạch ở Cô Tô, hai bên trái phải sẽ có cặp sư tử đá uy vũ bầu bạn cùng cậu nhìn dòng thuyền qua lại ồn ào dưới sông, bên bờ tơ liễu bay nhẹ bay, rơi xuống mặt nước ôn nhu.
“*Tri Phi a, l ại ch ờ bà c ủa con đ ưa c ơm đ ến sao? Th ật ngoan.”“Tri Phi tan h ọc r ồi, đ ến, ăn qu ả táo này, th ấy ngon c ứ đ ến nhà c ủa dì hái thêm.”“Tri Phi…”Ngô nông nhuyễn ngữ chập chờn suốt dãy sông nước ôn nhu, một bàn tay ấm áp xoa cái đầu nhỏ của Lục Tri Phi. Lục Tri Phi có thể ngửi được hương vị đậu phụ khô và đậu phụ thối từ bến thuyền bay lên, còn nhìn thấy những hài tử lớn trạc tuổi mình được mẹ nắm tay dẫn đi, tay còn lại cầm một que kẹo đường vui vẻ liếm.
Thanh kẹo mạch nha nọ có tạo hình quả đào đơn giản nhất, cái đĩa quay của ông cụ vẽ kẹo đường gần như chưa bao giờ dừng lại ở ô rồng và phụng.
Bàn xoay nọ quay lại quay, quay lại quay, giống như thời gian vô tận, vĩnh viễn luân hồi tiếp diễn.
Phía bên kia, Ngô Khương Khương rốt cục cũng nhớ ra Biện Lương có xa Chung Nam sơn lắm hay không, vừa quay đầu lại phát hiện Lục Tri Phi đã biến mất từ lầu, trong đình viện trống rỗng chỉ còn mấy phiến lá cây trôi bềnh bồng trên mặt nước.
Cô ngẩn ra một chút, sau đó gãi gãi đầu, cũng xoay người rời đi.
Khiến Ngô Khương Khương cao hứng chính là, Lục Tri Phi vẫn cứ lui tới thư trai như trước, Thương Tứ thỉnh thoảng cũng xuất hiện, đổi một quyển sách rồi lại biến mất, chỉ là thời điểm hắn xuất hiện hoàn toàn không khớp với Lục Tri Phi.
Trong lòng Ngô Khương Khương gấp gáp, nhìn một người trong thư trai lẳng lặng tưới hoa chăm cá, một người vội vàng cưỡi ngựa rong ruổi trên quan đạo, dần dà cư nhiên nhìn thấu một tia thời không thác loạn.
Mắt thấy 1-5 càng lúc càng gần, hai bé mập cảm thấy việc đạp thanh đã hoàn toàn vô vọng, mỗi ngày đều nhào xuống hồ nước phơi cái bụng trắng xóa lên. Lục Tri Phi thật giống vẫn lạnh nhạt như trước, nếu thấy Thương Tứ không trở về cậu vẫn cứ thế chờ đợi.
Đến một hôm, Lục Tri Phi theo lệ thường đến thư trai, vừa mới vào cửa đã thấy Thái Bạch Thái Hắc kích động reo hò báo rằng chủ nhân đã trở về. Tâm hải của Lục Tri Phi lần nữa nổi lên gợn sóng nho nhỏ, bước chân không dừng lại bước thẳng lên lầu.
Chỉ là vừa đến trước cửa, Lục Tri Phi lại nghe Tiểu Kiều đang nói chuyện với Thương Tứ.
“Chuyện của Lục Tri Phi, đến tột cùng ngươi định làm thế nào?” Tiểu Kiều hỏi.
Thương Tứ hồi lâu không lên tiếng, lát sau mới phân phó: “Như vậy, ngươi dẫn Nam Anh và Lục Tri Phi xuôi nam, giúp đỡ nhìn nghĩa phụ của y một chút. Chuyện của Liễu sinh ta vẫn luôn cảm thấy không đơn giản, nếu theo như dự đoán xấu nhất của ta, sợ rằng thư trai phải đóng cửa rmột thời gian.”
“Vậy Lục Tri Phi thì sao?”
“Ngươi nghĩ, đợi khi thư trai mở cửa trở lại đã là bao nhiêu năm rồi?” Thương Tứ hỏi ngược, “Thời gian đối với chúng ta mà nói không phải khái niệm quan trọng, thời gian của ta và y không tương đồng.”
Thật nhiều năm sau, ai lại vẫn cứ chờ đợi ở nơi này?
Chuyện cũ như áng mây trôi ngoài cửa sổ, mỗi một đám mây đều đại biểu một cố nhân đã chết đi. Thương Tứ nhìn mây cuộn mây tan, chưa từng nghĩ qua rốt cuộc đã vượt qua bao nhiêu năm.
Có thể, lão thiên gia lúc sáng tạo hắn đã nhất thời nhân từ, khiến hắn không cần vì thất tình lục dục mà khổ sở.
Lục Tri Phi cũng kinh ngạc đứng ở bên ngoài, thầm nghĩ. Đúng vậy, thật nhiều năm sau, mình còn ở tại nơi này chăng?
Cái đĩa quay đó quay lại quay, nhưng thứ cậu quay được vĩnh viễn vẫn chỉ là thanh kẹo hình quả đào, con rồng nọ mãi mãi chỉ tồn tại trong ảo tưởng của cậu, bay lượn trên đỉnh tuyết sơn.
Năm tháng trôi đi, cậu còn có thể xách một chiếc ghế nhỏ ra ngoài trước cửa, nhìn từng con thuyền chòng chành lướt đi trên mặt sông, chỉ là giữa những bước chân vội vàng nọ, sẽ có người vì cậu mà dừng lại sao?
Người đó, lại sẽ là Thương Tứ sao?
Lục Tri Phi xoay người, đôi chân guồng nhanh rời đi.
Ngô Khương Khương va phải Lục Tri Phi, thấy cậu mím môi, thần sắc có chút không đúng, đang muốn hỏi thăm, chỉ là Lục Tri Phi không nói tiếng nào cứ thế vượt qua.
Trong lòng Ngô Khương Khương có chút không rõ, tiếp tục đi lên lầu, chợt nghe tiếng đối thoại của Thương Tứ và Tiểu Kiều vọng ra.
Giọng nói của Tiểu Kiều lạnh lùng như thường, “Vậy tại sao không thể chờ y thêm một chút?”
“Ngươi cũng cảm thấy ta và y rất xứng đôi?” Thương Tứ hỏi ngược. tuy rằng hắn biết Lục Tri Phi rất tốt, thế nhưng nếu ngay cả Tiểu Kiều cũng nói như vậy thì thật sự hiếm thấy.
“Ta không phải cảm thấy hai người rất xứng đôi, mà là y thực sự đối xử rất tốt với ngươi.” Tiểu Kiều bỗng nhiên trịnh trọng nhìn Thương Tứ, nói: “Có thể thời gian của ngươi và y là sai biệt, có thể so với những người đã từng theo đuổi ngươi thì y rất bình thường, thế nhưng y đã đem tất cả những thứ tốt nhất của mình đều cho ngươi.”
Thương Tứ sửng sốt, bất chợt không thốt nên lời.
Tiểu Kiều liếc nhìn hắn, lập tức dứt khoát xoay người đẩy cửa đi, trước khi ra cửa còn vứt lại một câu sau cùng, “Hơn nữa, ngươi không cảm thấy ngươi đối xử với y cũng rất đặc biệt sao?”
Bên ngoài phòng, Ngô Khương Khương trưng ra vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Tiểu Kiều.
Trên người Tiểu Kiều căng đầy quý khí bước đến, “Nhìn cái gì, uổng cho ngươi đã yêu đương nhiều lần như vậy, kinh nghiệm đều mang đi cho chó ăn.”
Ngô Khương Khương: “…”
Thật muốn đánh người nha.