Yêu Straight

Chương 12

[Con tim em, yêu anh, không biết giải bày chốn nào..

Giả như em có cách, vượt bức tường cao, chấp cánh bay tìm anh…,

Thì những oán trách nơi em cũng chẳng cần làm rõ nữa.

Chỉ cần anh ôm chặt em vào lòng mà thôi....]

(Hứa Như Vân – Nếu Như Mây Biết )

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đêm đó, cả hai chúng tôi lặng mình theo bản nhạc của Hứa Như Vân phát ra từ đầu CD.

Vừa nghe, tôi vừa rót hai cốc rượu đỏ và nhấm nháp miếng bánh mềm ngọt.

[Từ sau khi ba mất, lâu rồi tôi không ăn sinh nhật vui vẻ như vậy.] Tiểu Vĩ ngồi ôm đầu gối, cằm gác lên cánh tay, ánh mắt như lạc vào cõi mông lung nào đó. [Ở nhà, tôi là con trai lớn. Dù rằng, tôi còn một người chị. Nhưng, tôi luôn cảm thấy trách nhiệm trong nhà của mình quá lớn lao. Được cái, mỗi lần cùng cậu, tôi lại như thấy mình lại quay về thời học sinh vô tư lự.]

Nghe xong, tôi sợ cậu lại buồn thế nên với tay chấm lấy một tí kem rồi trét lên mặt cậu ấy.

Cậu thấy vậy cũng cười rồi trả đòn tự vệ. Chẳng mấy chốc, nơi đây trở thành cuộc đại chiến bánh kem.

Mới đầu, cậu còn cố ý nhường tôi, nên khắp mặt lãnh chi chít những dấu bánh kem trắng toát. Sau có lẽ không chịu nổi nữa, cậu vươn người nắm chặt lấy hai tay, không cho tôi cử động.

Tôi ngồi trên người cậu, nhìn khuôn mặt lấm lem của Tiểu Vĩ cười không ngớt, [Cậu buông tay tôi ra đi, để tôi giúp cậu lau mặt, có được không?]

[Không được.] Cậu ta xiết chặt tay [Ai mà biết cậu còn làm trò khỉ gì nữa?]

Dưới ánh đèn lập lòe, nét mặt nghiêm túc của cậu nhìn rất đẹp. Thế nên, tôi không kiềm chế được mà tiến đến gần cậu, nhẹ giọng hỏi [Tôi giúp cậu liếm sạch, được không?]

Cậu nghe xong không lên tiếng mà chỉ nhắm hai mắt lại.

Thấy thế, tôi đánh bạo nhẹ liếm lên khuôn mặt Tiểu Vĩ. Cảm giác ngọt ngào, trơn mịn, rất tuyệt diệu!

Từ từ, môi của tôi cũng dần tới gần làn môi đỏ hồng của cậu.

Dù rằng, chúng tôi đã làm “chuyện đó”, nhưng cả hai chưa từng hôn nhau.

Ria mép bên môi cậu cọ nhẹ vào tôi… Tôi chợt dừng lại, không hiểu sao lại có chút ngượng ngùng.

Cậu hé mắt, nhìn tôi đăm đăm rồi sau đó chậm rãi nhích lại. Chẳng mấy chốc, môi cậu đã đặt trên môi tôi.

Tôi có chút hoảng, theo bản năng dựa về phía sau. Còn Tiểu Vĩ chỉ đơn giản buông tay ra, nâng đầu tôi lên, rồi luồn đầu lưỡi linh họat vào trong.

Tôi kỳ thực, chẳng biết phải diễn tả cảm giác lúc đó thế nào nữa. Có lẽ giống như rơi vào lỗ đen mặt trời, như bị một lực hút cực mạnh không thể cưỡng nổi vây bủa quanh tôi. Loại cảm giác này, hệt như khoái cảm khi đang chơi trò trượt dốc.

Trước khi rơi vào khoảnh khắc đó, trong đầu tôi chỉ hiện lên một ý nghĩ. Đó là, lời đồn về cậu và bọn con gái khi xưa xem ra đều là sự thật.

=====================================
Bình Luận (0)
Comment