Ngày đó sau khi về, tôi trở bệnh. Mẹ tưởng tôi dầm mưa mới trúng gió, thế nên trách tôi không biết lo cho bản thân.
[Lớn như vậy rồi chứ còn bé bỏng gì đâu. Sao lại không chịu thương lấy chính mình như thế? Tuổi này bình thường người ta làm cha, làm bố rồi. Mẹ mày cũng đã già, về sau ai mà hầu hạ mày được.]
Tôi nhìn mẹ cười, khóe mắt có chút ướt.
Hết cả tuần tôi mới quay về công ty làm việc bình thường được. Nhưng suốt cả hè đó, tôi cứ ho khan mãi.
Giờ nhớ lại, đó thực sự là một mùa hạ cô đơn. Bởi vì, tôi có rất nhiều, rất nhiều thời gian dùng để nghĩ suy linh tinh nhiều chuyện.
Kỳ thực, sự nghiền ngẫm giúp con người trưởng thành hơn.
Tôi đã thứ tha cho Đinh Vĩ. Lắm lúc tôi nghĩ, trường hợp này cũng giống như khi tôi trốn tránh những cô gái phải lòng mình, thế nên, tôi lấy quyền gì mà quyết liệt đòi Đinh Vĩ yêu mình như thế?
Giống như tôi không thể yêu đàn bà, thì tôi lấy tư cách gì yêu cầu một thằng đàn ông chính cống đi yêu người cùng giới đây?
Tôi nghĩ tình cảm của Đinh Vĩ với tôi, chỉ là cảm tình với ông anh, thằng em. Chỉ là bản thân tôi cả nghĩ, tự mình đánh đổ mọi thứ, sau đó còn không ngừng oán hận người khác.
Mãi sau này nhớ lại, mùa hạ năm ấy vẫn cứ day dứt và đong đầy muộn phiền nhất trong tôi.
Xuân qua, hạ trôi, thu về.
Bầu trời trở nên cao vời vợi, những đám mây thì nhạt nhòa hẳn đi. Cành trên những tán cây bắt đầu thay lá, rụng rơi phất phơ lướt theo làn gió trong lành.
Hôm đó, tan tầm về nhà, tôi nhận ra có người ngồi gục đầu ở lối nhỏ nhà tôi. Người ấy tựa như say giấc, bên cạnh còn có một vali rất to. Tôi cất bước đến gần mới phát hiện đó là Đinh Vĩ.
Tôi lay cậu dậy. Cậu ngẩng đầu nhìn tôi, cười, vẫn ngây ngốc như thế.
Tia vàng óng ánh của chạng vạng hắt từ khe cửa rọi lên khuôn mặt cậu. Lâu rồi không gặp, tóc cậu đã dài ra, quai hàm cũng mọc thêm rất nhiều râu rồi. Mấy tháng nay, cậu gầy đi nhiều, đen đi không ít.
Không hiểu sao, tôi chợt có cảm giác, có chăng giữa mình và cậu đã xa nhau cả đời người?
[Vào nhà đi.] Tôi mở cửa, nhìn cậu cười.
Mời cậu vào phòng khách nhỏ, tôi đưa cậu lon CoCa lạnh.
[Tiểu tùng, cậu đừng vội, chút nữa chúng ta đi dùng cơm nhé.]
Tôi quay người lại, nhìn cậu, [Không cần đâu, tôi đã ăn ở công ty rồi.]
[A.] Cậu dường như thoáng thất vọng [Tôi cứ thế mà đi xe lửa đến đây, cũng lo cậu đã ra ngoài ăn rồi. Nếu được thì cậu đi ăn nhẹ với tôi nữa đi.]
[Thực sự không cần đâu, cậu đừng khách sáo.]
Cậu xoa xoa hai tay, dường như có chút bất an, không biết nói gì tiếp cho phải.
Cũng vì thế mà không khí như ngưng đọng, trong phòng chỉ còn nghe tiếng chuông đồng hồ tích tắc vang. Một lúc lâu sau, cậu hạ giọng nói [Tiểu Tùng, cậu gầy đi nhiều quá.]
Nghe xong câu này, gần như bật khóc, tôi đành cười khổ, nói, [Tàm tạm thôi. Mùa hè thường xuống cân ấy mà. Còn cậu ốm nhiều hơn tôi đấy. Chắc bên ấy vất vả lắm.]
[Cũng vậy, chắc vì quá nóng nên ngủ nghỉ trong lều không tốt, thế thôi.]
Tôi nhìn khuôn mặt nay đã ngăm đen gầy gọt đi, tự nhiên cảm thấy rất đỗi đau lòng. Trong một thoáng, tôi kỳ thực rất muốn nói với cậu, ở lại, đừng đi.
Nhưng có điều nếu câu nói đó mà vuột khỏi môi, thì tôi cũng tiêu rồi. Mãi mãi không vãn hồi được. Thế nên, trong thời điểm này, những gì tôi có thể làm là lặng im, ngốc nghếch ngồi đó mà thôi.
Cũng chính vì vậy, giữa chúng tôi nảy ra sự giằng co vô hình.
Cuối cùng, cậu cũng đứng dậy khiến tôi thầm thở dài nhẹ nhõm.Lần thở hắt này, chẳng qua vì tôi sợ. Tôi sợ thêm một lúc nữa, bản thân sẽ không kiên trì được mà mở miệng để rồi nhận lấy sự thất bại đau thương.
Trong lúc tưởng chừng cậu cất bước rồi đi thì cậu lại dừng lại. Dường như do dự lắm mới có thể mở miệng.
[Tiểu Tùng, gian phòng đó của cậu, còn trống hay không?]