Yêu Sự Dịu Dàng Của Anh

Chương 1

edit: Lenivy

beta: hoa nguyen

_______

Lần đầu tiên nhìn thấy Ương Ương là khi Ương Ương năm tuổi, hắn mười lăm tuổi.

Đột nhiên xuất hiện một đệ đệ, Triệt tuy có chút bất ngờ nhưng lại không quá kinh ngạc. Ba ba đã vứt nhà bỏ con, ở bên ngoài sớm đã có tình nhân, còn vụng trộm sinh ra một đứa con trai cũng chẳng có gì lạ.

Về sau, mẹ nước mắt chảy cạn cũng đối với ba ba chết tâm. Mặc dù ngàn không muốn vạn không cam lòng, thậm chí nghĩ muốn chết đi nhưng cuối cùng bà vẫn còn có một người con trai cần nuôi dưỡng, vừa là gánh nặng cũng vừa là hi vọng của bà.

Lúc ba ba chính thức bỏ nhà được 6 năm, Ương Ương xuất hiện trước mặt hắn và mẹ. Đây không phải phim truyền hình, cha mẹ đẻ của Ương Ương không có mắc bệnh nan y cũng không bị tai nạn xe cộ, Ương Ương sở dĩ xuất hiện ở nơi này là bởi vì ba ba đã có niềm vui mới, mà mẹ của Ương Ương không thể níu giữ được tình cảm, lại thêm kinh tế cũng không còn sức cầm cự nên dưới tình huống đó đã lựa chọn vứt bỏ con.

Ương Ương bị đặt ở trước cổng trường học của hắn. Thời điểm tan học, chủ nhiệm lớp gọi hắn tới, nói có một người xưng là dì của hắn, người phụ nữ này mang theo đệ đệ hắn chuẩn bị trở về nhà nhưng công ty có việc gấp tìm nàng, vừa vặn đi ngang qua gần trường học hắn nên muốn nhờ hắn trước đưa đệ đệ về nhà.   

Cái gì đệ đệ? Cái gì nhà? Dì của hắn tự nhiên ở đâu mọc ra thế?!!

Triệt cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu *, có phải nhầm lẫn gì rồi hay không?!

(* Nguyên tác 莫名其妙 – mạc danh kỳ diệu: chẳng biết tại sao; không hiểu ra sao cả; không sao nói rõ được; quái lạ; ù ù cạc cạc)

Đeo cặp sách vào, lòng tràn đầy nghi vấn, Triệt đi từ từ đến cổng trường. Chỉ thấy một hài tử ước chừng bốn, năm tuổi ôm một con thỏ bông đứng ở cổng trường, mắt không ngừng nhìn ngó đường phố, tựa hồ đang đợi người nào đó.

Chính là tiểu hài tử này sao? Triệt trong lòng thầm hỏi. Hắn không biết đứa bé này, biểu đệ (em họ) ở quê hình như lớn lên không giống thế. Lúc này, điện thoại di động của hắn vang chuông, một dãy số xa lạ.

“Alô?”

Điện thoại một mảnh trầm mặc.   

“Alô?!”

Triệt không khỏi đề cao âm lượng.

“Chào cháu…”

Điện thoại bên kia vang lên thanh âm đầy do dự của một người phụ nữ.

“Xin hỏi cô tìm ai?” Triệt đoán chừng là gọi nhầm số rồi.

“Tôi là Thục Vân…”

Thục Vân?! Triệt không khỏi biến sắc, cái tên này vào sáu năm trước hắn đã nghe đến quá nhiều lần. Mỗi lần ba ba cùng mẹ cãi nhau thì hắn đều sẽ nghe thấy cái tên này, cái người đàn bà đã cướp đi ba ba, kẻ thứ ba.

“Cháu hãy nghe cô nói ” Giọng nói của nữ nhân kia cố gắng trấn tĩnh lại “….đứa bé đứng trước mặt cháu gọi là Ương Ương, là cô với ba ba cháu sinh ra. Ba ba cháu, ông ấy có niềm vui mới nên đã từ bỏ mẹ con chúng tôi, việc này cũng là báo ứng của cô, cô không dám oán tránh ai cả. Không có ba ba cháu, cô nuôi không nổi Ương Ương, cô chưa từng đi làm nên hiện giờ không biết phải làm sao, thế nhưng cô không muốn Ương Ương đi theo cô chịu đói bụng, hi vọng cháu nể tình huynh đệ máu mủ ruột thịt mà thu nhận nó, cảm ơn!”

Vừa mới dứt lời, điện thoại đã ngắt máy. Triệt khẳng định nữ nhân này đang đứng ở đâu đó gần đây theo dõi tất cả mọi việc. Nếu như hắn cứ mặc kệ đứa em trai tên Ương Ương ‘chẳng biết từ đâu ra’ này thì cô ta có phải sẽ mang Ương Ương về hay không? Vì cái gì mà hắn phải tiếp nhận phần ‘đại lễ’ đột nhiên xuất hiện này? Hơn nữa sau khi mang nó về, mẹ sẽ phản ứng thế nào, liệu có chịu đựng được sao? Nói không chừng có khi đem Ương Ương ném ra bên ngoài ấy chứ, Triệt tâm tình xấu xa nghĩ ngợi.

Hắn không thèm quản mấy loại chuyện vớ vẩn này, người đàn bà kia nuôi không được đứa con thì liên quan gì tới hắn, dựa vào cái gì hắn và mẹ phải nuôi dưỡng đứa con riêng không có chút quan hệ, đứa nhỏ sống hay chết hắn cũng mặc! Nghĩ như vậy, Triệt ngay cả chào hỏi cũng không nói với Ương Ương liền trực tiếp đi về nhà, hắn không cần thừa nhận đứa em trai này, dù sao nữ nhân kia chứng kiến hắn không để ý tới nó, nhất định sẽ mang hài tử về.

Nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà đối với người đệ đệ tự dưng xuất hiện kia, trước đó hắn vẫn không chút để ý tới, không có một điểm cảm giác day dứt thì sau khi về nhà ăn cơm Triệt đột nhiên rất muốn biết Ương Ương đến tột cùng có bị nữ nhân kia đem về không? Tuy trong nội tâm chắc chắn sẽ không có người mẹ nào vô tình đến vậy, nhưng trong lòng vẫn kỳ quái không cách nào áp chế nổi suy nghĩ muốn chứng thực lại chắc chắn.

Vội đi giày, tâm tình bất an hướng đến trường học…

.

.

.

20 phút sau, Triệt đến một chỗ ngoặt là đã có thể nhìn thấy cổng trường học rồi. Chỗ đó không ai, Triệt dựa vào đèn đường lại nhìn kỹ một lần nữa, xác định là không có! Triệt nhẹ nhàng thở phào, xem ra nữ nhân kia thật sự không vô tình đến mức vậy. Đột nhiên cảm giác được có chút khát nước, sờ sờ túi quần, vừa vặn còn có mấy đồng xu lẻ, vì vậy đi đến máy bán nước tự động ở cổng trường. Chọn Cola, sau đó quăng 3 xu xuống lỗ tiền, nhưng không nghe thấy âm thanh đồ uống rơi ra như mong muốn.

Móa! Cái máy này lại xảy ra vấn đề rồi! Triệt phẫn hận đá một cước trên thân máy “Mau ra cho tao!”

Đột nhiên “Oa ~~~~!!!” Một tiếng khóc bên cạnh chiếc máy vang lên.  

Triệt sợ hãi kêu lên một tiếng, lập tức đi đến bên cạnh máy thò đầu xem thử, chỉ thấy một thân ảnh nho nhỏ núp ở giữa vách tường và máy bán hàng tự động, trong góc tối nỉ non thút thít.

“Này…” Triệt cẩn thận mở miệng.

Thân ảnh nho nhỏ kia theo bóng sáng mờ mờ bên trong đứng dậy, một tay ôm con thỏ bông, một tay xoa xoa mắt ngấn lệ đi ra ngoài.

Ương Ương! Triệt hít một hơi lãnh khí. Người đàn bà kia…thật sự vứt bỏ đứa nhỏ này! Triệt cảm thấy sau lưng bỗng lạnh toát hết cả người, lập tức cơn giận dữ bộc phát.

“Ương Ương? Em có phải tên gọi Ương Ương không? Triệt đè nén tức giận, hỏi hài tử trước mặt.

Thân ảnh nho nhỏ kia sau khi nghe được tên mình, thân thể chấn động, lập tức khóc lớn tiếng hơn “Ương Ương muốn mẹ! Ương Ương muốn mẹ!”

Triệt lập tức cảm thấy da đầu ngứa ngáy.

“Ngoan nào… Ca ca trước mang Ương Ương về nhà được không?” Triệt cố gắng trong đầu hồi tưởng lại những cảnh diễn dỗ dành tiểu tử trên TV.

“Mẹ đã về nhà sao?” Ương Ương nâng khuôn mặt đầm đìa nước mắt hỏi hắn.

“… Phải.. a~~” rùng mình một cái, vẫn cứ nên nói dối đi.

Sau khi bế Ương Ương về nhà, thật vất vả mới dỗ được nó ngủ, sau đó ngồi ở phòng khách đợi mẹ về… Mãi tới tận lúc nửa đêm, mẹ mới trở về đến nhà….

“Ồ? Con hôm nay còn chưa ngủ à?” Mẹ có chút kinh ngạc nhìn Triệt đang ngồi trong phòng khách, hiện tại đã là hai giờ sáng.

Triệt đem việc của Ương Ương nói ra, không ngoài dự tính, mẹ sau khi nghe xong, vẻ mặt vô cùng giận dữ “Cái loại nữ nhân này, con mình dựa vào cái gì muốn chúng ta phải nuôi dưỡng?!”

“Mẹ, nó xét cho cùng vẫn là em trai con, hơn nữa cho dù ba ba và người đàn bà kia có sai đi chăng nữa thì Ương Ương sao phải gánh chịu thay…”

“Mẹ cũng không rảnh rỗi tới mức đi nuôi hộ con của người khác đâu!”

Mẹ thật sự cũng không có thời gian chiếu cố tiểu hài tử, mỗi ngày không phải vội vàng đi làm kiếm tiền nuôi gia đình thì cũng là đi ra ngoài mượn rượu giải sầu… Ngoại trừ vấn đề tiền bạc thì hầu như hắn từ nhỏ đều tự chăm sóc bản thân, lúc đầu còn cảm thấy ủy khuất cùng tịch mịch nhưng lâu ngày không được mẹ chú ý tới cũng đã sớm không còn cảm giác gì rồi.

Nhưng là nếu như đổi thành muốn hắn chiếu cố tới Ương Ương thì…. lại cảm thấy có chút phiền toái, hơn nữa không chỉ có một chút phiền toái đâu mà còn…… Nhưng thôi, không thể mặc kệ, quăng hết tất cả đi được, Triệt lâm vào trầm mặc.

“Ca ca…” Một thanh âm sợ hãi vang lên sau cửa phòng ngủ.

Triệt quay đầu lại, chỉ thấy Ương Ương vẫn đang ôm con thỏ bông thập thò đầu sau cánh cửa, nhút nhát e lệ nhìn hắn và mẹ.

“Em muốn đi tiểu…”

Mẹ lập tức trên mặt nổi gân xanh, Triệt sợ tới mức không dám lên tiếng.

Thời gian trôi lâu tới nỗi cảm thấy dường như đã qua một thế kỷ, sắc mặt của mẹ dần dần dịu xuống, oán hận nói với Triệt “Chính con tự xử lý đi!”

Sau đó không để Triệt kịp đáp lời đã đi vào phòng của mình rồi đóng rầm cửa Phanh~~~…. một tiếng, rồi không một tiếng động.

Ương Ương bị tiếng đóng cửa làm giật mình, hé miệng lại muốn khóc, Triệt thấy thế vội lập tức xông lên, một tay ôm trầm lấy nó, vọt vào trong WC. Hắn sợ mẹ nếu còn nghe thấy tiếng khóc của Ương Ương không biết sẽ lại có phản ứng khủng bố thế nào nữa.

Đã không thể bỏ mặc Ương Ương nữa rồi thì cũng chỉ có thể chính mình nhận lấy trách nhiệm chăm sóc Ương Ương thôi. Tuy rằng hắn đã từng nghĩ đến việc thử liên lạc với ba ba hoặc cái người phụ nữ tên Thục Vân kia xem nhưng hắn đối với bọn họ hoàn toàn không có chút liên lạc, mà mẹ đã sớm coi hai người kia chết lâu rồi lại càng không bao giờ đi quan tâm tới chuyện này của bọn hắn, chứ đừng nói tới phương thức liên lạc.

Cũng may mẹ tuy vẫn khó chịu đối với Ương Ương, nhưng vẫn cấp tiền đầy đủ cho Triệt, mà tất cả việc chiếu cố cho Ương Ương trên thực tế đều đã đổ hết lên đầu Triệt.

Đầu tiên, Triệt đi mua một ít sách dạy trẻ về, chiếu theo những gì viết trong sách để chăm sóc cho Ương Ương. Cũng may Ương Ương rất hiểu chuyện, tuy còn bé nhưng không hề dính lấy người khác, luôn ngoan ngoãn, bảo làm gì thì liền im lặng làm cái đó. Cuối cùng hắn cũng biết cách chiếu cố cho Ương Ương y như lời hướng dẫn, chỉ là đau đầu nhất chính là làm sao có thể giải thích được cho Ương Ương biết nguyên nhân cả ba ba và mẹ đều không thấy.

“Ương Ương nhớ ba ba mẹ, vì sao bọn họ vẫn chưa trở lại?”

Vẫn như mọi ngày, cứ sau bưa cơm tối là Ương Ương nằm trong lòng Triệt hỏi vấn đề này.

Triệt cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ương Ương, trong lòng nghĩ cứ tiếp tục viện lý do này nọ thế này cũng không phải biện pháp. Mấy lần trước đều dỗ dành Ương Ương là ba mẹ đi du lịch, không biết lúc nào mới có thể trở về, nhưng lời nói dối này cũng chỉ có thể chống đỡ được một tuần, một tháng chứ không thể cả đời được.

“Ương Ương——–.”

Hắn gọi tên cúng cơm đáng yêu của bé con, nhấc thân thể của tiểu nhân nhi ngồi thẳng dậy trên đầu gối hắn.

“Nếu như…ba mẹ vẫn không trở lại, Ương Ương sẽ làm sao?” Hắn hỏi bé.

Ương Ương cúi thấp cái đầu nhỏ xinh, lâm vào trầm mặc… Tuy vẫn một mực tin tưởng lời nói dối là ba mẹ đi du lịch ở bên ngoài, nhưng với sự mẫn cảm của bé có lẽ đã hiểu rõ một chút gì đó rồi.

“Ương Ương?” Thấy bé cả buổi không có chút phản ứng gì, Triệt cố gắng nâng khuôn mặt bé lên.

Chỉ thấy đôi mắt trong veo, to tròn của Ương Ương lúc này đã chứa đầy nước mắt, Triệt không khỏi thầm nghĩ ‘Không xong rồi’.

Thế nhưng Ương Ương lại không khóc, từng giọt từng giọt nước mắt ngưng đọng trong hốc mắt lại thủy chung không hề rơi xuống.

Đột nhiên cảm thấy tâm can mình đau nhức, dùng sức ôm lấy Ương Ương, áp sát vào ngực, vuốt ve cái đầu nho nhỏ của bé, bất cứ lời an ủi gì cũng không nên lời.

.

.

.

Về sau, Ương Ương cũng rất ít khi hỏi về ba mẹ, chỉ là có đôi khi sẽ ôm con thỏ bông lầm bẩm một mình, con thỏ bông ấy là quà sinh nhật ba mẹ đưa cho Ương Ương. Triệt nhìn thấy cũng không biết nên làm gì.

Đảo mắt Ương Ương đã sáu tuổi rồi, đã đến lúc nên tới trường. Đối với việc làm thủ tục nhập học như thế nào thì Triệt mù tịt, huống chi còn có vấn đề về hộ khẩu, Ương Ương sống trong nhà hắn đã một năm rồi, nhưng chưa hề được ghi tên vào trong hộ khẩu, hiện giờ muốn đi học, nếu không giải quyết được vấn đề này thì không thể được. Đang lúc Triệt phiền não, mẹ lại ngoài ý muốn hoàn tất hết thảy mọi thủ tục này rồi.

“Con đem Ương Ương trực tiếp đi báo danh ở trường là được rồi.” Mẹ đem sổ ném lên trên bàn, mặt không chút biểu tình, nói.

Triệt kinh ngạc nhìn mẹ, bà từ lúc nào lại chuẩn bị tốt hết mọi việc rồi thế này? Việc này có phải tỏ ý bà đối với Ương Ương là đã chấp nhận rồi hay không? Một năm qua, bà vẫn một mực coi Ương Ương như không tồn tại, Ương Ương nhu thuận, cũng không hề trêu tức bà.

“Chính là trường tiểu học A gần đây, cách trường của con cũng không xa lắm, trông nom nó cũng thuận tiện, hộ khẩu mẹ đã chuẩn bị cho tốt rồi, trường học bên kia cũng đã xác nhận qua, tháng sau lúc khai giảng con trực tiếp mang Ương Ương đi báo danh là được rồi.”

Hắn đột nhiên tại thời khắc này vô cùng cảm tạ mẹ, nguyên lai mẹ cũng không phải một mực đều thờ ơ.

“Ta không thích Ương Ương, ” Mẹ hút một điếu thuốc, chậm rãi nói ra “…nhưng, nó chung quy cũng là đệ đệ của con, ta quản nó không được và cũng không muốn quản, lấy oán hận của ta mà giận chó đánh mèo đổ lên đầu một hài tử không biết gì cũng không nên… Chỉ cần con nguyện ý chiếu cố nó thì con cứ làm đi. Chi phí về sau nó đến trường ta sẽ bỏ, những thứ khác chỉ đành dựa vào chính con thôi.”

Mẹ nói xong liền cầm túi xách đi làm. Hiện giờ, mẹ đã không còn là một oán phụ như lúc trước, sau khi trải qua bao thống khổ cùng cố gắng cũng đã thành một người phụ nữ thành công trong sự nghiệp. Cuộc sống sinh hoạt buộc bà phải nuôi sống chính mình và cái nhà này. Ba ba đi rồi, mẹ chưa từng than khổ sở ở trước mặt hắn hay những biểu hiện tình cảm nhỏ nhặt, nhưng từ khi bà biểu lộ lạnh lùng, Triệt vẫn biết rõ, đó cũng là do những suy biến từ cuộc hôn nhân bất hạnh trước kia mà ra, bà hiện tại cũng chỉ là một người phụ nữ độc lập, tịch mịch.

“Ương Ương, hôm nay có muốn đi học không.” Triệt đem chiếc cặp sách nhỏ nhắn mới mua ướm thử lên vai Ương Ương.

“Em không muốn rời xa ca ca.” Ương Ương không vui cong miệng lên nũng nịu.

“Anh không phải đã nói với em là chỗ đó có rất nhiều bạn nhỏ sẽ cũng chơi đùa với em sao, hơn nữa buổi chiều tan học anh sẽ ngay lập tức đón em về nhà a~~.”     

Ương Ương tương đối sợ người lạ, hơn nữa quanh đây lại không có hài tử nào cùng tuổi, suốt một năm qua vẫn luôn theo bên hắn như hình với bóng chưa hề xa rời.

“Nhưng mà ca ca cũng phải đến trường, trước kia lúc ca ca đến trường không phải cũng không thấy ca ca sao.” Triệt cố gắng thuyết phục bé.

“Nhưng mà có thể ở trong nhà đợi ca ca trở về a~~~.” Ương Ương không chịu thuận theo.

“Việc này…vậy Ương Ương muốn thế nào mới bằng lòng đi học?” Triệt quyết định ngả bài, xem tiểu tử này rốt cuộc muốn thế nào.

Ương Ương nhìn hắn, rất muốn nói muốn cùng tới trường của ca ca, nhưng biết rõ chính mình muốn cùng ca ca đến trường là không có khả năng, Ương Ương buồn rầu, hai mắt thật to lại chứa đầy nước mắt.

Lại thế nữa rồi, Triệt trong lòng thở dài, mỗi lần Ương Ương đầy nước mắt, hắn sẽ luôn đầu hàng. Ương Ương ngược lại luôn rất ít khi khóc rống, chỉ là thời điểm không vui trong mắt sẽ tích tụ một đống nước mắt nhưng lại không hề rơi xuống. Nhìn thấy bộ dạng như vậy thật đáng thương không thể kể xiết.

“Được rồi, Ương Ương rất ngoan.” Triệt quỳ xuống, kéo bé vào trong ngực, đây là biện pháp an ủi Ương Ương hữu hiệu nhất.

“Em thích ca ca, không muốn anh bỏ lại một mình em.” Ương Ương nhỏ giọng nói.

“Anh cũng rất thích Ương Ương a~~~, đến trường chỉ là tạm thời tách ra thôi, ca ca tuyệt đối sẽ không vứt bỏ Ương Ương lại một mình.” Triệt đau lòng hứa hẹn.

Ương Ương đối với ký ức mẹ bé lừa bé bỏ lại trước cổng trường học vẫn còn rất nhớ kỹ, chỉ cần rời khỏi căn nhà này thì dù ở đâu Ương Ương cũng đều muốn đi theo hắn, vẫn luôn một mực lo sợ một lần nữa bị vứt bỏ tại một nơi nào đó không thể trở về được.

“Thật sự sẽ không?” Ương Ương vẫn còn chút cảm giác rất không an toàn hỏi.

“Sẽ không!”

“Móc nghéo tay nào, cùng ngoắc ngoắc đi!” Ương Ương duỗi ngón tay nhỏ xinh của bé.

Triệt dở khóc dở cười cũng chỉ đành duỗi ngón út ra cùng bé đánh ngoắc ngoắc.

“Móc nghéo tay, hứa rồi đấy nhé!”

Vì để Ương Ương chịu đến trường, hắn đành phải nói lời đồng dao từ hồi còn bé lúc năm tuổi, về sau lớn lên cũng chưa từng nói lại.

_______

Lenivy: Đừng bị cái

CHƯƠNG 2

edit: Lenivy

beta: hoa nguyen

_______

Warning 18+

Ương Ương rốt cục cũng suôn sẻ nhập học, mấy ngày đầu còn thấy bất an nhưng về sau Ương Ương đáng yêu lại rất được thầy giáo và tất cả bạn học nhiệt liệt hoan nghênh, hơn nữa Triệt mỗi ngày đều hứa sẽ tới đón bé nên Ương Ương dần dần cũng không còn lo lắng sẽ bị vứt bỏ một lần nữa.

“Ca ca, hôm nay thầy giáo tiếng anh dạy chữ a~~~, quả táo em thích ăn nhất gọi là APPLE.”

Mỗi lần Ương Ương có điều gì thú vị khi đến lớp là lại luôn kể lể không ngừng với hắn là trường học thế này, trường học thế kia. Thường ngày thì Triệt đều hết sức tập trung lắng nghe nhưng hôm nay lại chỉ ậm ừ phụ họa vài tiếng, không phát giác thấy Ương Ương vẫn đang một mình vui vẻ giảng giải.

Hôm nay trong giờ giải lao giữa tiết, chứng kiến mấy thằng bạn túm tụm lại một chỗ xem cái gì đó, thỉnh thoảng còn bất chợt phát ra tiếng cười kỳ quái, Triệt hiếu kỳ đi qua đó nhìn xem bọn họ rốt cục là xem cái gì mà hứng thú đến vậy. Chỉ thấy trên tay thằng bạn Kiệt cầm một quyển sách gì đó mà mấy người chụm đầu vào xem, Triệt tách đầu bọn hắn ra, chen người vào, khi nhìn thấy thứ phía dưới, Triệt xấu hổ lập tức quay đầu. Đó là quyển tạp chí màu vàng, trên hình có một cô gái ***, đang quỳ rạp trên mặt đất, mông chổng cao lên chính diện với bức hình. Cô ta còn duỗi hai ngón tay ra, đưa đẩy nó vào chính hạ thể đỏ sậm của mình. 

“Hắc hắc, cảm giác thế nào?” Kiệt vẻ mặt *** tiện cười cợt nói.

“Các người…”

Triệt vừa mới định hỏi bọn này ở đâu có cái lọai sách đấy thì Kiệt đã khoác vai, bí hiểm nói ” Thấy sao nào? Cái này lấy từ chỗ anh tớ đấy, còn mấy đĩa phim nữa cơ. Tối hôm qua vốn muốn gọi cậu tới nhà tớ xem, ai ngờ cậu bị điếc hay sao mà không chịu bắt máy.”

Điện thoại?! Triệt bỗng nhớ ra là tối qua cùng Ương Ương vừa tắm vừa thổi bong bóng xà phòng, sau trông thấy điện thoại bàn có số máy lạ gọi đến nhất thời nhớ không nhớ nổi số điện thoại kia là của ai nên cũng chẳng lưu tâm.

“Ngày hôm qua tớ đang tắm nên không nghe thấy.” Triệt nói.

“Vậy tối nay cậu qua không? Hai ngày này ba mẹ tớ đi công tác, không ở nhà, cơ hội tốt đó.” Kiệt vẻ mặt *** tà nói.

“Tối nay à…” Tuy Triệt có chút động tâm muốn đi, nhưng vừa nghĩ tới sau khi tan học còn phải đi đón Ương Ương, rồi phải chăm Ương Ương ăn cơm, đi ngủ. Aizzzz! Triệt không nhịn trong lòng thở dài  ”…..tớ có việc rồi, không đi được.”

“Không phải chứ————-?!”

Kiệt vẻ mặt tiếc nuối “Này này, đừng nói bạn bè không quan tâm tới cậu đấy nhé, quyển sách này cho cậu mượn về xem. Tuy là không có phim sống động nhưng vẫn còn hơn không có!”

Vì vậy, quyển sách đó bây giờ đang ở trong cặp sách hắn, đã cố gắng để không nghĩ tới những ý nghĩ kia rồi nhưng mấy hình ảnh đó lại tái hiện lặp đi lặp lại, muốn gạt đi cũng không được. ‘Được rồi, nhanh chóng giải quyết Ương Ương rồi sau đó nghiên cứu quyển sách’ Triệt trong lòng thầm nghĩ.

“Ương Ương, em làm bài tập trước được không? Làm xong anh sẽ cho em ăn kem.”

Triệt bắt đầu dỗ dành Ương Ương, hiện giờ hắn đã có nhiều mánh khóe dỗ dành Ương Ương rồi. Đương nhiên, kem là một trong những phương pháp dự phòng.

“Vâng ạ!”

Nghe thấy có kem để ăn là Ương Ương lập tức vui tươi chạy ngay tới bàn học nhỏ của bé. Thật may khi Ương Ương không giống như những đứa trẻ khác chán ghét học bài.

Triệt lập tức đi vào gian phòng của mình, đóng cửa phòng, không thể chờ đợi hơn nữa, vội vàng lấy quyển sách kia ra.

Mấy phút sau, Triệt hô hấp bắt đầu dồn dập, tuy không phải là lần đầu tiên biết đến chuyện nam nữ, nhưng đây là lần đầu tiên được nhìn thấy nhiều phương pháp mập hợp đa đạng như vậy. Triệt bất giác bắt đầu tự an ủi chính mình.

.

.

.

“Ca ca! Em viết xong rồi!” Đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, Ương Ương ở bên ngoài kêu lên.

Triệt thất thần, phát hiện đã qua một giờ, vội vàng tranh thủ lau sạch sẽ chất lỏng vừa tiết ra, kéo khóa quần, cất sách vào trong cặp rồi mới mở cửa bước ra ngoài.

“Ca ca, em muốn ăn kem!”

Hai tay Ương Ương chìa ra quyển vở bé vừa làm xong bài tập, thật giống dáng vẻ một chú cún con đang vẫy vẫy cái đuôi ngắc ngắc muốn hắn ban thưởng.

Triệt tiếp nhận bài tập của bé, lật giở nhìn thoáng qua, tỏ vẻ đã xem kĩ rồi sau đó tới nhà bếp lấy kem cho Ương Ương.

Tâm tình Triệt lúc này không cách nào bình tĩnh trở lại, hắn sững sờ nhìn Ương Ương vui vẻ liếm kem, trong đầu vẫn còn nhưng hình ảnh mê người kia……   

Thấy Ương Ương cũng sắp ăn xong, Triệt lên tiếng “Ương Ương, đi tắm rửa rồi ngủ sớm đi”

Trong lòng thầm nghĩ cũng nên để Ương Ương tự mình làm một số việc…. Hắn còn muốn cẩn thận nghiên cứu quyển sách kia chút nữa.

Ương ương nghe lời, ôm khăn tắm bé xíu của bé đi theo hắn vào phòng tắm, hắn thuần thục cởi quần áo của bé và chính mình rồi ôm Ương Ương ngồi vào bồn tắm lớn…

Vừa rồi bức ảnh cuối cùng là thế nào nhỉ, Triệt trong đầu hồi tưởng.

Ương Ương một mình vui vẻ vầy nước, không chút để ý thấy hắn đang thất thần.

Đúng rồi, là một vị đại thúc trung niên cùng một tiểu cô nương mới mười mấy tuổi, trước mắt Triệt dần dần hiện rõ hình ảnh *** loạn ấy.

Vị đại thúc *** ô kia đem nam căn của ông ta kẹp chặt vào giữa hai đùi của tiểu cô nương đó, là mập hợp bằng chân. Bởi vì đối phương tuổi quá nhỏ nên mới nghĩ ra phương pháp mập hợp này. Vừa nghĩ đến hai cái đùi mảnh khảnh của tiểu cô nương kia, là Triệt cúi đầu không tự chủ được mà nhìn về phía hai cái đùi trắng nõn non mượt của Ương Ương. Tiểu hài tử này mới có sáu tuổi thôi nên chân vẫn còn trơn mượt mập mạp, trông cũng không quá gầy nhỏ, làn da non mượt phảng phất có thể véo được ra nước. Đột nhiên có một luồng khoái cảm đánh thẳng lên xương sống của Triệt, giữa hai chân bất giác nóng lên.

KHÔNG ĐƯỢC———–!

Triệt ngầm cảm thấy vô cùng xấu hổ với chính bản thân mình, tại sao hắn có thể đối với một đứa trẻ chỉ mới có 6 tuổi sinh ra những dục tưởng hạ lưu đến vậy. Nhưng vật giữa hai chân không chịu nghe theo ý trí của hắn mà vẫn bắt đầu trở nên cứng ngạnh.

Triệt cuống quít đưa lưng về phía Ương Ương, hắn vội đứng lên, cầm khăn tắm quấn quanh hông, che đi tình cảnh đang rất túng quẫn của hắn.

“Ca ca không nghịch nước sao?”

Ương Ương vỗ nước, ngẩng đầu hỏi hắn.

“Ừm, ca ca hôm nay có chút không thoải mái, không muốn tắm rửa, tự em tắm xong thì đi ngủ đi nhé. ” Triệt tìm cớ, vội vàng ra khói phòng tắm.

Đóng cửa phòng, không thể chờ đợi hơn được, hắn duỗi tay nắm chặt lấy côn th*t đã cứng ngạnh của chính mình bắt đầu xoa nắn……

Kết quả là lại bị tiếng đập cửa cắt ngang.

“Ca ca, anh làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu sao? Để Ương Ương vào thăm anh một chút nào.” Không nghĩ tới Ương Ương quan tâm hắn như vậy, vội vàng đi theo.

Triệt có chút dở khóc dở cười, dừng động tác trong tay, tiểu đông tây này thật đúng là quan tâm quá mức rồi mà.

Đành mở cửa phòng, định tùy tiện nói hai ba câu để đuổi khéo Ương Ương đi là được. Nhưng kết quả là cửa vừa mở ra, Ương Ương đã vọt vào ôm lấy chân của hắn “Ca ca, anh đau nhức ở đâu sao?” Trong hai đôi mắt to tròn tràn ngập lo âu.

“Anh………” (đang bị tắc nghẹn a~~~~ =))))))))))

Triệt ảo não hít một hơi hàn khí, tiểu đông tây này không biết xui xẻo kiểu gì mà đầu đụng chạm vào ngay ‘chỗ ấy’ của hắn, hắn uất nghẹn không nói thành lời.

“Đau nhức ở chỗ nào?” Ương Ương không chịu buông tha, cứ tiếp tục nhõng nhẽo hỏi, ngửng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn thẳng vào hắn.

“Ca ca—————-”

Thấy Triệt một lúc lâu không đáp lời, trong hai mắt to của Ương Ương lại bắt đầu ngấn lệ.

Trời ạ! Hiện tại người thống khổ chính là tôi mà! Triệt không khỏi tâm tình khó chịu nghĩ thầm.

“Anh không sao ” Triệt bất động thanh sắc kéo Ương Ương ra “Ngủ một giấc, ngày mai sẽ tốt thôi, Ương Ương nghe lời, trở về tắm rửa a~~.”

“Thật sự không có chuyện gì sao?” Ương ương vẫn đứng bất động ở nơi đó, hỏi han.

“Thật sự không có việc gì đâu!” Triệt cơ hồ muốn nghiến răng nghiến lợi rồi, vật cứng giữa hai chân khiến hắn không thể chờ đợi được nữa rồi, hắn cần giải quyết ngay.

Nhìn sắc mặt Triệt có chút xanh xao, Ương Ương đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, nếu ca ca vạn nhất thật sự bị bệnh rất thống khổ thì phải làm sao bây giờ? Ca ca bình thường đối với với bé tốt như vậy, sao có thể lúc ca ca sinh bệnh mà bỏ mặc được. Không được! Ương Ương nhất định phải chiếu cố ca ca sinh bệnh như lúc Ương Ương được ca ca chăm sóc vậy!

Vì vậy, Ương Ương tiến về phía trước một bước, lại ôm lấy hai cái đùi Triệt “Ương Ương có thể chiếu cố cho ca ca a~~~~, không được lừa Ương Ương!”

Triệt chỉ cảm thấy trong đầu khí nóng bộc lên, cố nén dục vọng muốn bắn, kéo Ương Ương ra, vì đề phòng hắn lại ôm một lần nữa, Triệt hai tay xốc nách bé lên, chuẩn bị cưỡng ép đem bé ra ngoài.

Kết quả lúc nâng bé lên thì Triệt lại một lần nữa thấy được hai cái đùi trắng nõn non mượt của Ương Ương. Lúc Ương Ương đi theo tới đây mới chỉ kịp quấn khăn che phần mông. Triệt động tác đình trệ, một ý niệm tà ác chợt lóe lên trong đầu, lý trí chưa kịp khống chế thì hắn đã nói ra khỏi miệng “Ương Ương thật sự muốn chiếu cố cho ca ca?”

“Vâng!”

Đang lơ lửng giữa không trung, Ương Ương ra sức gật đầu.

“Vậy việc ca ca muốn em làm không thể nói với bất cứ ai a~~~~!” Vì đảm bảo tính an toàn, Triệt trước muốn một lời hứa.

“Vâng!” Ương Ương lại một lần nữa cố sức gật đầu.

“Tuyệt đối không thể cùng người khác nói, nếu không ca ca không bao giờ … muốn Ương ương nữa!” Triệt nói với ngữ khí đe dọa.

“Ương Ương tuyệt đối không nói với người khác, ca ca đừng không muốn Ương Ương!” Ương Ương vừa nghe đến không muốn bé là nước mắt lập tức tích tụ đầy trong hốc mắt.

“Được rồi, Ương Ương ngoan ngoãn nghe lời ca ca thì tốt rồi.”

Tuy lý trí đã cảnh báo với chính mình là tuyệt đối không được nhưng khoái cảm ở nửa người dưới lại đã khống chế hết thảy. Đem Ương Ương phóng tới giường, sau đó đóng cửa lại rồi khóa kỹ.

“Quỳ trên giường.” Hắn ra lệnh.

Ương Ương lập tức nghe lời, quỳ gối trên giường.

“Gục người xuống đi.”

Vì vậy Ương Ương lại hơi gục xuống. Tuy không rõ ca ca muốn làm gì, nhưng nghĩ đến việc có thể giúp ca ca là bé đã cảm thấy thật cao hứng.

Ngắm chuẩn vị trí sau lưng, Triệt miệng đắng lưỡi khô nhìn thân thể nhỏ xinh trắng nõn như tơ non trước mắt. Tuy đã sáu tuổi nhưng trên người bé con vẫn mềm mại mập mạp không có bất kỳ đường cong nào, Ương Ương lại trông hết sức nhỏ nhắn, da thịt kia non mềm cùng thân thể thiên chân vô tà *  thì càng mười phần mê người.

(* Nguyên tác 天真无邪– thiên chân vô tà: ý nói ngây thơ, chân thật không chút tà niệm)

Triệt leo đến trên giường, kéo khăn tắm ra, lộ ra nam căn đã vô cùng cứng ngạnh, nhẹ nhàng giữ lấy thân thể nho nhỏ kia, có chút dùng lực đâm vào giữa hai đùi của bé con.

“Ưm….Ưm~~~~~…” Nhuyễn non đến mức không thể kìm chế được, mang theo chút gì đó đè ép cùng chống cự, Triệt cảm thấy trải nghiệm này là so với tự an ủi kỳ diệu gấp mấy trăm lần, vì vậy dùng hai cánh tay giữ chặt lấy đùi của Ương Ương, Triệt bắt đầu dùng sức rút ra đút vào.

Cảm giác sung sướng ập đến, thân thể Triệt bắt đầu tràn ngập khoái cảm, quên hết tất thảy, thẳng lưng liên tục đong đưa.

Ương Ương hiếu kỳ cúi đầu nhìn về phía dưới của thân thể của mình, chỉ thấy một cây côn th*t di chuyển rất nhanh ở giữa hai chân đang co rúm của bé. Mặc dù không có bất cứ cảm giác nào khó chịu nhưng thấy ngưa ngứa a~~~~~. Bất quá vì ca ca, Ương Ương nhịn được cảm giác ngứa kỳ quái này.

Một lát sau, một cổ bạch trọc từ trong côn th*t của ca ca tóe ra ngoài, có chút ít văng lên khuôn mặt Ương Ương, Ương Ương lo lắng quay đầu nhìn về phía Triệt ở sau lưng, chỉ thấy Triệt thở phì phò, vẻ mặt cùng bộ dạng rất kỳ dị.

Triệt rốt cục cũng bắn ra, được thỏa mãn rồi nên hắn tự giác rút vật đã nhuyễn xuống từ giữa hai chân của Ương Ương ra, sau đó ôm Ương Ương ngồi trên đùi hắn.

“Ca ca…”

Ương Ương nhìn về phía hắn, vẫn không rõ hắn vừa rồi làm cái gì.

“Ương Ương có cảm thấy rất khó chịu không?” Triệt tràn ngập cảm giác tội ác, vuốt vẻ cái đầu nhỏ xinh đang dựa vào người mình…

“Không a~~~, chỉ là có chút ngứa thôi.” Ương Ương trả lời thành thật.

“Vậy sau này cũng có thể giúp đỡ ca ca như vậy được không?” “ Lời nói tội lỗi này đã thốt ra ngoài trước khi lý trí kịp đến.

“Vâng!” Ương Ương không chần chờ, ra sức gật đầu “….chỉ cần có thể giúp được ca ca, Ương Ương cái gì cũng nguyện ý làm!”

Nhìn Ương Ương ngây thơ lương thiện cùng gương mặt vô cùng đáng yêu, Triệt nhịn không được hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn non nớt của bé, sau đó nhắc nhở bé “Tuyệt đối không thể để cho người khác thân mật như vậy nha.”

“Dạ!” Ương Ương vui sướng nhìn về phía hắn, trong mắt chỉ độc nhất tín nhiệm đơn thuần cùng ỷ lại.

.

.

.

Thời gian cứ vô ưu vô lự trôi qua, chớp mắt, Ương Ương đã mười tuổi, học tiểu học năm thứ tư rồi.

“Ca ca————!”

Ương Ương vừa đi học về, háo hức chạy về phía hắn.

“Hôm nay sao lại không đợi anh tới đón?” Triệt ngồi xổm xuống,dang tay tiếp nhận thân hình gầy nhỏ của Ương Ương, hài tử này tuy đã mười tuổi rồi, thân thể cũng bắt đầu trở nên nhỏ nhắn.

“Bởi vì hôm nay tan học sớm, hơn nữa em có tin tức tốt muốn nói cho ca ca cho nên vừa tan học không đợi được nữa mới tự mình về nhà.” Ương Ương vui sướng ôm lấy cổ hắn.

“Tin tức tốt?”

Hắn ôm Ương Ương đứng lên, hướng ghế sô pha đi đến. Vì đang đọc năm hai đại học nên thường ngày buổi chiều hắn không có tiết, dù có cũng kết thúc sớm, cho nên hắn mỗi ngày vẫn đi đón Ương Ương tan học, chỉ là tự nhiên hôm nay đang chuẩn bị ra trường đón Ương Ương đã thấy bé tự về nhà một mình..

“Các bạn bầu em làm ủy viên học tập a~~~~!” Ương Ương đắc ý nói.

“Vì sao không phải là lớp trưởng?”

Tuy thấy bé rất cao hứng, nhưng Triệt vẫn nhịn không được có chút ý nghĩ nho nhỏ đả kích bé. (phúc hắc công = =”)

“Lớp trưởng thường phải giúp thầy giáo làm rất nhiều chuyện, không thể tan học sớm được, vừa tan học là em muốn gặp ca ca ngay a~~.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của Ương Ương tràn ngập khó xử.

“Các bạn có bầu em làm lớp trưởng?” Triệt hơi kinh ngạc.

“Vâng ạ.” Ương Ương ủy khuất đáp “….nhưng mà thầy giáo nói lớp trưởng phải giúp đỡ các bạn trong lớp, hơn nữa sau khi tan học còn phải ở lại phụ giúp thầy giáo, cho nên em không chịu làm. Em chỉ muốn cùng ca ca một chỗ thôi a~~~.”

“Vậy sao?”

Vì ý nghĩ đơn thuần của Ương Ương cảm thấy cao hứng, Triệt vuốt vuốt tóc bé, hỏi “Vậy muốn được thưởng cái gì nào?”

“Cái gì cũng có thể sao?” Ương Ương ánh mắt bừng sáng.

“Cái gì cũng có thể.” Triệt vẻ mặt thành thật gật đầu.

“Vậy… chờ em nghĩ kỹ rồi trả lời ca ca được không?” Ương Ương khẩn cầu.

“Được.”

Triệt không chút nghĩ ngợi đồng ý. Mặc kệ Ương Ương nghĩ muốn gì, hắn đều sẽ cố gắng đáp ứng bé.

“Ương Ương…” Triệt cúi đầu xuống, nhìn Ương Ương đang ngồi trong lòng mình.

Ương Ương khó hiểu, ngẩng đầu nhìn hắn. Sau khi Ương Ương chứng kiến dục vọng rõ ràng trong mắt hắn, trên khuôn mặt trắng nõn của bé lập tức ửng đỏ. Ương Ương cũng đã đến cái tuổi biết thế nào là thẹn thùng rồi.

Không cần Triệt nói rõ, Ương Ương nâng hai cánh tay tinh tế vòng lên cổ hắn, cái miệng nho nhỏ dán lên môi hắn.

Ương Ương biết rõ hắn rất ưa thích hôn bé. Triệt ghì chặt vòng eo mảnh khảnh, đưa đầu lưỡi vói vào trong khoang miệng mềm mại của Ương Ương, triền miên hôn bé.

“Ưm~~~~”

Ương Ương thẹn thùng đáp lại nụ hôn của hắn. Ngậm lấy đầu lưỡi của hắn, nhẹ nhàng cắn mút.

Từ khi còn nhỏ, Ương Ương vẫn luôn là người hắn yêu thương nhất, Triệt trong lòng không khỏi nghĩ rằng Ương Ương chính là lễ vật trân quý nhất mà trời cao đã ban tặng cho hắn.

Sau khi thân thân xong, Ương Ương cảm thấy giữa hai chân hơi trương trướng, thẹn thùng dịch cái mông nhỏ xinh khỏi đùi hắn, ngồi xuống ghế sa lon.

Hắn nhìn Ương Ương đầy hứng thú, muốn nhìn bé định làm gì.

“Ca ca…” Ương Ương khó xử nhìn về phía hắn.

“Làm sao vậy?” Hắn giả bộ không hiểu.

“Ca ca… muốn thế nào a~~~~” thanh âm Ương Ương ngọt ngào nhỏ nhẹ thì thầm như có như không.

“Ương Ương nghĩ muốn thế nào?” Hắn hỏi ngược lại.

Ương Ương ngửa mặt lên, sợ hãi nhìn hắn một cái, sau đó vươn tay kéo khóa quần hắn, lôi côn th*t đã khá cứng nhắc ra ngoài.

Triệt vươn tay, ôn nhu xoa đầu bé, cảm giác được Triệt âm thầm cổ vũ, Ương Ương cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm phân thân của hắn vào trong miệng, sau đó thuần thục chậm rãi liếm láp.

Thật thoải mái, Triệt trong lòng cảm thán…..

Từ sau khi đối với Ương Ương mới có sáu tuổi làm chuyện đó, hắn bắt đầu chậm rãi dạy Ương Ương những thứ phương thức ân ái khác, lúc học Ương Ương không có một điểm mâu thuẫn, thậm chí nuốt luôn dịch thể của hắn cũng không có chút gì do dự.

Khoái cảm do được Ương Ương liếm láp dâng lên, Triệt hô hấp dần dần dồn dập “Ương Ương…”

Hắn ngọt ngào kêu tên của bé.

Ương Ương thoáng dùng sức cắn nhẹ một cái vào nam căn, tỏ vẻ đáp lại.

Ương Ương biết rõ hắn muốn bắn, càng thêm dụng tâm mút liếm.

“Ưm——– a..aaa…” Hắn vô thức giữ chặt đầu Ương Ương, liên tục đút ra đút vào trong miệng bé vài cái rồi bắn ra.

Ương Ương cố gắng nuốt hết dịch thể của hắn, sau đó chậm rãi nhả côn th*t đã nhuyễn xuống của hắn. Triệt trìu mến nhìn ngắm cái đầu nho nhỏ vẫn đang vùi giữa hai chân mình, chỉ thấy Ương Ương tiếp tục vươn đầu lưỡi, liếm sạch sẽ dịch thể vẫn còn lưu lại trên phân thân của hắn.

“Ương Ương…” Hắn lòng tràn đầy yêu thương, kéo Ương Ương dậy, bế bé ngồi trên đùi hắn.

“Ương Ương muốn sao?” Hắn hỏi bé.

Ương Ương mặt đỏ ửng, nhẹ gật đầu, lại ngượng ngùng nói “Ương Ương còn nhỏ, không thể để cho ca ca đi vào, thực xin lỗi.”

“Anh sẽ đợi Ương Ương lớn lên.” Hắn hôn nhẹ môi bé, sau đó cởi quần Ương Ương ra.

Cái mông tuyết trắng hiện lộ ra trước mắt hắn, phía dưới là đôi chân mảnh khảnh, Triệt không khỏi thầm nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên hắn xâm phạm Ương Ương.

Triệt lại để cho Ương Ương quỳ ghé vào ghế sa lon, bờ mông nho nhỏ đối diện với hắn. Triệt duỗi ngón tay hướng ngay giữa khe hẹp ở mông. Cảm giác được ngón tay của hắn, thân hình tinh tế của Ương Ương khẽ run rẩy.

Cửa vào màu hồng phấn, như hoa anh đào, ánh sáng màu nhu hòa lại xinh đẹp, Triệt dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn.

“Ưm…” Ương Ương phát ra thanh âm thật nhỏ.

Đợi đến lúc cúc hoa có vẻ mềm mại hơn lúc trước, Triệt mới cúi đầu xuống, ôn nhu thè lưỡi liếm bông hoa anh đào kia.

“A….a…” Ương Ương trời sinh mẫn cảm, thân hình bắt đầu run rẩy, phát ra tiếng rên thút thít nỉ non, giống như tiếng khóc lóc.

Vốn là ôn nhu liếm láp xung quanh, sau không kìm được lại thoáng dùng sức, đem đầu lưỡi đi vào.

“A… A…” Ương Ương nhịn không được bắt đầu rên rỉ, tinh khí nho nhỏ màu hồng phấn giữa hai chân cũng đột nhiên ngóc đầu.

Thật đáng yêu, Triệt nhịn không được thầm nghĩ.

Bất quá Ương Ương còn nhỏ, không cách nào dùng huyệt sau thừa nhận hắn, chỉ có thể trước tiên dùng đầu lưỡi cùng ngón tay từ từ dạy dỗ bé thích ứng.

Liếm láp một lúc sau, Triệt thu hồi đầu lưỡi, đổi thành một ngón tay đâm vào, huyệt sau mẫn cảm lập tức mút chặt lấy ngón tay hắn.

Lúc đầu chỉ là chậm chạp co rúm, dần dần Triệt đẩy nhanh tốc độ, ngón tay cũng từ một tăng lên thành hai.

Đợi Ương Ương có thể chứa nạp ba ngón tay hắn, thì cũng chính là lúc hắn có thể cùng Ương Ương chính thức ‘kết hợp’…. Bất quá, ít nhất còn phải đợi thêm hai năm nữa, thân thể Ương Ương vẫn còn chưa phát dục hết, tất cả đều còn quá nhỏ, hắn không muốn thương tổn bé.

Đút tay vào trong chốc lát, thân thể Ương Ương run rẩy mấy cái rồi mềm oặt xuống ghế sa lon. Ương Ương còn nhỏ, thậm chí không cách nào xuất tinh nhưng như thế cũng không có nghĩa là thân thể bé không có cảm giác, khoái cảm là thứ mà con người vừa ra đời nó đã tồn tại.

Ôm Ương Ương vào lòng, vuốt ve an ủi trong chốc lát, chợt nghe đến bụng Ương Ương kháng nghị.

“Muốn ăn gì nào?” Hắn ôn nhu nhìn Ương Ương.

Ương Ương đỏ mặt, có lẽ vì bụng kêu nên ngượng ngùng “MacDonald.”

Tuy cảm thấy MacDonald là thứ đồ ăn vớ vẩn nhưng thỉnh thoảng ăn cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận, huống chi hiện tại thế này, hắn không muốn cự tuyệt Ương Ương bất kỳ điều gì.

Vì vậy hắn mang Ương Ương đi ăn MacDonald.

Ương Ương thỏa mãn ăn Hamburger, hắn nhìn Ương Ương vui cười cũng bất giác vui vẻ theo.

_______

Lenivy: Đọc thấy thích không:”>. Ta bấn loạn thể loại luyến đồng mà hị hị…ai không thích xin đừng đọc nhé rồi đánh ta, ta sợ lắm TT^TT…. Truyện này chương của nó còn dài hơn Viễn Khê nữa Ọ_Ọ….hãi~~~~
Bình Luận (0)
Comment