Edit: Pe Heo
***
Khi anh ôm Dạ Hề Hề ra ngoài phòng tắm đã thấy Lục Ý Hồi ngồi trên ghế sô pha đọc tạp chí, Jersey sớm biết có người vào phòng ngủ của mình nên đã quấn một chiếc khăn tắm ở bên hông.
Dạ Hề Hề đã mặc áo ngủ, đương nhiên là do anh mặc cho, bất quá trong quá trình đó Dạ Hề Hề bị ăn bao nhiêu đậu hũ cũng không biết được. Bởi vì lúc đó cô cũng đã ngủ mất tiêu rồi dù cho sét đánh cũng không tỉnh dậy.
“Lai Lai dặn là buổi tối phải kế chuyện xưa cô ấy mới ngủ được, giờ xem ra chỉ cần có anh ở đây thì chuyện đó cũng không cần nữa.” Lục Ý Hồi không thèm để ý tuỳ ý lật tạp chí trên tay, cô cũng không phải cố ý đến đây quấy rối mà thật sự có mấy lời phải chuyển đến đây thôi.
“Chắc vì hôm nay quá mệt mỏi.” Từ buổi sáng đến giờ xảy ra quá nhiều chuyện, trên đùi cô ấy lại bị thương nữa.
“Mà vết thương của cô ấy như thế nào rồi?” Cô buông tạp chí đứng dậy đi tới chỗ tủ kính rót hai ly rượu.
Jersey không nói lời nào, mím môi đắp chăn cho Dạ Hề Hề, lúc nãy ở trong phòng tắm đã bôi thuốc cho cô, chắc cũng không có tác dụng quá lớn.
Lục Ý Hồi không nghe được đáp án cũng biết, nhất định là không lạc quan, lúc trưa cô cũng nhìn thấy vết thương thật quá mức khủng bố. Chú Cổ Liên là một người dịu dàng như vậy không ngờ lại có cô con gái tính tình xấu xa như thế.
Đưa cho Jersey một ly rượu, hai anh em đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn xuống toàn bộ vườn hoa ở phía dưới, một khu vực khổng lồ như vậy đều thuộc về gia tộc Moramike bọn họ, đều thuộc về anh.
“Anh hai, mẹ mới gọi điện thoại cho em, mẹ nghe nói về chuyện của Hề Hề nên muốn hỏi anh…khi nào thì anh cử hành hôn lễ với Hề Hề?” Trước đây bọn họ chưa từng đề cập qua chuyện này, bởi vì Lục Ca Ca vẫn luôn biết ông con trai của bà là một người có chừng mực, thế nhưng lúc này… ngay cả bọn họ cũng nóng nảy, đây là sợ anh không chịu trách nhiệm ư? Hay là do không tin anh.
Jersey nhếch miệng: “Anh muốn đợi đến khi cô ấy khoẻ lại rồi mới gả cho anh.” Anh móc ra một điếu thuốc đặt bên miệng rồi châm lửa… Chỉ chốc lát sau đã có một làn khói lượn lờ xung quanh Lục Ý Hồi.
Trong lòng Lục Ý Hồi đột nhiên có chút không thể hiểu được: “Anh hai… anh muốn nói đây là trách nhiệm sao? Là trách nhiệm của anh sao? Bởi vì trách nhiệm? Cho nên mới muốn chữa thật tốt… và đối xử tốt với cô ấy như vậy ư?” Tuy lúc trước anh cũng từng biểu lộ ra nhưng dù sao đáp án cũng rất mơ hồ.
“Trách nhiệm?” Lời nói mang theo khói thuốc cùng với đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị, làn môi mỏng khẽ mở: “Đó là cái chó má gì. Anh chỉ làm việc theo trái tim của mình thôi.”
Lục Ý Hồi cười khẽ: “Thật không. Nghe xem, y như lời nói của một ông công tử bột này.” Cô đánh giá thật kĩ mới phát giác được đây là một mầm móng si tình nha, bất quá… có phải là Jersey không đây? Jersey Moramike có thể trở thành một người đàn ông dịu dàng như vậy sao?
“Anh có tin cô ấy sẽ khoẻ lại không? Có người bị ngốc ngếch cả đời, có khả năng vĩnh viễn đều không thể khoẻ lại.” Lục Ý Hồi hỏi lại, nhìn Jersey uống một hơi rượu đỏ, điều thuốc cũng cháy gần hết.
Thực sự là tổn hại cho sức khoẻ mà, cô thở dài một tiếng.
“Không khoẻ thì không khoẻ thôi.”
“Vậy anh định làm gì? Sẽ trước sau như một đối xử thật tốt với cô ấy sao?” Không biết vì sao, Lục Ý Hồi lại đặc biệt chờ mong đáp án.
“Anh sẽ cưng chìu cô ấy cả đời.” Anh dập tàn thuốc, quay đầu nhìn về phía em gái của mình: “Có được đáp án mình mong muốn chưa? Mau trở về ngủ đi, sáng mai chúng ta cùng đi Châu Phi.” Anh đưa tay vuốt tóc cô, rồi xoay người về giường của mình.
Lục Ý Hồi gật đầu, đây chính câu trả lời mà cô muốn có và xem như cũng dễ dàng để ăn nói với mẹ. Xoay người thật nhanh bước ra ngoài, mẹ thật là, sao lại không tin anh hai hơn cả mình chứ? Lẽ nào thoạt nhìn anh ấy không hề yêu thương Hề Hề sao? Thế nhưng ai có thể nghĩ tới, người mặt ngoài lạnh lẽo, nhưng trong tim không nhất thiết phải là… máu lạnh. Không biết quan tâm đến người khác.
Càng nghĩ trong lòng cô lại càng thêm kiên định, cô thật chờ mong đến ngày mai.
Dạ Hề Hề ngủ rất ngon, lông mày thỉnh thoảng nhíu lại, nếu như lúc trước cô nghe thấy những lời này thì dù có chết cũng nguyện ý, bất quá bây giờ cô trở nên ngốc nghếch nên dù có nghe thấy cũng không thể hiểu được.
Anh nằm trên giường cũng không lại hút thuốc, một mình nằm trong bóng tối và gối đầu cô lên khuỷu tay mình rồi nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, Hề Hề ngốc, anh sẽ chiều chuộng em cả đời, em có đồng ý không? Nhưng anh càng muốn giúp em khoẻ lại, để em có một cuộc sống dễ chịu hơn, lúc đó anh sẽ nói cho em biết tình cảm của mình, để em có thể hiểu được tình cảm của anh.
Trong vườn hoa của tòa lâu đài St.Gura, trên đất rải đầy sắc hồng của hoa tường vi và hoa hồng, một cơn gió lạnh thổi tới làm tan tác đám cánh hoa khiến khung cảnh càng trở nên đìu hiu.
Không biết qua bao lâu, lâu đài trong bóng tối đột nhiên sáng bừng lên.
Lát sau liền nghe thấy tiếng rít gào của nam chủ nhân truyền đến từ trong phòng ngủ chính ở lầu ba: “Hồi!! Hồi!! Em mau tới đây!! Hồi!!”
Không chỉ có tiếng rống lạnh lẽo khiếp người của nam chủ nhân, ngoài ra còn có tiếng kinh hô của người hầu hấp tấp đụng nhau và giọng cô gái nhẹ nhàng nức nở, hình như đang rất đau đớn, thống khổ, cô gái liên tiếp phát ra những tiếng rên đau đớn.
Ba giờ đêm, toàn bộ lâu đài St.Gura đều tiến vào tình trạng khẩn cấp vì chủ nhân của căn phòng chính khiến cho cả lâu đài trong phút chốc đều đèn đuốc sáng trưng, tiếng rít gào của nam chủ nhân bao hàm sự tức giận khiến cả lâu đài giống như rung chuyển, mọi người đều cực kì khẩn trương.
Chỉ vì lúc ba giờ, thân thể cô gái nằm trên giường lại đột nhiên cuộn thành một đống, ôm bụng của mình lăn qua lộn lại, hô đau, trên đầu cũng đầy giọt mồ hôi thấm ướt gối, trên mặt cũng giống như đang trong trong cảm giác cực kì đau đớn, hỏi thế nào cũng không nói chỉ biết hô đau, nước mắt chảy xuống ngày càng nhiều có muốn ngừng cũng không được.
“Đây là thế nào? Em mau nhìn xem.” Lục Ý Hồi xuống lầu cừa gặp Jersey liền bị anh kéo đến bên giường, bước chân vừa lớn vừa nhanh làm Lục Ý Hồi thiếu chút nữa quỳ rạp trên đất.
“Anh đừng vội, để em xem một chút.” Lục Ý Hồi thật vất vả ổn định chân của mình, ngồi xuống bên giường, đưa tay đụng vào người cô gái đang cuộn thành một đoàn, nhưng cả người cô ấy đều run rẩy, trên người toàn là mồ hôi lạnh, Lục Ý Hồi vừa vừa đụng vào cô ấy liền run lên, cúi đầu nức nở: “Đau quá… hu hu … Hề Hề đau quá…” Trên chăn nệm đều đã ướt nhẹp, dù có kéo tế nào cũng không nhúc nhích.
“Ý Trạch, anh ôm cô ấy vào lòng đi để em bắt mạch cho cô ấy.” Lục Ý Hồi mặc dù là học Tây y nhưng cũng có nghiên cứu qua về Đông y vì thế cô cũng rất tinh thông đích về bắt mạch.
Jersey lập tức đem Hề Hề ôm vào trong ngực, nhưng Hề Hề lại không chịu: “Đau quá đau quá hu hu… Đau quá…” Cô co rúc như một tảng đá, có muốn dời đi cũng không được.