Yêu Thầm Lặng

Chương 7

“Nhi Nhi, có chuyện gì sao?” Sau khi về phòng, cô nhanh chóng tắm rửa sạch sẻ, thay đồ xong lập tức đến phòng Lý Uy.

“Con...” Đã nghĩ ra lý do hợp lý, nhưng lúc nào nói dối lừa gạt người khác tim cô lại đập rất mạnh. Hai tay bất giác nắm chặt vào nhau.

“Đêm qua ba lo lắng cho con, phái người đi tìm nhưng không được. Con làm ba rất sợ.” Đúng vậy, ông sợ con gái giống như Nhược Bình bất ngờ rời xa ông. Lý Uy có thể là người mạnh mẽ, nham hiểm trong thương trường, nhưng đối với tình yêu, ông cũng chỉ là chàng trai nhát gan mà thôi.

Sợ mất người mình yêu.

“Con xin lỗi.” Nếu như ông la hét, mắng cô thật to có lẽ không cần khó xử như vậy. Cách ông lo lắng càng làm lòng cô có lỗi nhiều hơn.

“Lần sau có chuyện gì con có thể gọi cho ba, không cần mất tích như vậy.” Ông rất muốn hỏi về chuyện đêm qua, nhưng nghĩ lại con gái cũng đã lớn, ba mẹ quan tâm quá nhiều đôi khi dẫn đến kết quả ngược lại. Vì vậy ông chỉ nhắc nhở khéo léo, Nhi Nhi rất ngoan, ông tin con gái sẽ không tái phạm.

“Con hứa.” Mạc Nhược Nhi gật đầu. Một lần là đủ rồi, sẽ không có thêm lần nào nữa. Cô cũng không đủ can đảm để chuyện hôm qua tiếp tục tái diễn nữa.

“Con đã quyết định rồi, con xin nghỉ việc.” Mạc Nhược Nhi vừa nói xong liền thấy Lý Uy ngạc nhiên, sau đó đột nhiên vui mừng đứng lên.

“Tốt, con nghỉ rồi. Con của Lý Uy này không thể làm trong công ty nhỏ bé như vậy, được, con đến phụ giúp ba.” Nói xong, ông hớn hở cười to. Triệu Tử Lan không sinh con, ông lại là con một của gia đình, vốn dĩ sự nghiệp không biết nên giao cho người nào tin tưởng, nhưng khi tìm thấy Nhược Nhi, ông có chút hi vọng rồi.

So với giao Lý thị cho người ngoài, con gái đương nhiên tốt hơn.

“Con...” Cô chỉ dự định nghỉ mà thôi, không có ý định đi làm ở Lý thị nha. Nhưng ba hình như quyết định tất cả rồi, làm sao ngăn cản?

Với tấm lòng hối hận về sai lầm tối qua, Mạc Nhược Nhi thế nào lại đồng ý, trở thành một thành viên của Lý thị. Mặc dù không biết đêm qua cô đi đâu, nhưng thấy con gái chịu đến công ty làm việc, tất cả ông đều cho qua, tập trung chuẩn bị nghênh đón chủ nhân tương lai của tập đoàn.

“Ngày mai con bắt đầu đi làm được không?” Qúa vui mừng, Lý Uy ngay lập tức muốn con gái trực tiếp đi làm, không thể chờ đợi thêm.

“Vì con xin nghỉ đột ngột, công ty chưa kịp tuyển người mới, con phải làm một tuần nữa. Ngày mai là ngày cuối cùng.” Mục An Thâm hiện tại có đến công ty không, tại sao anh lại đột ngột nghỉ như vậy? Anh chẳng có thứ gì đế quan tâm cả, ngoại trừ...

Nguyệt Nguyệt?

Không phải cô ấy xảy ra chuyện gì chứ? Tại sao cô lại không nghĩ đến tình huống này. Không phải, Nguyệt Nguyệt không có chuyện gì, không sao. Cô ấy tốt như vậy, ông trời nhất định sẽ không bạc đãi người lương thiện.

“Nhi Nhi, con sao vậy?” Lý Uy thấy con gái ngẩng người, lo lắng hỏi.

“Con không sao.” Đúng vậy, cô nên đi thăm Nguyệt Nguyệt một chút, như vậy mới có thể yên tâm.

“Được rồi. Con về phòng nghỉ ngơi đi. Tuần sau đi làm cũng được.”

Mạc Nhược Nhi gật đầu, xoay người. Trước đi khi không quyên đóng kín cửa, tránh cho người khác làm phiền ông làm việc. Có lẽ vì chuyện của cô làm ba không đến công ty, ông còn bao nhiêu công việc phải giải quyết.

Chính mình chẳng giúp được gì mà gây thêm cho ba phiền phức, Mạc Nhược Nhi cảm thấy mình rất vô dụng.

Nhìn lại đồng hồ, bây giờ cũng đã gần mười một giờ, hai giờ là thời điểm bắt đầu ca chiều, cô cũng nên về phòng chuẩn bị tài liệu một chút. Ngày mai là thời gian cuối cùng rồi, những việc cần giải quyết thì nên làm cho xong. Tối mai cô Lý dự định tổ chức tiệc chia tay cho cô, dù Mạc Nhược Nhi đã hết sức từ chồi, nhưng tâm ý của mọi người quá lớn, cô cũng không ngăn cản nổi.

Dù sao không biết bao giờ mới tương phùng, Mạc Nhược Nhi cũng vui vẻ gật đầu. Tiệc chia tay, có lẽ là một kỉ niệm.

Mạc Nhược Nhi nhanh chóng bắt tay vào công việc, cho đến khi có tiếng gõ cửa, cô mới giật mình.

Một giờ rồi sau, không ngờ lại qua nhanh như vậy, cô chỉ vừa giải quyết được một phần văn bản quan trọng, phần còn lại có lẽ buổi chiều lại tiếp tục. Mạc Nhược Nhi đứng dậy, vươn mình một cái, sau đó mở cửa.

“Tiểu thư, ông chủ gọi cô xuống ăn cơm.” Quản gia lịch sự nói.

“Được. Con chuẩn bị xong lập tức đi xuống.” Quản gia gật đầu, cũng không tiếp tục làm phiền, hiểu ý lui xuống.

Mạc Nhược Nhi thấy thời gian cũng không còn sớm, lập tức vào tắm qua loa một chút, dùng tốc độ ánh sáng mau chóng mặc đồ, sửa soạn tóc tai một chút, cầm lấy văn kiện bỏ vào túi, sau đó đóng cửa phòng.

Cô dự định ăn xong liền đến công ty, trừ thời gian kẹt xe, đón xe buýt có lẽ cũng vừa đúng giờ làm. Cô đã xin nghỉ buổi sáng, không thể nào buổi chiều lại đến muộn, mặc dù cô sắp không còn là nhân viên của công ty, nhưng Mạc Bích Hàn mặc cũng không dày như vậy nha.

Vừa bước xuống nhà ăn, bên trên bàn, có ba và Triệu Tử Lan, nhưng hai người chưa động đũa, có lẽ đang đợi cô.

“Ba, dì.” Thật sự, Mạc Nhược Nhi chưa bao giờ cảm thấy ghét người mẹ kế này. Mặc dù ba không nói, nhưng cô cảm nhận được ông không yêu bà, nếu sống bên cạnh người đàn ông không hề có cảm giác với mình, làm sao có thể hạnh phúc. Hơn nữa, người phụ nữ vui vẻ nhất là được trải nghiệm cảm giác làm mẹ, ba cô cũng không thể cho bà, nói đáng thương có lẽ đúng hơn đáng giận. Bao năm qua bà chăm sóc cho ba tốt như vậy, thay luôn phần của đứa con gái này, cô làm sao có tư cách ghét bỏ bà.

“Ngồi xuống ăn đi.” Cô gật đầu, để túi xách sau lưng, ngồi xuống.

“Quản gia, múc cơm.” Ông nhàng nhàng phân phó, nhưng quản gia chưa kịp cầm muỗng, tay cô đã tới trước.

“Để con được rồi.” Bữa cơm này cô không có góp một phần công sức nào, ngồi một nơi chờ người ta hầu hạ, cô không thể nào quen được.

Thuần thục xới cơm cho ba và dì, rồi tự múc cho mình, cô mới vừa lòng ngồi xuống. Bữa ăn hôm nay là thịt lợn chua ngọt, đậu phụ Tứ Xuyên, thêm dĩa lớn tôm càng cay, sau cùng kèm theo súp tiết vịt đậm đà. Đây được xem là bữa ăn đúng chuẩn đại gia rồi.

“Nhi Nhi, ăn nhiều một chút, con gầy quá.” Lý Uy gắp cho cô một con tôm càng to, bỏ vào chén. Tuy chỉ là câu nói thông thường, nhưng một chút quan tâm đó cũng đủ khiến tâm cảm động.

“Ba cũng phải ăn nhiều.” Cô gắp miếng thịt heo to đưa cho ông. Lý Uy sảng khoái cười, ông bây giờ đang được con gái chăm sóc nha, thật tốt.

Triệu Tử Lan ngồi bên cạnh nhìn cha con bọn họ vui vẻ ăn cơm, bà im lặng. Trước giờ Lý Uy đối với bà chỉ là nghĩa vụ, bà làm gì có tư cách hưởng sự quan tâm của ông ấy.

Nhược Bình đúng là thua bà rất nhiều thứ, nhưng cô ấy có được trái tim Lý Uy, đó là thứ xa xỉ nhất mà cả đời Triệu Tử Lan cô sức giành lấy cũng không thuộc về mình. Có lẽ cái gì không phải là của mình, trước sau vẫn không thể nào là của mình.

“Dì, ăn thêm cái này đi.” Đang sầu não thì đứa con gái “đáng giận” kia gắp cho bà một con tôm, không kịp để bà phản ứng lại lẹ tay cho vào bát, bắt bà phải ăn cho bằng được.

“Cám ơn.” Mặc dù câu nói không hề có tình cảm nhưng thật sự lòng bà đang động. Lý Uy chưa bao giờ chăm sóc cho người vợ này, nói đúng hơn là ông ta có bao giờ để ý đến bà, không ngờ đứa con gái của Nhược Bình lại là người đầu tiên quan tâm bà.

Đáng tiếc, nó không phải là người trong tim bà hi vọng. Triệu Tử Lan không phản ứng, tiếp tục ăn cơm.

Bữa cơm nhanh chóng kết thúc, cô phụ giúp người làm dọn một vài việc linh tinh, sau đó cũng không chậm trễ rời khỏi.

Cô chào mọi người xong cũng mang theo tài liệu đến công ty.

May quá, vừa đúng giờ.

“Nhược Nhi, sớm.” Cô Lý cũng vừa tranh thủ ăn trưa, nhanh chóng trở về công ty giải quyết công việc.

“Đúng rồi, bản thảo chị nhờ em chuẩn bị, đã gần xong chưa.” Cô Lý bắt đầu hỏi thăm tiến độ làm việc.

“Em đã chuẩn bị rồi, chị xem lại có cần thay đổi gì không? Còn thông tin khách hàng em sẽ cố gắng làm xong sớm nhất. Có lẽ chiều nay có thể đưa cho giám đốc rồi.”

“Tốt lắm. Cám ơn em.” Cô Lý là đầu tàu của phòng, bận nhiều việc là chuyện không thể tránh khỏi.

“Không cần khách khí. Việc phải làm mà.”

“Chị…Anh ấy…không…ý em là Mục An Thâm, sáng nay có đến công ty không?” Nói đến người đó, tim cô lúc nào cũng đập mạnh.

“Mục An Thâm? Là ai?” Cô Lý mắt vẫn để vào tài liệu, thuận tiện trả lời.

“Là...là cậu người mới nha.”

“Người hôm trước mới vào làm à?” Người đối diện suy nghĩ một chút mới phản ứng.

“Vâng.”

“Cậu ta từ hôm trước cho đến nay vẫn không thấy đi làm, chị cũng không rõ. Cậu ta là người mới, lại liên tục trốn việc, thật không hiểu nỗi.” Cô Lý lắc đầu, người mới này thật là phiền nha.

“Cậu ấy vẫn chưa có tin tức gì ạ?” Đáng lẽ sáng hôm nay cô nên hỏi anh, nếu là vì cô, anh không cần bận tâm. Cô nhận thấy anh có ác cảm với mình, có lẽ cũng đúng, người đáng hận như cô, làm sao đủ tư cách nhận lấy thương hại.

Cho dù cô có quan tâm anh bao nhiêu, người đó có bao giờ để tâm. Không, có lẽ không cần để tâm, Nguyệt Nguyệt sẽ không vui.

“Không có. Em quen cậu ta sao?” Cô Lý gương mắt, tò mò hỏi.

Mạc Nhược Nhi lập tức chột dạ, lắc đầu.

“Em không phiền chị nữa. Chị tiếp tục làm việc.”

Cô trở về chỗ của mình, ép bản thân không suy nghĩ đến chuyện không đâu nữa. Cô Lý nhìn thấy Mạc Nhược Nhi rời khỏi cũng không suy nghĩ nhiều, tâm trí tiếp tục dồn vào công việc.

Có lẽ anh đã tìm được việc thích hợp hơn, cô biết Mục An Thâm không hề hứng thú với công việc hiện tại. Ước mơ của anh là trở thành kiến trúc sư tài ba, dành dụm hết số tiền tích lũy thành lập công ty kiến trúc, không ngờ, công ty duy trì không bao lâu đột nhiên phá sản, ước mơ của anh ngay lập tức cũng bị chôn vùi.

Thật ra yêu một người rất đơn giản, không cần người đó bên cạnh mình mình, không cần người đó yêu thương mình ra sao,chỉ cần, người đó thấy hạnh phúc. Mục An Thâm lần lượt trải qua những chuyện đau khổ, đúng là lúc nào Mạc Nhược Nhi vẫn luôn bên cạnh anh, nhưng cô thì làm được gì?

Mục An Thâm mất công ty, anh cần Nguyệt Nguyệt bên cạnh.

Mục An Thâm vui vẻ, người làm anh cười là Nguyệt Nguyệt.

Mục An Thâm khóc, người đó vẫn là Nguyệt Nguyệt.

Ngay từ đầu, cô có vai trò gì? Là người qua đường? Hay nữ phụ đáng ghét?

Đau.

Nếu như, anh ấy hạnh phúc, cô sẽ vui. Nhưng mà, anh ấy cứ tiếp tục trải qua đau buồn, trái tim cô làm sao chịu được. Nếu có thể, cô muốn nhường tất cả điều tốt đẹp nhất cho hai người bọn họ, không phải cô cao thượng, chỉ là bù đắp lỗi lầm thôi.

Mục An Thâm, anh phải hạnh phúc.
Bình Luận (0)
Comment