Ỷ Thiên tuyệt bích là nơi đứng đầu trong Tam Bích, vách tường cao che trời, nghe nói có thể cao lên đến chín tầng mây chỗ cung điện của Thần tiên. Từ trên xuống dưới Ỷ Thiên có tất cả chín Thiên cung, tùy thuộc thân phận của mỗi người mà được phép ra vào Thiên cung nào. Tuy rằng không có văn bản quy định rõ ràng người ở cấp bậc nào thì được phép ra vào, nhưng trăm ngàn năm qua, bất tri bất giác có một loại ước định mà mọi người đều tự hiểu, đó là Tam Trọng Thiên cung dành cho cấp bậc thần tiên, ngay cả bậc Đế vương của nhân gian, người có tiên thú cấp cao nhất, cũng chỉ có thể tiến vào Lục Trọng Thiên cung.
Cửu Vĩ Linh Hồ nhanh nhẹn leo trèo vài cái trên vách đá, tư thế tao nhã tiến thẳng vào Lục Trọng Thiên cung. Vừa dừng lại, phía trước liền có một gã thiếu niên gương mặt thanh tú mặc áo xanh bước tới, tóc chải theo kiểu đạo sĩ, phong thái nhẹ nhàng, rất có cốt cách của thần tiên, cảm giác thư thái xuất trần.
“Liên Thất công tử, Thập Tam công tử, gia sư chờ đợi đã lâu”.
Lúc này Hương Hương mới biết thì ra Vụ Nguyệt xếp thứ mười ba, trong lòng không khỏi cảm thán đứa nhỏ này đáng thương, bị xếp ở hàng thấp như vậy.
“Trên đường có chút việc riêng, chậm trễ canh giờ, làm phiền Cẩm Ngôn trưởng lão phải đợi lâu, thật sự thất lễ rồi”. Liên Phong Nguyệt nói, vung tay lên một cái, Cửu Vĩ Linh Hồ mới rồi chở bọn họ tới phút chốc liền biến mất ngay trước mắt.
“Hai vị mời theo ta.”
Hương Hương tựa ở trước ngực Vụ Nguyệt, tò mò nhìn bốn phía xung quanh, nhưng đến lúc rẽ qua bậc thềm, cũng không quên nhắc nhở Vụ Nguyệt. “Hương Hương nhìn thấy gì?” Liên Phong Nguyệt và thiếu niên áo xanh đi phía trước, Vụ Nguyệt chậm chạp đi ở phía sau nửa bước.
“Ở đây có cung điện!” Hương Hương giải thích nói. “Rất lớn, rất rộng, nơi nơi khói thuốc lượn lờ, còn có tiên hạc, nhưng chẳng thấy ai”.
“Ừ” Vụ Nguyệt nhẹ nhàng đáp lời. “Chúng ta hẳn là vào Lục Trọng Thiên cung. Từ cổng tiến vào, là Chấp pháp, Truyền công, chỗ ở của Tam đại trưởng lão, cho nên không có người lui tới là chuyện bình thường. Bởi vì nếu có chuyện gì xảy ra, cấp dưới sẽ thông qua Thủ hộ tinh linh mà truyền lời lên thôi”.
“Thủ hộ tinh linh là cái gì?” Hương Hương tò mò hỏi.
“Là đại diện cho đệ tử của Tam Bích”. Nói nói một hồi, đã biến thành Liên Vụ Nguyệt giải thích cho Hương Hương rồi. “Các đệ tử chính thức của Tam Bích, sau khi tu luyện đến một trình độ nhất định sẽ được sư phụ đưa cho một quả trứng bằng đá. Tiếp đó bay lên vách tường Vãng sinh, cắm quả trứng vào trong vách tường. Quả trứng hấp thụ tinh hoa của trời đất, qua một thời gian, sẽ ấp trứng ra các loại Linh Thú, chính là Thủ hộ tinh linh. Thủ hộ tinh linh là bạn đồng hành tối trung thành của đệ tử trong Tam Bích, một khi ấp trứng thành công, cả đời cũng không rời bỏ”.
Trong lòng Hương Hương vô cùng cảm phục, song không khỏi nghĩ đến nếu tương lai Vụ Nguyệt có được Thủ hộ tinh linh của riêng mình, có phải sẽ không cần nàng nữa hay không. Tuy rằng cảm thấy có chút cô đơn, nhưng ngẫm nghĩ lại, nói cho cùng nàng cũng là vì báo ơn tri ngộ của hắn mà đến đây. Nếu hắn không cần nàng nữa, nàng sẽ trở lại Linh Sơn cũng được mà. Vậy trong thời gian ở tại Ỷ Thiên này, nàng sẽ nổ lực, có thể học được bao nhiêu thì học bấy nhiêu đi.
Hương Hương vốn tưởng rằng người được xưng trưởng lão, hẳn phải là một ông già râu tóc bạc trắng. Cho nên khi nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi so với vị đệ tử kia không lớn hơn là bao, Hương Hương thực sự sững sờ mất một lúc. Lập tức nghĩ lại, hắn có thể ngồi vào chức vụ trưởng lão của Ỷ Thiên này, nói vậy pháp lực khẳng định rất cao cường, thế thì việc hóa phép ra một dung mạo trẻ trung chắc cũng không phải chuyện gì khó.
Nếu điều này là đúng, cũng khó trách những người mình gặp được dáng vẻ đều trẻ trung không hơn nhau mấy, giống như Linh Sơn Quân này, Liên Phong Nguyệt này… Thì ra đều là nhờ phép thuật biến hóa thành! Đã nói mà, cái tên Liên Phong Nguyệt cặn bã thế kia, làm sao có thể có diện mạo tuấn tú như vậy được, thì ra tất cả đều là mây bay, lừa gạt. Bất quá, dung mạo của Vụ Nguyệt khẳng định là thật, hắn không nhìn được cũng chẳng thấy gì, nào biết đâu đẹp đâu xấu, cho nên, hắn chính là thiếu niên đẹp trai tự nhiên.
Cẩm Ngôn trưởng lão cùng hàn huyên với Liên Phong Nguyệt mấy câu, thiếu niên lúc nãy đang đợi ở bên ngoài lúc này một mình tiến vào nói: “Sư phụ, Lam sư bá đến”.
Cẩm Ngôn trưởng lão gật đầu tỏ ý đã biết, vị đệ tử kia liền lui ra ngoài. “Vị này chính là sư huynh Lam Thiên Sách của ta, Lam trưởng lão, luận về kinh nghiệm chỉ dạy đệ tử mới bắt đầu vào sư môn, trong toàn bộ Ỷ Thiên ko ai tài năng bằng huynh ấy đâu. Sau này, việc dạy dỗ học tập của Thập Tam công tử sẽ do huynh ấy phụ trách”.
Liên Phong Nguyệt đứng dậy hành lễ ra mắt với Lam Thiên Sách, sau đó lấy danh thiếp bái sư đưa cho Vụ Nguyệt, để hắn tự mình đưa danh thiếp cho Lam Thiên Sách xem như là làm lễ bái sư. Vụ Nguyệt cầm danh thiếp bước lên hai bước, bất chợt Cẩm Ngôn trưởng lão nói: “Danh thiếp của Vụ Nguyệt hay là để ở chỗ này của ta đi, bên chỗ sư huynh có nhiều người ra vào, lỡ như bị thất lạc, sẽ không hay lắm”.
Lam Thiên Sách và Vụ Nguyệt đều cảm thấy bất ngờ. Theo quy định chung, trong Tam Bích, đệ tử bái sư đều phải có danh thiếp ghi rõ ngày sinh tháng đẻ của bản thân trình lên cho sư phụ, lấy câu ‘Một ngày là thấy, suốt đời là cha’ làm thành ý. Trước giờ căn bản chưa từng có đệ tử nào mà danh thiếp ở bên này quản bên kia sư phụ dạy cả.
Bất quá như lời sư phụ đã nói, nếu danh thiếp của đệ tử không được giữ gìn cẩn thận, lỡ như đánh mất, đây cũng là lỗi vô cùng nghiêm trọng. Tương lai nếu đệ tử phản bội sư phụ, thậm chí dối lừa giết hại sư phụ, cũng không thể oán trách nhiều với đệ tử kia được. Bởi vì ở thời điểm này, giao ra ngày sinh tháng đẻ của bản thân, không thể nghi ngờ là đang giao ra cả sinh mạng của chính mình. Bảo quản không tốt, đó là xem thường tính mạng của người kia, cho nên người không có năng lực, tốt nhất là không nên thu nhận đệ tử.
Lam Thiên Sách nghĩ bản thân cũng không phải người quá mức cẩn thận tỉ mỉ, mà Liên Vụ Nguyệt lại là đệ tử xuất thân từ Liên gia, một khi xảy ra sai lầm, việc này hẳn quan hệ trọng đại. Ông nghĩ Cẩm Ngôn lần này làm vậy khẳng định là đã suy nghĩ cho mình, liền cảm kích, nói: “Vậy thì làm phiền Cẩm Ngôn sư đệ rồi”.
Vụ Nguyệt cũng thuận theo dâng danh thiếp cho Cẩm Ngôn, rồi vẫn bước đến trước mặt Lam Thiên Sách dập đầu lạy ba cái, hành lễ bái sư.
Kết thúc buổi lễ, Lam Thiên Sách nghiêm trang nói: “Vụ Nguyệt, từ nay về sau, con đã là đệ tử của ta. Trước con, ta còn có không ít đệ tử, tuy rằng xuất thân của bọn họ không bằng con, nhưng hi vọng con sau này ở trong sư môn hãy tạm quên họ ‘Liên’ này của mình đi, đừng nên kiêu căng, cần phải kính trọng sư huynh sư tỷ, giúp đỡ lẫn nhau, nâng đỡ cho nhau, lấy việc sớm ngày thành đạo làm chí hướng”.
Vụ Nguyệt hiển nhiên là nhất nhất đáp ứng, ngoan ngoãn tiếp nhận lời răn dạy.
Hương Hương tựa người ở trước ngực nghe ngóng có chút buồn ngủ, thầm nghĩ vị sư phụ này nói chuyện nghiêm túc đạo mạo như vậy, vừa thấy đã biết là một con người cổ hủ, thật chẳng thú vị. Có điều không biết các sư huynh sư tỷ kia là nhân vật nào, hi vọng ở chung đừng quá khó khăn này nọ.
Liên Phong Nguyệt ngồi một lúc, liền cáo từ phải trở về. Không biết có phải vì muốn tránh điều kiêng kị gì hay không, mà ngay cả nhìn cũng không nhìn tới chỗ của Vụ Nguyệt. Sau khi tiễn Liên Phong Nguyệt đi, Hương Hương và Vụ Nguyệt theo Lam Thiên Sách đến Tiêu Dao Trúc uyển ở Tam Trọng Thiên cung, trên đường đi, nhìn thấy nào là đình đài lầu các, cây xanh hoa lá nhiều loại, khí tiên so với Lục Trọng Thiên cung kia ít hơn một chút, nhưng vẫn rất thư thái khoáng đạt, hơn nữa kiến trúc ở đây đều lấy màu đơn sắc làm chủ, phảng phất mơ hồ, thật sự thoát tục.
Vụ Nguyệt được an bài trong một tiểu viện nhỏ yên tĩnh, theo Lam Thiên Sách giới thiệu người cùng ở chung trong viện với hắn là Nhị đệ tử Thôi Phượng Vũ, đã theo ông tu luyện nhiều năm, là đệ tử có căn cơ vững chắc nhất trong số các đệ tử theo học tại đây. An bài cho Liên Vụ Nguyệt ở cùng một nhà với hắn ta, thứ nhất là để sư huynh sư đệ chăm sóc lẫn nhau, thứ hai là trong giai đoạn bước vào cuộc sống mới này, hắn ta có thể dạy Vụ Nguyệt một ít phương pháp tu luyện cơ bản của bổn môn.
Đến chỗ ở, bởi vì còn đang trong giờ học, các đệ tử đều ở Quảng Lan điện nghe kinh, cho nên không có ai ở đây. Lam Thiên Sách dặn dò thêm chút chuyện quan trọng ngày thường cần chú ý, sau đó thì bắt đầu dạy dỗ Hương Hương: “Ta đã đáp ứng với Cẩm Ngôn sư đệ, như vậy từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ là Ký Danh đệ tử* của ta. Ký Danh đệ tử mặc dù có thể tham gia tu hành chung với các đệ tử chính thức, nhưng không có ghi tên trong sổ sách, hơn nữa nếu phạm giới, sẽ nghiêm phạt gấp bội”.
((Nôm na là đệ tử cho theo học ké, ko phải đệ tử thực thụ))
Hương Hương rụt rụt cổ, đáp ứng “Dạ”. Vị sư phụ này nhìn qua có vẻ nề nếp, dáng vẻ vô cùng nghiêm khắc, chắc cũng không thích đệ tử nói nhiều, hay nói lời lấy lòng đâu, vẫn nên chờ sau này để ý thăm dò xem sư phụ yêu thích gì rồi tính sau. Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa truyền đến một giọng nữ trong trẻo: “Sư phụ”.