Yêu Thê

Chương 37

Đến phủ Thành Chủ mới biết ngày hôm qua sau khi Kha Tuấn Vĩ đi ra ngoài thì tới giờ vẫn chưa về nhà. Kha Thành Chủ và phu nhân ở trong phòng chính cả đêm không ngủ, một mực đợi đến hừng đông. Luyện yêu sư nói đó không phải là yêu quái, ông ta cũng không tiếp tục gọi nàng kia là ‘yêu súc’ nữa, cũng không còn chủ động mở miệng cầu xin Luyện yêu sư giúp đỡ, dù sao Luyện yêu sư chỉ là người trông chừng yêu quái, không thể xen vào chuyện nhà của bọn họ.

Nhìn hai người già đã hơn năm mươi năm tuổi đời vẻ mặt tiều tụy, trong lòng Hương Hương rất áy náy. Dù sao cũng do nàng ngày hôm qua đã đề nghị thả cho Kha Tuấn Vĩ đi, mà nàng trong lúc theo dõi cũng không nghĩ tới sẽ mất dấu hắn, đến nỗi khiến hai ông bà già bọn họ lo lắng cả đêm. Khẽ nâng tay, kéo kéo ống tay áo Luyện yêu sư, nhỏ giọng hỏi: “Sư huynh, có cách nào tìm được Thiếu Thành Chủ không? Tỷ như, ngửi quần áo của hắn một cái, sao đó sẽ có thể lần theo mùi mà đi tìm?”

Luyện yêu sư quay đầu liếc mắt nhìn Hương Hương một cái, nhàn nhạt nói một câu: “Chó”.

Hương Hương xấu hổ hé miệng cười, thì ra hắn cũng biết nàng đang nói đích thị là chó nhỉ. Giương mắt nhìn lên, thấy hắn đã bỏ đi, vội vã đuổi theo.

Luyện yêu sư lại đến phòng của Kha Tuấn Vĩ, lấy một kiện áo bào trên giá áo xuống, hướng cổ áo ra ngoài, xếp ngay ngắn trên bàn. Ở trên bộ áo niệm một câu chú, quần áo liền phập phềnh bay trên không trung, ‘vèo’ một tiếng, theo cửa sổ bay ra ngoài. Luyện yêu sư ra khỏi phòng, triệu hồi lão hổ ra, nghiêng người ngồi lên, đang định đuổi theo hướng bay của bộ áo kia. Vừa muốn bay lên, liền cảm thấy trên vai trầm xuống. Nhìn lại, chính là Hương Hương đang ôm cổ hắn trèo lên. Thấy hắn quay đầu nhìn, Hương Hương cười hì hì nói: “Ngươi đi đâu, ta theo đó!”

Luyện yêu sư không hé răng, Hương Hương vội vàng chủ động trèo lên lưng hổ ngồi an ổn. Đại Bạch Hổ khó chịu rống lên một tiếng, dường như bất mãn việc một con yêu quái leo lên lưng hắn. Hương Hương vừa ôm chặt eo Luyện yêu sư, vừa lấy lòng: “Đại Bạch à, ta là Hương Hương nha! Thỏ nhỏ Hương Hương! Chúng ta là đồng hương cùng sống trên núi Linh Sơn! Ta còn là bạn tốt của Chi Chi nữa, là con chim sẻ nhỏ, ngươi biết mà”.

Đại Bạch Hổ rống lên một tiếng: “Ai biết các ngươi!”

“Vậy Hôi Thái Lang ((sói)) ngươi phải biết chứ! Các ngươi từng đánh nhau một trận trên đỉnh núi, ngươi còn bị hắn…”

Đại Bạch Hổ vội rống một tiếng: “Biết rồi! Lắm mồm, ảnh hưởng tốc độ của ta”.

“Dạ dạ, ta không nói nữa. Tốc độ của ngươi, mau nhìn xem bộ áo bay mất không thấy đâu nữa rồi kìa!” Hương Hương mím môi vui vẻ cười trộm. Đại Bạch Hổ hiện giờ là tọa kỵ của Luyện yêu sư, thân phận so với yêu thú rất khác biệt, đương nhiên không muốn Hương Hương nhắc tới chuyện xấu hổ năm đó của hắn. Khi đó, hắn và Hôi Thái Lang nhìn trúng một đỉnh núi, cả hai đều không chịu nhường nhịn lẫn nhau, thế là đánh. Không ngờ Hôi Thái Lang âm hiểm xảo trá, kết quả hắn đánh thua. Lão hổ là vua của muông thú, vậy mà lại bị đánh bại bởi một con sói, mãi đến hơn nửa năm sau vẫn còn không thể ngẩng đầu lên được đấy. Sau đó Luyện yêu sư chọn trúng hắn, hắn mới một lần nữa hãnh diện trở lại. Ai nhắc tới chuyện đó, hắn đều ko để kẻ đó yên.

“Dài dòng!” Đại Bạch Hổ quở trách Hương Hương một tiếng, nhanh chóng nhảy vọt lên không trung.

Tốc độ của Đại Bạch Hổ quả nhiên rất nhanh, có khi ngay cả đôi hài gia tốc của Hạ Mạt đưa cho cũng không thể so sánh được. Không bao lâu sau đã đến Hồng Sơn. Bộ áo nấn ná giữa không trung một lát, rồi lặng lẽ tiến vào rừng. Đại Bạch Hổ cũng giảm tốc độ theo vào, chạy băng băng trong rừng. Qua vài bước nhảy uyển chuyển, tầm mắt trước mặt liền bừng sáng, ở sâu trong rừng cây, xuất hiện một mảnh đất thoáng rộng. Không chỉ có một gian nhà tranh, còn có một con tiểu hổ, bên hồ là một mảng đất xanh tốt dùng trồng rau, cũng nuôi mấy con gà vịt nữa.

Trên tảng đá lớn cạnh hồ có một thiếu nữ thanh xuân, trong tay cầm một sợi dây, vô cùng nhàn nhã điều khiển con diều, tâm tình vui sướng phát ra tiếng “Ha ha ha” cười duyên, giống như đang chơi đùa rất vui vẻ. Ánh mắt Hương Hương theo hướng sợi dây nhìn qua, nhất thời kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm. Giữa không trung là một con diều đang phấp phới đón gió, thế nhưng lại là con người! Hơn nữa còn là một người còn sống!

Lại tập trung nhìn kỹ, Hương Hương càng cả kinh tròng mắt đều muốn rớt xuống luôn rồi. Thiếu nữ đang chơi diều, còn người đang làm con diều kia cũng là người nàng quen biết! Kha Thiếu Thành Chủ! Và kia là thiếu nữ ác độc ngày hôm qua muốn bắt nàng đi luyện đan!

“Không phải là…” Hương Hương há miệng thở dốc. “Thiếu Thành Chủ không cần cha, không cần mẹ, chỉ muốn chạy đi tìm cái người tên Cầm Tâm, chính là nàng ta!”

Thiếu nữ chơi diều nhận ra có người xâm nhập, quay đầu nhìn lại. Sợi dây trong tay buông lỏng, người diều kia liền thảm thiết kêu “A” từ trên không trung ngã xuống, “rào” một tiếng, cắm đầu ngã vào trong hồ. Thiếu nữ quay đầu, nhìn thấy Kha Tuấn Vĩ ở trong nước ra sức giãy dụa, không khỏi lại “ha ha” cười đến cong cả người. Chờ hắn nuốt thêm vài ngụm nước, mắt thấy sắp chìm xuống nàng ta mới lăng không, mũi chân chạm nhẹ trên mặt nước, cúi người túm lấy cổ áo Kha Tuấn Vĩ, một tay túm lấy hắn quay trở về bờ. Sau đó ném hắn ở đó mạnh mẽ ho khan, bản thân thì nhẹ nhàng bay về phía bọn Hương Hương.

Hương Hương nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trong đáy mắt của nàng ta, chậm rãi biến thành hình một viên kim đan, vội vàng lui ra phía sau lưng Luyện yêu sư, lộ ra nửa khuôn mặt, cảnh giác trừng nàng ta.

Thiếu nữ lại cười, nói: “Hôm qua vừa mới gặp, hôm nay liền tìm tới cửa, chẳng lẽ Luyện yêu sư đại nhân cũng đối với tiểu nữ tử nhất kiến chung tình, nhớ mãi không quên?”

Hương Hương nhịn không được ngầm cười nhạo một tiếng, người này thật sự so với nàng còn chảnh chọe hơn. “Điều này không có khả năng! Chúng ta nhận ủy thác của Kha Thành Chủ, đến đòi ngươi trả lại Kha Thiếu Thành Chủ!”

Thiếu nữ nở nụ cười vô cùng khả ái, vừa nghe Hương Hương nói lời này, lại “Ha ha” cười: “Thiếu Thành Chủ là một người sống, cũng không phải hàng hóa, làm sao trả? Hắn muốn đi đâu, còn phải dựa vào chính suy nghĩ của hắn”. Dứt lời, nàng ta liền lấy lại tinh thần, cao giọng kêu: “Kha công tử, bọn họ tới tìm ngươi”.

Kha Tuấn Vĩ nghe được tiếng gọi, liền mặc kệ cả người ướt sũng chạy tới. Nhìn thấy bọn Hương Hương, nhận ra đúng là hai người phụ thân mời về nhà, liền trầm mặt xuống nói: “Các ngươi về nói với cha mẹ ta, mấy hôm nay ta phải chăm sóc Cầm Tâm, sau khi xong việc rồi sẽ về, bảo bọn họ đừng lo lắng vớ vẩn nữa!”

Thiếu nữ Cầm Tâm kia vừa nghe vậy liền nâng cằm nhìn Hương Hương, ý nói: Nghe đi, là tự hắn thích ở lại chỗ này. Quay đầu lại mềm mại yếu ớt nói với Kha Tuấn Vĩ: “Cha mẹ ngươi lo lắng như vậy, hay là về trước đi. Một mình ta ở đây cũng không sao, bất quá chỉ tốn thêm ít thời gian, đi đường vòng nhiều hơn chút thôi”.

Hương Hương nghe được không khỏi mắng “Khốn kiếp” một tiếng, câu này mà cũng nói được, rất cố gắng nhỉ?!

Quả nhiên, Kha Tuấn Vĩ liền nói: “Bọn họ cứ thích lo lắng vớ vẩn, nghi thần nghi quỷ, nói nàng là yêu quái, Luyện yêu sư đã nói không phải rồi, bọn họ còn không yên tâm, thật sự là quá không nói lý. Hơn nữa bọn họ tìm ta về, cũng không có chuyện gì khác, chuyện của Cầm Tâm quan trọng hơn! Đừng để ý bọn họ, chúng ta tiếp tục!”

Cầm Tâm hé miệng cười mỉm: “Được”.

Hai người lại muốn quay đi, Hương Hương phút chốc tiến lên một bước, gọi bọn họ: “Hắn nói giúp đỡ, giúp cái gì? Để hắn trở về, chúng ta giúp ngươi!”

Cầm Tâm quay đầu lại nhìn Hương Hương, sau đó nhìn Luyện yêu sư, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị.

Giao dịch lấy một đổi ba, thấy thế nào cũng có lời!
Bình Luận (0)
Comment