Yêu Thê

Chương 65

Quận chúa không đi chơi nữa, đương nhiên cũng không cần vị Luyện yêu sư này bảo tiêu. Chuyện Hương Hương ám sát Thái tử, bởi vì có Liên gia cùng Luyện yêu sư nỗ lực bảo vệ, hơn nữa Thái tử điện hạ khoan hồng tha thứ, triều đình cũng không truy cứu nữa, Luyện yêu sư liền dẫn Hương Hương cùng nhau trở lại Liên gia, tiếp tục ủy thác của Liên gia.

Trước đó Luyện yêu sư truy tìm được tung tích của Mộng ma, cũng đánh hắn trọng thương, hắn trốn về Ma giới. Nhưng căn cứ theo phân tích, Mộng ma tuyệt đối sẽ không đơn độc một mình tới Kinh Thành. Mà Luyện yêu sư cũng cảm thấy, ngày đó người giao thủ với hắn ở biển hoa không phải Mộng ma. Người kia pháp thuật cao xa hơn Mộng ma gấp bội, đoán chừng là một trong Bát Vương của Niệm ma. Người khống chế Hương Hương ám sát Thái tử, khả năng lớn nhất xem ra là hai vị Đoái Vương trong Niệm ma Bát Vương.

Nghe Luyện yêu sư và Liên Phong Nguyệt thảo luận xong, Hương Hương tò mò hỏi: “Niệm ma Bát Vương là cái gì?”

Liên Phong Nguyệt giải thích nói: “Ở phía tây Thiên triều có một khu rừng rộng lớn, là nơi người và yêu phạm phải tội lỗi nghiêm trọng không thể tha thứ ở trong đó, lại là nơi người không chịu chuộc tội tụ tập với nhau. Trăm ngàn năm qua, nơi đó trở thành lãnh địa âm trầm nhất thế gian, ma tính nặng nề nhất, bị người đời gọi là Niệm Ma Lâm. Mới đầu tất cả mọi người cho rằng, những người này trời sinh tính tàn khốc, tu họp với nhau, sẽ tự giết lẫn nhau, cộng đồng sẽ đi tới diệt vong. Không ngờ nơi đó lại dần hình thành một Ma Quân cầm đầu, thuộc hạ đắc lực là tám vị thân vương, hơn nữa trước khi bắt đầu triều đại, thường thường xâm chiếm vào thành thị của con người, rất có xu thế muốn đối địch với cả thiên hạ”.

“Sau khi bản Triều thành lập, lấy Tam Bích trấn giữ biên giới quốc gia, đông có Ỷ Thiên, tây có Chu Nhan, trấn thủ ranh giới, chống đỡ Ma tộc xâm nhập. Mười mấy năm trước, dường như vừa mới đánh xong một trận, Tam Bích và Niệm ma đều chịu vô số thương vong. Cuối cùng là Ma Quân bị giết, Kiền Vương đứng đầu Bát Vương bị thương nặng, Ma tộc bị buộc lui về Niệm Ma Lâm, giờ lại rục rịch rồi. Hay là thời gian mười mấy năm ngắn ngủi, Ma Quân đã trở lại vị trí cũ rồi?”

Hương Hương suy nghĩ, hỏi: “Tại sao nhất định phải có Ma Quân trở lại vị trí cũ, bọn họ mới dám ra tay? Không phải còn có Bát Vương sao?”

Liên Phong Nguyệt cười cười, nói: “Ma Quân không có, Quần Long Vô Thủ*, Niệm ma Bát Vương tuy được thành lập lấy Kiền Vương đứng đầu, nhưng tám người ai cũng có sở trường riêng, không phục lẫn nhau. Tựa như Tam Bích vậy, nói chung, đều lấy Ỷ Thiên làm Tôn. Nhưng nếu thực sự giao chiến với Ma Tộc, lại vẫn cần Triều định ra lệnh, bằng không tất sẽ hỏng”.

((*như lính không vua))

“À”. Hương Hương gật gật đầu, hiểu rõ rồi. Trong ban cán bộ người hầu này có chuyên môn riêng, nhưng vẫn cần một lớp trưởng làm tổng quản. Bất quá, phải nói nàng cũng là nhân sĩ của Tam Bích, nhưng nếu thực sự đánh nhau với Ma Tộc gì đó, hẳn là không liên quan đến nàng rồi. Nhìn vào pháp lực của nàng, cũng không đủ đưa ra một cái chưởng. Lúc này không quan tâm chuyện này nữa, quay đầu nói với Vụ Nguyệt. “Vụ Nguyệt, Tử Điện của ngươi ta có đem theo tới đây! Ngày mai bắt đầu, chúng ta lại cùng nhau luyện Ngự Kiếm Thuật đi!”

“Ừ”. Vụ Nguyệt gật đầu.

Liên Phong Nguyệt nghe thấy mi tâm căng thẳng, trong lòng thầm mắng con thỏ chết tiệt này thật đúng là âm hồn không tan. Ngày đó ở trong cung, hỏi nàng có muốn cùng hắn trở về Liên gia không, nàng thế nhưng từ chối, ở lại trong cung quấn quít Luyện yêu sư. Hại hắn âm thầm may mắn thật lâu, cho rằng nàng rốt cuộc nghĩ thông suốt, buông tha cho Vụ Nguyệt, không ngờ vừa ra khỏi cung, lại giống như bạch tuột bò tới đây.

“Con thỏ nhỏ”. Liên Phong Nguyệt nghiêm mặt gọi. “Ngươi quên chuyện trước đây rồi sao?”

“Chuyện gì?” Hương Hương chau mày hỏi lại, nàng biết chỉ cần là lời Liên Phong Nguyệt nói, tám phần không phải chuyện gì tốt.

“Chính là chuyện con thỏ nhỏ ngươi ám sát Thái tử điện hạ, nhanh như vậy đã quên rồi hả?” Liên Phong Nguyệt tựa tiếu phi tiếu nói. “Mộng ma đi về, nhưng người khống chế ngươi ám sát Thái tử Đoái Vương còn ở trong Kinh, hơn nữa kết giới của Liên gia không ngăn được ảo thuật của Đoái Vương! Nếu con thỏ nhỏ ngươi lại đi ám sát ai đó, chúng ta không có khả năng đảm bảo cho ngươi rồi”.

“Không phải đâu, mục tiêu của hắn không phải là Thái tử sao?” Hương Hương trợn tròn mắt nói. “Thái tử điện hạ hiện giờ đang vội vàng đại hôn, sẽ không đến Liên gia!”

“Cái đó khó nói rồi”. Liên Phong Nguyệt nói. “Cho dù Thái tử không đến, mà đến là Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, cho dù là Tể Tướng đại nhân gì gì đó, ngươi chạy tới ám sát họ, cũng đủ con thỏ ngươi chịu không nổi rồi”.

“Không thể nào! Đâu có dễ dàng đi ám sát như vậy!”

“Hơn nữa, ta nghe nói Đoái Vương là người tính tình âm trầm nhất trong Niệm ma Bát Vương, thủ đoạn tàn nhẫn nhất. Nếu hắn ghi hận trước đó ngươi ám sát không thành, đem ngươi rút gân lột da, lại xé toạc thành từng mảnh từng mảnh…”

“Ca”. Vụ Nguyệt nhịn không được nói. “Ca đừng dọa Hương Hương”.

Hương Hương vội vàng nói: “Ta biết hắn cố ý làm ta sợ, ta không để ý hắn!”. Nói xong, phát hiện Luyện yêu sư đứng dậy đi ra ngoài, Hương Hương vội vàng đứng lên, theo sau hỏi. “Sư huynh, đi đâu?”

“Tìm, Đoái Vương”.

“À”. Hương Hương nghĩ nghĩ, lui ra phía sau một bước phất phất tay, nói. “Sư huynh đi đường cẩn thận”.

Liên Phong Nguyệt liếc nhìn, lạnh lùng nói: “Con thỏ chết tiệt sợ chết”.

Hương Hương đương nhiên nghe được, coi như không nghe thấy, còn tiến lên thân thiết ôm cánh tay Vụ Nguyệt, nhìn xem Liên Phong Nguyệt nhíu mày, Hương Hương đắc ý ngẩng đầu mà đi, trong lòng tràn ngập khoải cảm trả thù.

Đây là lễ mừng năm mới đầu tiên sau khi Hương Hương có linh thức, cũng là trải qua ở Liên gia. Hương Hương không biết ấn tượng từ đâu tới, rằng lễ mừng năm mới rất náo nhiệt, đốt pháo, ngắm đèn, sau đó người trong gia đình sẽ cùng nhau tụ họp ăn bữa cơm đoàn viên. Liên gia lại giống như ngày thường lạnh lẽo im ắng, nếu không phải trong nhà ngoài nhà đổi mới đệm gấm màn treo này nọ, thật đúng là nhìn không ra dáng vẻ của lễ mừng năm mới.

Mùng mười tết, Hương Hương nghe nói trong ngõ hẻm Hoa Đình cách đây một con phố có hội đèn lồng, liền muốn cùng Vụ Nguyệt đi xem. Nhưng nếu muốn ra ngoài, để bảo đảm an toàn, phải kéo theo Luyện yêu sư. Mà để cam đoạn Vụ Nguyệt có thể ra ngoài thuận lợi, lại không thể không mời Liên Phong Nguyệt đi cùng. Nhưng Liên Phong Nguyệt vừa tới, Hương Hương cũng đừng mơ tưởng được kề bên Vụ Nguyệt. Kết quả là Hương Hương và Luyện yêu sư song song bước đi phía trước, Liên Phong Nguyệt dẫn theo Vụ Nguyệt ở phía sau, Tiểu Bảo quẫy đuôi tuốt sau cùng.

Hương Hương mua cái hoa đăng, giống như hiến vật quý muốn đem tặng cho Vụ Nguyệt, không ngờ vừa tới gần, đã bị Liên Phong Nguyệt cầm lấy, đưa cho Luyện yêu sư. Hương Hương trầm mặc, lại mua cái nữa, Liên Phong Nguyệt vẫn cướp lấy, tặng Tiểu Bảo. Hương Hương trợn mắt nhìn, lại đi mua một cái. Lần này Liên Phong Nguyệt không cướp của nàng nữa, mà là trước khi nàng mua thêm một cái đèn đã mua cho Vụ Nguyệt một cái rồi. Sau đó thừa dịp Hương Hương trợn mắt nhìn, cười khanh khách nhận lấy cái đèn trong tay nàng, cười nói: “Cám ơn nha!”

“Liên! Phong! Nguyệt!” Hương Hương đang muốn bùng nổ, lại nhìn thấy Dư Diên Nhạc và Tiểu Cửu ở đối diện đi tới. Đang lúc Hương Hương “Ơ” một tiếng, Tiểu Cửu cũng cùng lúc phát hiện bọn họ, vui mừng chạy tới, kêu: “Sư ca, Sư tẩu tẩu, các ngươi ở đây à!”

Hương Hương nhất thời không để ý Vụ Nguyệt đang ở đây, trả lời: “Đúng vậy, các ngươi cũng đến xem đèn?”. Cho đến khi Liên Phong Nguyệt ở bên cạnh không có ý tốt lặp lại từ “Sư tẩu tẩu”, mới bất chợt tỉnh ngộ, vội vàng quay lại giải thích với Vụ Nguyệt. “Tiểu Cửu hắn la hoảng thôi, con nít không hiểu chuyện, ngươi đừng hiểu lầm!”

“Ta không hiểu lầm”. Vụ Nguyệt nhàn nhạt cười, ý bảo Hương Hương không cần để ý.

Hương Hương nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhéo mặt Tiểu Cửu: “Đã nói ngươi đừng gọi bậy, còn gọi! Vặn bẹp cái mặt bánh bao của ngươi!”

Tiểu Cửu mặc dù bị nhéo, vẫn cứ hàm hàm hồ hồ cố gắng nói: “Ta, lại, không có, gọi sai…”

Mặc cho hai người này loạn thành một khối, Dư Diên Nhạc quay đầu trao đổi với Luyện yêu sư về manh mối truy tìm tung tích của Ma Tộc. Lúc tiếp tục đi dạo phố, lại phát hiện Liên Phong Nguyệt và Vụ Nguyệt chẳng biết từ lúc nào, đã không thấy bóng người nữa. Cả bọn Hương Hương lập tức trở về Liên gia, biết hai người bọn họ đã trở về rồi, mới thấy yên tâm.

Luyện yêu sư và Dư Diên Nhạc dường như thảo luận được đầu mối, đồng loạt đi ra ngoài. Luyện yêu sư không ở đây, Hương Hương có thể công khai chiếm giường ngủ. Nhưng lăn qua lộn lại mãi mà ngủ không được, nghĩ Vụ Nguyệt không nói một tiếng đã về trước, tám phần là vì câu nói đáp lời của mình với tiếng gọi “Sư tẩu tẩu” kia của Tiểu Cửu, hắn tức giận.

Không được, phải đi giải thích rõ ràng! Lúc này Hương Hương nhảy xuống giường, nhấc đèn lồng đi ra ngoài. Mấy ngày nay nàng cuối cùng đã biết một chút đường đi trong Liên gia, nhất là con đường tới viện của Vụ Nguyệt ở, càng là quen thuộc, nhắm mắt cũng có thể đi tới. Nhưng kỳ quái chính là, tối hôm nay, thế nhưng đi mãi vẫn không tới, giống như luôn dậm chân tại chỗ vậy.

Chẳng lẽ lại gặp ảo thuật của Đoái Vương?!

Hương Hương bị ý nghĩ thình lình này làm hoảng sợ, trong hoảng loạn lấy lại bình tĩnh, liền phát giác phía trước xuất hiện một cái cửa, phía sau cửa mơ hồ có bóng dáng đứng thẳng, đang chờ đợi nàng.

Bình Luận (0)
Comment