Sáng ngày thứ hai, tôi vào văn phòng được không lâu thì Văn Quân đã tới gõ cửa kính phòng làm việc của tôi, cô ta mang theo một ly cà phê không đường, một tập tài liệu chờ ký và một tấm thiệp mời cưới.
Để tài liệu qua một bên, tôi ngờ vực mở tấm thiệp mời ra, tên cô dâu rành rành ở đó, Ân Đát.
Cái tên xa lạ mà quen thuộc đã lâu không thấy.
Tôi nhấp một ngụm cà phê, vuốt phẳng trang giấy thơm mùi hoa hồng kẹp giữa những ngón tay, chậm rãi nhớ lại khoảng thời gian ở bên Ân Đát ấy, bỗng nhiên cảm thấy ngực mình quặn đau.
“Hứa Tô bảo anh qua phòng làm việc của cậu ta, còn nữa,” Văn Quân không biết nỗi đau của tôi, cô ta dùng ngón tay chỉ vào phần quai hàm của mình, lạnh mặt nhắc nhở tôi, “lau vết son đi.”
Tôi nâng tay quẹt quẹt vết son môi, cố gắng muốn giải thích cho bà chằn trước mặt, rằng việc này không phải hoàn toàn là lỗi của tôi, là Kaylar hay Della gì đó ở ngân hàng đầu tư dưới tầng tự nhiên bổ nhào vào tôi trong thang máy, khi đó mặt cô ấy đói khát vô cùng, liếm cắn mút mát điên cuồng với tôi, tôi gần như không đối phó nổi.
Kaylar hay Della gì đó mới ly dị, tự nhận là đã thầm thương trộm nhớ tôi từ lâu, nhưng ham muốn tình dục của tôi với cô ả không có mấy, chỉ mắt qua mày lại được đôi ba lần rồi không còn gì nữa.
Rõ ràng Văn Quân không tin, tiếp tục quắc mắt lườm tôi: “Chú ý hình ảnh trước công chúng của anh đi, thỏ không ăn cỏ gần hang, đừng có để người ngoài nghi ngờ phẩm chất chuyên nghiệp của luật sư Tĩnh Nhân.”
Tôi gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, cố hết sức để nở một nụ cười đầy quyến rũ: “Người đẹp, giờ ai là ông chủ của cô ấy nhỉ?”
Tôi đã bức xúc Văn Quân từ lâu, nhưng Văn Quân vẫn ngoảnh mặt làm ngơ trước kháng nghị của tôi, trước khi xoay eo rời đi, cô ta nói cho tôi biết bằng vẻ mặt bừng sáng, hôm nay ông chủ lớn về.
Ông chủ lớn là ông anh trai Phó Vân Hiến của tôi, từng là “Luật sư tranh tụng án hình sự số 1” hiển hách thanh danh, về sau vì một vụ án mà buộc phải sửa lề đổi lối, bỏ luật chuyển sang kinh doanh, nhưng không phải khoe mẽ chứ tên và cả câu chuyện của anh ấy đã khắc sâu vào lịch sử pháp chế Trung Quốc, chỉ riêng điểm đó thôi đã đủ để một tên luật sư tranh tụng án hình sự như tôi không đuổi theo kịp.
Tôi không biết giờ anh ấy đang làm gì, chỉ biết là kinh doanh lớn lắm, thường qua lại với các ông chủ giàu có ở khắp nơi trên thế giới.
Văn Quân từng là thư ký của anh ấy, giờ là thư ký của tôi, cô ta rất tôn sùng anh trai tôi nhưng lại quản tôi như mẹ, có điều nể size vòng một của cô nàng nên tôi vẫn cố gắng chịu đựng sự khó chịu trước đủ kiểu quản thúc của cô nàng.
Kiêu căng đủng đỉnh uống hết cốc cà phê, tôi đứng dậy đi tới phòng làm việc của Hứa Tô.
Tôi đoán cậu ta tìm tôi không phải vì việc công mà là vì cuối tuần cậu ta đã bố trí cho tôi một buổi xem mắt, tôi lại bỏ bom cậu ta.
Nhờ vào thanh danh của anh tôi, giờ Hứa Tô đã là phó phòng bộ phận hình sự của Tĩnh Nhân, cũng chính là sếp trực tiếp của tôi.
Vẻ ngoài của cậu ta rất lừa đảo, nhìn tưởng mới mười bảy mười tám, vui tươi ngoan hiền, thực ra năm nay đã tròn ba mươi, tính cách còn ương bướng, tác oai tác quái.
Tôi không thể hiểu được tại sao anh tôi lại gặp phải tên yêu tinh này, bọn họ mà xích mích là trời long đất lở, nhưng những khi thân mật lại luôn khiến tôi ghen tị không thôi.
“Cậu hai, giải thích chuyện cuối tuần cho tôi đi.”
Hứa Tô quen ngang ngược trước mặt tôi khi anh tôi không có mặt rồi, mà hôm nay nói chuyện với tôi thì lại càng nhìn người bằng nửa con mắt, vênh mặt hất hàm sai bảo, ra đúng cái vẻ chị dâu.
“Phải gấp rút chuẩn bị tài liệu cho một vụ lạm dụng chức quyền, người nhà đương sự hẹn tôi ra để nghe kế hoạch của tòa án nên tôi mới không bật điện thoại.” Tôi nói dối không chớp mắt.
“Lát nữa xử lý anh sau.” Hứa Tô quay đầu, “Tiểu Giả, nói chuyện của cậu trước đi.”
Giờ tôi mới để ý, luật sư trẻ họ Giả của phòng hình sự đã ở trong văn phòng.
Cậu ta đang muốn viết thư gửi tới phó chánh án toà án nhân dân cấp cao, vậy nên mới in nội dung thư ra, lễ độ cung kính đưa cho Hứa Tô nhờ cậu ta chỉ bảo.
Hứa Tô cầm thư lên, đọc rất nhanh từ đầu tới cuối, sau đó vung tay ném qua một bên, cậu ta nói, họng súng cũ rích nâng thêm 1cm lý luận nữa, đại trà không có phong cách, viết như không viết.
Gần mực thì đen, giờ cách ăn nói của Hứa Tô giống hệt anh tôi ngày xưa, Tiểu Giả đỏ bừng cả mặt, xấu hổ rời đi, người còn chưa kịp đi xa thì đã nghe thấy tiếng bước chân nặng trịch mạnh mẽ vang lên từ xa, sau đó là một giọng nói cực kỳ căng thẳng truyền đến: “Chào, chào luật sư Phó!”
Luật sư bình thường sẽ không đỡ nổi trước bầu không khí đè nặng khủng khiếp như vậy, tôi biết, anh tôi đã về rồi.
“Chú!” Ngay trước mặt tôi, Hứa Tô nhảy phốc lên người anh tôi, hai chân kẹp quanh vòng eo cường tráng của anh ấy, vịn chặt không chịu xuống.
Ngoài thằng nhãi này, tôi chưa bao giờ gặp tên đàn ông nào thích làm nũng như vậy, mà kể cả phụ nữ cũng hiếm thấy.
Nhưng mà anh tôi lại rất mê kiểu này, anh ấy cười lớn nhéo mông Hứa Tô, sau đó gầm lên với cậu ta: “Cút xuống.”
Gần đây Hứa Tô mới xử lý xong một vụ án rất gọn gàng, nhận lại được một khoản phí luật sư rất lớn, thế là tiêu hết sạch để mua một chiếc đồng hồ Rolex nạm kim cương cho anh tôi.
“Chú xem xem có thích không?” Hứa Tô muốn đeo chiếc Rolex lên cho anh tôi, vừa mới vén tay áo lên lại thấy trên cổ tay anh tôi là một chiếc đồng hồ giống hệt.
Anh tôi có một ngăn kéo toàn đồng hồ xịn, phần lớn đều là đương sự tặng cho, cũng có kiểu vung tiền như rác chỉ để khiến anh tôi vui như thằng nhóc ngôi sao Trịnh Thế Gia.
Hứa Tô cụp mắt, ngẩn người nhìn chằm chằm chiếc Rolex giống hệt kia, cảm giác như muốn tháo xuống rồi lại do dự, vẻ mặt chẳng lấy gì làm vui vẻ.
Anh tôi có thể nhận ra cậu ta đang nghĩ gì, anh ấy nhấc tay lên tự tháo cái Rolex xuống.
Anh ấy ném thẳng nó vào thùng giấy vụn một cách chuẩn xác, sau đó bóp mũi Hứa Tô rồi cười: “Chỉ có mình em thôi.”
“Thế thì chú phải đeo liên tục đó.” Hứa Tô rất đắc ý, cúi đầu rúc vào ngực anh tôi, cảm giác như tôi thấy cả cái đuôi cậu ta vểnh lên luôn, y hệt một con công đắc chí.
Tôi còn chưa ra khỏi văn phòng thì hai người họ đã bắt đầu hôn nhau, thâm tình, cuồng nhiệt, không mảy may kiêng dè.
Hứa Tô bị anh tôi bóp chặt cằm, ngửa cổ lên đón nhận đầu lưỡi của anh ấy, tôi thấy tay anh tôi luồn vào trong áo sơ mi của Hứa Tô, như đang ve vuốt đầu ngực cậu ta.
Tôi đã quen tới mức thờ ơ trước tất cả những chuyện này, hờ hững rời đi.
Trước khi về phòng làm việc của mình, tôi đặc biệt dừng lại trước cửa sổ hành lang một lát.
Xuân năm nay tràn tới sớm hơn xuân năm cũ, nơi nơi là đỏ là vàng của sắc hoa.
Ngoài cửa sổ có hai cây hoa chẳng rõ là giống gì đứng cạnh nhau, nhìn từ xa thì thấy cành lá quấn quýt như chung một gốc.
Chúng lại cho tôi thêm một lý do tan nát cõi lòng.
Tôi vẫn còn đang đắn đo xem có nên tham dự hôn lễ của Ân Đát không.
Ân Đát học cùng lớp cùng khoa với tôi, tức là đàn chị hơn Đường Dịch Xuyên một khóa, người này là hoa khôi nổi tiếng của Đại học Khoa học Chính trị và Luật Trung Quốc, sau nửa năm tôi và Đường Dịch Xuyên dây dưa tranh giành cả ngoài sáng lẫn trong tối, cuối cùng cô ấy chọn Đường Dịch Xuyên.
Tôi vẫn không biết được tình cảm của bọn họ là thật hay giả, nhưng có một điều tôi dám khẳng định, quan hệ của hai người họ sau khi chia tay vẫn hài hòa như trước, qua lại thân thiết với nhau, nói cách khác, Đường Dịch Xuyên cũng sẽ tham dự lễ cưới của cô ấy.Hết chương 1.
Zen: Phải nói một chút về bộ này, hôm trước live có người hỏi sao không ôm nốt Yêu thương chưa thỏa, mình có trả lời là mình cảm thấy cái duyên chưa tới, kiểu mình chưa thấy vũ trụ gửi tín hiệu là mày ôm đi, mày ôm luôn đi ấy.
Khi đó mình không biết cái duyên sẽ bén vào thời điểm nào, mà tại mình cũng cảm thấy thôi ba bộ của Vi Nặc Lạp/KTTT là đủ rồi tại mình cũng mệt í Thậm chí hôm mình up bài thông báo khóa page một tháng và nói sẽ đăng một bộ truyện mới trước khi khóa, lúc đó mình vẫn đang gõ bộ khác cơ chứ không phải bộ này
Rồi sau đó vũ trụ bắt đầu gửi tín hiệu, đầu tiên là tác giả lại mở đợt share word hàng năm cho ba bộ series Đàn ông già này, trong đó có Yêu Thương Chưa Thỏa, mình down về rồi nhưng vẫn chỉ để đấy thôi vì mình cũng đọc truyện rồi.
Sau đó hôm vừa rồi là 27/7, mình chính thức drop bộ đang gõ, vì đoạn sau lan man dài dòng mình thấy hơi mệt, dù đoạn đầu viết khá tốt, mình vẫn quyết định dứt tình với truyện, vì cảm hứng hết rồi thì gõ nữa cũng nhọc nhằn lắm, mình không thích một sản phẩm không vừa ý mình.
Goỳ xong đến đây là thấy có điềm rồi, tối hôm mình drop bộ kia, mình tức quá thế là mình quyết định mở Yêu thương chưa thỏa ra, và ngay tối hôm đó mình gõ xong bốn chương.
Sau đó mình test bot tarot trên discord nó cũng ra mình sẽ dính líu đến “pháp luật”.
Mình nghĩ có lẽ là số mệnh bắt mình phải hoàn thành câu chuyện của hai đứa Đường Phó còn dang dở trong Y Quan, cho hai đứa một cái kết vẹn toàn.
Trong 13 ngày này, cảm xúc của mình cũng tàu lượn y như cái hồi mình đọc truyện vậy, suy cho cùng vẫn phải nói, những nhân vật này đều có điểm đáng trách, lại vẫn rất đáng thương, không thể ghét nổi ai cả.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu đã thích Y quan, thích cặp Đường Dịch Xuyên Phó Ngọc Trí, vậy thì cùng uống cốc trà đen thủy tinh không đường này với mình nhé..