Yêu Thương Chưa Thỏa

Chương 23


Rời khỏi Ôn Du Kim Đình, tôi lái xe về nhà, chưa đi được bao xa đã nhận ra sau xe có người bám đuôi.

Đó là một chiếc Hyundai màu xám, xe rất nát, thanh bảo hiểm đầu xe đã trũng xuống thấy rõ, tôi nửa tin nửa ngờ tấp vào lề, chiếc Hyundai trong kính chiếu hậu cũng đột ngột dừng theo tôi, giống như thực sự mang ác ý.

Tôi nhấn mạnh chân ga, dựa vào bộ khí động học siêu đỉnh của Porsche để bỏ xa nó lại phía sau.

Đêm tối sương giăng, con đường phía trước thoáng đãng, gặp đèn đỏ thì buộc phải dừng lại, một chiếc phân khối lớn được độ phi vèo qua bên cạnh xe tôi, suýt nữa đã tông bay đèn xe rồi.
Tôi nóng nảy bực bội, định nghe radio hạ hỏa nhưng vừa mới mở đài trên xe lên thì lại phải tắt.
Bóng người lượn lờ ngoài cửa xe có vẻ như cũng ôm ác ý, tôi cảm thấy bản thân thế này quá đa nghi, thế này chẳng có tí phóng khoáng nào.
Thực ra tôi lo cho Đường Dịch Xuyên hơn.
Tôi hiểu ý của anh tôi, anh ấy biết rõ những cách thức và sự nhơ nhớp bẩn thỉu chốn quan trường, vụ án này liên quan chặt chẽ tới Đường Dịch Xuyên, nếu cậu ấy định bóc tới cùng về Hồ Thạch Ngân cùng với những quan chức cấp cao có dính líu đứng sau lão thì chỉ e cá chết lưới không rách mà một mình cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng.
Còn chưa bước vào nhà, Đường Dịch Xuyên đã gọi điện thoại tới, cuộc gọi được kết nối, đầu bên kia lại là một công tố viên cấp dưới của cậu ấy.

Đối phương thở hổn hển, giọng run lẩy bẩy, nói với tôi là trưởng ban Đường gặp tai nạn giao thông, giờ đang ở trong bệnh viện.
Trước mắt tôi tối sầm, não lập tức treo máy.
“Luật sư Phó? Luật sư Phó?” Bên kia gọi thêm mấy tiếng tôi mới hoàn hồn.

“Bệnh viện nào?” Tôi cuống lên hỏi.
Cũng may vụ tai nạn không quá nghiêm trọng, xảy ra trên đoạn đường vòng quanh Chi cục số 2, một chiếc xe tải nhỏ chở rau bất ngờ nổ lốp, loạng choạng tông thẳng lên vỉa hè, Đường Dịch Xuyên cứu người gặp nạn, bản thân lại bị chiếc xe mất kiểm soát kia húc ngã.
Tôi tới bệnh viện, còn chưa vào phòng cấp cứu đã bị một tên đàn ông nhỏ thó ngăn lại.

Đối phương tưởng tôi là anh trai Đường Dịch Xuyên, gọi “đại ca” rồi liên tục giải thích, kêu là xe nổ lốp xong thì không điều khiển được, bản thân thật sự không cố ý.
“Ai phái mày tới?” Nghe được đây là tài xế gây chuyện, cơn giận của tôi bắt đầu nhen lên, chẳng nói chẳng rằng đã túm cổ áo gã đẩy mạnh vào tường.
“Ngọc Trí, đây là tai nạn thôi.” Giọng của Đường Dịch Xuyên vang lên sau lưng tôi.
Lúc này bác sĩ cũng chạy tới xoa dịu cảm xúc người nhà, tỏ ý Đường Dịch Xuyên chỉ bị trầy xước ngoài da chứ không bị thương nặng, khâu bốn mũi trên lông mày, có để lại sẹo hay không thì còn phải xem hồi phục thế nào.
Tôi buông lỏng tay ra, gã đàn ông thấp bé kia sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, gắng gượng ho khù khụ lấy hơi, vừa cúi đầu vừa ra dấu bằng tay với tôi, trả lời cái kiểu ông nói gà bà nói vịt, kêu là chợ bên cổng Đông bảo mình đưa rau tới.
Đến giờ tôi mới bình tĩnh lại, thầm nghĩ dù Hồ Thạch Ngân có to gan thế nào đi nữa thì cũng sẽ không trực tiếp ra tay ngay gần viện kiểm sát như vậy, mà cái tên nhỏ thó đâm người này gây chuyện xong cũng không bỏ trốn, vẫn theo vào bệnh viện từ đầu đến cuối, nhìn bộ quần áo tuềnh toàng và gương mặt hiền lành của người kia, có lẽ đây là tai nạn thật.
Còn có thêm hai công tố viên dưới quyền Đường Dịch Xuyên cũng bị thương, Đường Dịch Xuyên đưa bọn họ vào viện cùng, sau khi kiểm tra xong thì tôi để xe mình lại bãi đỗ của bệnh viện, quen cửa quen nẻo ngồi lên Audi chở cậu ấy về nhà.
Đường Dịch Xuyên ngồi ghế phó lái nhắm mắt nghỉ ngơi, đồng phục ném ra ghế sau, máu thấm trên màu xanh lam của kiểm sát viên, hòa thành một màu như nước tương, nhìn mà ghê người.
Tôi tập trung lái xe không nói một lời, ghế có vết máu, có lẽ là của Đường Dịch Xuyên, cũng có thể là của hai công tố viên dưới quyền của cậu ấy, trong xe còn có mùi cồn y tế, cả những vết máu loang lổ kia cũng nhắc nhở tôi rằng tai nạn vừa rồi nguy hiểm đến mức nào.

Tôi bỗng toát mồ hôi lạnh, trán, lòng bàn tay và cả lưng đều dính nhớp.

Đường Dịch Xuyên càng chuẩn bị cẩn thận cho cuộc chiến tôi lại càng thấy bất an, mấy năm qua làm luật sư tranh tụng án hình sự, tôi cũng đã đầu kề lưỡi đao rồi mạo hiểm tránh thoát không biết bao nhiêu lần, nhưng cho tới giờ vẫn chưa có một vụ án nào làm tôi thấy sợ hãi thế này.

Đúng lúc đèn đỏ, tôi đưa tài liệu bào chữa của anh tôi cho Đường Dịch Xuyên.

Tôi liếc qua xem phản ứng của cậu ấy, người này nương theo ánh đèn trong xe lật mở ra xem, đôi mày sắc sảo chợt nhíu lại, cậu ấy hỏi tôi đây là chữ viết tay của Phó Vân Hiến?
Đường Dịch Xuyên thấy tôi không đáp thì tự nói tiếp: “Tôi nhắm tới Phó Vân Hiến mười năm, biết rõ phong cách bào chữa của người này.”
Nói vậy cũng có lý, tôi quyết định không chối nữa mà thẳng thắn thừa nhận: “Là anh ấy đưa, chắc sẽ có ích cho việc xử lý vụ án của cậu nhỉ?”
“Ừ.” Nhìn Đường Dịch Xuyên có vẻ cực kỳ không muốn thừa nhận, cậu ấy mân mê trang giấy một lát mới đanh mặt gật đầu, nói lại một câu cảm ơn.
Lòng tôi thoáng nhẹ nhõm, lại bỗng cảm thấy ghen tị.

Đường Dịch Xuyên không giận tím người không phải vì ông anh và vợ thằng em đã hòa bình trở lại, mà là vì trước vụ án của Hồ Duyệt thì mọi thù hận cũ trước kia đều có thể tạm thời bỏ qua.
Cậu ấy vứt bỏ hiềm khích ngày xưa để nhận tài liệu bào chữa của anh tôi, không tiếc trả giá trở mặt với giám đốc để có thể giành lại vụ án về Chi cục số 2, nói ngược về quá khứ, ngày xưa cậu ấy chủ động lấy lòng và đồng ý ở bên tôi, chẳng phải đều là vì báo thù thay cho Hồng Duệ mất sớm khi tuổi còn trẻ hay sao?
Tôi từng tìm thấy một tấm ảnh của Hồng Duệ, định thăm dò chuyện về cậu ta một chút.

Hồng Duệ trong ảnh có ngoại hình khá đoan chính, ấn đường ánh mắt đều tràn trề sức sống, nhưng kém xa so với những người đẹp đã từng hầu hạ bên cạnh anh tôi suốt bao năm, ngoài việc là con trai ông trùm xã hội đen thì trông cũng bình thường chẳng có gì đặc biệt.

Chỉ là đến hôm nay, ngoại hình hay câu chuyện của Hồng Duệ đã chỉ còn là gió thoảng, cậu ta như một loại độc dược mãn tính hay một thanh đao cùn, nó ăn mòn, cứa vào trái tim tôi và Đường Dịch Xuyên, cậu ta đã chết, nhưng lại vẫn luôn tồn tại.
Sự ghen tuông trong lòng bén rễ nảy mầm, cố kiềm chế không để lộ cảm xúc, tôi nói với Đường Dịch Xuyên: “Anh tôi bảo tôi nhắc nhở cậu, trong cái may có cái rủi, đừng vui mừng quá sớm.”

Đường Dịch Xuyên biết thừa còn cố hỏi: “Ý gì?”
“Ý gì?” Tôi bỗng tức giận quát cậu ấy, “Bụi không thể nóng như lửa, tương không thể mặn như muối, châu chấu đá xe, dù chuyện hôm nay là tai nạn, ai biết được mai cậu không bị trả thù thật, nếu vụ án của Hồ Duyệt có liên quan tới nhiều tai to mặt lớn như thế, thu tay được thì thu tay đi, giao dịch giữa bên công tố và bên bào chữa vốn là quy ước ngầm trong lĩnh vực tư pháp, cậu không nhường một bước thì khác nào ép Hồ Thạch Ngân chém cậu?”
Đường Dịch Xuyên hờ hững nói: “Giao dịch tố tụng và bào chữa không phải tác phong của tôi.”
“Đập bàn với giám đốc viện cũng không phải tác phong của cậu.” Tôi không kiểm soát được sự bức bối trong lòng mình nữa, giọng nói cũng trở nên khiêu khích, “Trưởng phòng Đường một lòng thăng quan bao năm qua, ngay trong thời điểm then chốt lại mâu thuẫn với lãnh đạo thật sự chỉ là vì công bằng chính nghĩa, không màng tới con đường công danh hay sao?” Tôi hỏi xong cũng cảm thấy mình ngu kinh khủng, câu này trần trụi lại ngu ngốc không khác gì “Tôi và Hồng Duệ cùng rơi xuống sông, cậu cứu ai trước”.
Đường Dịch Xuyên vẫn nói với tôi bằng cái giọng nhà quan của mình, bảo rằng truy cứu tận cùng hành vi phạm pháp là sứ mệnh của công tố viên, dù không phải cháu trai của Hồ Thạch Ngân phạm pháp thì cậu ấy cũng sẽ không nhún nhường như vậy.
“Có cứt!” Tôi hoàn toàn phát rồ, “Trên đời này đâu chỉ có một mình Đường Dịch Xuyên cậu là công tố viên thanh liêm chính trực, tôi không tin vụ án này lọt khỏi tay Chi cục số 2 thì sẽ không thể giải quyết.

Cậu đánh cược tương lai của mình, thậm chí là cả tính mạng của mình, tự cậu biết rõ là vì công bằng chính nghĩa hay là người yêu cũ của cậu!”
Đường Dịch Xuyên bình tĩnh đến lạ thường, cậu ấy hỏi tôi vậy anh muốn thế nào, chia tay à?
Tôi nghe cậu ấy hỏi mà ngây người.

Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện Đường Dịch Xuyên sẽ nói ra hai chữ này một cách đương nhiên, bình thản không mảy may ấp úng, như thể từ trước tới giờ mối quan hệ này chỉ có mình tôi tình nguyện, không đáng để cậu ấy cân nhắc đến chuyện châm chước.
Tôi nghe thấy “cạch” một tiếng trong đầu, tựa như âm thanh của chìa khóa rút khỏi ổ, rốt cuộc những cảm xúc tiêu cực bị tôi đè dưới đáy lòng mấy hôm nay cũng dâng lên hết sạch, tôi nói, đúng, tôi muốn chia tay.
Tôi nói xong thì bật cười, tôi thật sự cảm thấy tự hào vì nghị lực của mình.
Dường như Đường Dịch Xuyên không ngờ tôi sẽ đáp như vậy, ánh mắt cậu ấy tối sầm lại, vẻ mặt thoáng chút thê lương, nhưng cũng chỉ được đôi ba giây, cậu ấy lại trở về dáng vẻ thờ ơ hờ hững, cậu ấy hỏi tôi tại sao.
Tôi nói tôi không chịu nổi, tôi không chịu nổi mỗi khi thấy một người lạ đi cạnh cậu, tôi sẽ nghi ngờ kẻ đó muốn gây bất lợi cho cậu, tôi không chịu nổi sau này cứ mỗi khi cậu về muộn hay không trả lời tin nhắn, tôi lại lo lắng cậu gặp chuyện chẳng lành, trừ phi vụ án này kết thúc – không, dù cho vụ án này có được giải quyết, tôi sẽ vẫn lo lắng dư đảng sót lại của Hồ Thạch Ngân, bọn chúng sẽ luôn ẩn nấp trong bóng tối chờ thời cơ trả thù cậu, làm hại cậu.

Tôi không chịu nổi một Phó Ngọc Trí đa nghi, run sợ như thế, suy nghĩ ấy sắp ép cho tôi phát điên rồi.
Chờ tôi nói xong, Đường Dịch Xuyên khẽ thở hắt ra, vẻ mặt lãnh đạm vô cùng, không phải là cậu ấy khắc chế khéo léo, mà bản chất là cậu ấy vốn chẳng để ý nhiều tới tôi, cậu ấy nói cũng đúng, đỡ liên lụy tới anh.

“Cậu xuống xe cho tôi.” Lòng tôi chết lặng, tùy ý dừng xe lại, cởi dây an toàn đi xuống xe.

Tôi đi sang bên ghế Đường Dịch Xuyên ngồi, mở cửa xe kéo cậu ấy ra ngoài.

Đường Dịch Xuyên bất ngờ thấy rõ, cứ thế bị tôi túm ra khỏi xe, ngã xuống đất như quả bóng xì hơi.
Tôi quay đầu đi mở cửa xe, Đường Dịch Xuyên ở ngoài chợt gọi tên tôi.
Tôi dừng xe bất động, trong lòng còn chút lửa cuối cùng, chờ Đường Dịch Xuyên mở miệng lùi bước, tôi sẽ có thể thuyết phục bản thân cho cả hai một đường lui, tiếp tục kiềm chế chịu đựng.
Không ngờ cậu ấy lại nói, đây là xe của tôi.
“Của cậu, của cậu hết!” Tôi thở hổn hển nhảy xuống xe, căm giận đập cửa xe.
Đường Dịch Xuyên lên xe, nhấn chân ga không hề lưu luyến, chẳng bao lâu chiếc Audi đen đã hòa vào đêm đen khắp thành.
Sau khi Đường Dịch Xuyên rời đi, tôi mới nhận ra tình cảnh của mình hiện tại, không xa trước mặt là lối lên đường vành đai bên trong, xe cộ nối đuôi nhau đi lên, con đường được chia làn bởi những công trình cây xanh và hàng rào sắt, từng hàng dong riềng đỏ rực đung đưa trong gió, xinh đẹp lạ thường.
Rõ ràng tôi rất buồn và phẫn nộ, nhưng lại vẫn ung dung thảnh thơi ngắm hoa, lảo đảo đi về hướng đường quốc lộ trung tâm, cơn mệt mỏi không tên chợt ập tới, mắt tôi tối lại, chân thì mềm nhũn, cuối cùng tôi bỗng khuỵu xuống, như ngã dập mặt mà chết.

Nhất thời không đứng dậy nổi, cũng chẳng muốn đứng lên, tôi lật người, nằm dang tay dang chân trên mặt đất, không thèm nhúc nhích.
Xung quanh có rất nhiều xe, có nhiều người đi qua bên cạnh đều tưởng tôi định ăn vạ lừa tiền, bọn họ lắc đầu, tặc lưỡi đôi tiếng rồi lại bỏ đi.

Chỉ có mỗi một ông chú trông rất hung dữ buông cô em bên cạnh ra để đi tới kéo tôi dậy, hỏi tôi rằng say hay là điên rồi?
“Không say, nhưng muốn say,” Tôi nhe răng cười xòa với ông chú kia, nụ cười vừa rạng rỡ lại vừa dâm tà, tôi nói người tôi yêu chưa từng yêu tôi, tôi không điên, nhưng cũng sắp rồi..

Bình Luận (0)
Comment