Yêu Thương Chưa Thỏa

Chương 7


Thực ra tôi biết Đường Dịch Xuyên có một người bạn nối khố từ lâu, nói một cách thanh cao hơn thì là người yêu.
Chưa tới hai ngày sau nụ hôn mãnh liệt cháy bỏng của tôi và Đường Dịch Xuyên, tôi vướng vào rắc rối.

Một ngày cuối tuần, trên đường trở về trường, một đám người chẳng biết từ đâu xông ra, mồm kêu đánh đánh giết giết, bao vây chặn đánh tôi, kiên trì bám riết.
Ba thằng côn đồ trêu chọc Ân Đát lần trước không là gì, đám này có gậy sắt, dao rựa, nếu không phải bọn mắc bệnh tuổi phản nghịch thì chắc chắn là xã hội đen tìm đến.
Tránh voi chẳng xấu mặt nào, tôi biết mình đánh không lại nên nhấc chân bỏ chạy luôn, cuối cùng lại bị bọn họ dồn vào trong một con hẻm nhỏ, sau mấy lần cố gắng chống đỡ thì đầu cũng trúng một gậy, hai mắt tối sầm bất tỉnh nhân sự.
May mà người qua đường báo cảnh sát đúng lúc, tôi mới không nát xác trong cái hẻm đó, lúc sau khi tôi tỉnh lại trong bệnh viện, ý thức dần hồi phục nhưng đầu đau như nứt ra, đến độ lười không mở mắt.
Một giọng nói truyền tới tai tôi mà không phải của mẹ tôi, là của Đường Dịch Xuyên.
Cậu ấy đang gọi điện, có vẻ như đang cãi nhau kịch liệt với đầu bên kia, cậu ấy nói đến một cái tên Hồng gì gì đó, nói bằng giọng vừa kính vừa giận: “Ông cho người giám sát tôi?!”
Không biết bên kia đáp lại cái gì, nhưng rõ ràng đã khiến sự tức tối của Đường Dịch Xuyên chạm đỉnh.

Cậu sinh viên mộ phạm ba tốt này lại có thể thốt ra cái từ đơn bốn chữ cái bắt đầu bằng chữ F kia, sau đó còn chất vấn đối phương bằng một tràng khẩu âm Anh Mỹ.

Dịch sơ sơ thì đại loại kiểu đây chỉ là một trò chơi trừng phạt, một cái hôn chẳng có nghĩa lý gì.

Dù trong lòng đối phương còn khúc mắc thì cũng nên chứng thực với cậu ấy chứ không phải đi đánh một kẻ chẳng liên quan gì ở đây.
Tôi nghe rõ rồi, kẻ chẳng liên quan gì ở đây chính là tôi đang nằm trên giường bệnh, đây là một vụ thảm sát từ một cái hôn nồng nhiệt.
“Đúng là cha nào con đấy -” Đường Dịch Xuyên cười lạnh, có lẽ không chú ý việc tôi đã tỉnh, lúc sau đột ngột va phải ánh mắt lặng lẽ của tôi thì lập tức dừng lại.
Tôi nhún vai với cậu ấy, tỏ ý mình không cố ý nghe lén.
Sau trận chiến đó, tôi gãy hai cái xương sườn, rò rỉ máu hộp sọ và thủng phổi, kiểu gì cũng xác định hai năm tù có thời hạn.

Mặc dù nhà tôi không giàu sang quyền thế như nhà Chu Dương nhưng cũng thuộc hàng bậc nhất thành phố, có quan hệ với cả ba bên công an, kiểm sát và tòa án, điều tra một tên côn đồ chẳng phải là vấn đề to tát, còn có thể tìm tới được kẻ giật dây cầm đầu.

Trước giờ tôi vẫn là người chủ trương có thù phải báo, dám đánh tôi thì tôi sẽ cho nửa đời sau ăn cơm tù chan nước mắt!
Nhưng rõ ràng đối phương biết Đường Dịch Xuyên, để tránh kéo cậu ấy xuống nước, cuối cùng tôi đành cắn răng quyết định nhịn.
Vậy nên khi viện trưởng và cảnh sát thụ lý vụ án đến bệnh viện hỏi tình hình của tôi, tôi tỏ vẻ mất trí nhớ, chêm vào mấy câu chọc cười, tóm lại là tỏ rõ thái độ không muốn truy cứu chuyện này.
Khi người ngoài đã đi hết rồi, trong phòng bệnh chỉ còn Đường Dịch Xuyên, cậu ấy đánh giá tôi hơn mười giây bằng một kiểu ánh mắt hoài nghi thậm chí là đay nghiến, cuối cùng mới hỏi ra nghi ngại trong lòng: “Tôi không hiểu, tại sao anh không nói cho cảnh sát những gì nghe được từ cú điện thoại của tôi?”
“Cậu quen người đó à?” Tôi do dự một chút, không đáp mà hỏi lại, “Thực ra tôi muốn hỏi, có phải người yêu cậu cho người tới đánh tôi không?”
Đường Dịch Xuyên hơi ngẩn ra, sau đó thản nhiên thừa nhận, đúng là hai người bọn họ từng là một đôi, bọn họ quen nhau từ bé nhưng đối phương giờ đang ở Mỹ.
Chút may mắn cuối cùng cũng bay sạch sẽ, biết hoa có chậu rồi, tôi ngửa mặt thở dài với trần nhà: Tiếc là gặp nhau muộn quá.
Yêu xa có thể nảy sinh vô số vấn đề, sự chiếm hữu điên cuồng cùng với chứng đa nghi là một phần rất nhỏ trong số đó, nghe ý của Đường Dịch Xuyên thì thằng nhóc họ Hồng kia bản chất không xấu, chẳng qua giờ đôi bờ cách trở, lại thêm việc cha người kia đã làm một việc khiến hai người phải chia xa rất lâu, mâu thuẫn chồng mâu thuẫn.
“Chuyện này rất phức tạp.

Dù thế nào đi nữa thì tôi vẫn nợ anh lần này.” Đường Dịch Xuyên ngồi xuống bên giường bệnh, gương mặt kiêu căng nhất quán giờ lại dịu đi ít nhiều, cậu ấy hỏi tôi, “Anh muốn gì?”
Tôi vừa hé môi còn chưa lên tiếng, cậu ấy đã đanh mặt uy hiếp: “Đừng có nói mấy câu ngu xuẩn kiểu lấy thân báo đáp, tôi sẽ cho anh nằm trong viện thêm hai tuần đấy.”

Tôi lắc đầu cười với cậu ấy, thở dài đáp: “Đúng là tôi có cảm giác rất mạnh với cậu, nhưng tôi không có ý định bám riết theo đuổi, đập chậu cướp hoa.

Vậy nên cậu không nợ tôi gì cả, cậu vẫn là của thằng đó.”
“Ồ?” Đường Dịch Xuyên nhíu mày, giọng điệu mỉa mai cùng với vẻ mặt ngờ vực, “Tại sao?”
“Cái này cũng rất phức tạp.”
Tôi nói giản lược, bởi vì hành vi tranh cướp bạo lực này sẽ khiến tôi nghĩ tới ba mẹ tôi, mẹ tôi dùng hết toàn bộ trí tuệ và thủ đoạn để tranh đoạt một người đàn ông, kết quả vẫn phải tìm lại cảm giác tồn tại của mình trước mặt vợ cả, trong khi đó ba tôi dạ dạ vâng vâng, từng lén giấu một tấm ảnh của vợ cả, bị mẹ tôi phát hiện, nói một câu nhẹ tênh bắt ông ấy xé.
Ông ấy xé luôn.
Toàn bộ trí nhớ về gia đình tôi thời tôi còn nhỏ, chính là ba mẹ tôi một người thì vồn vã, người kia thì lặng câm.
Cả đời bọn họ không hạnh phúc.
“Nếu có một ngày, tôi nói là nếu nhé, hai người chia tay vì nguyên nhân gì đó,” Tôi nhìn thẳng vào mắt Đường Dịch Xuyên, để cho bầu không khí giữa tôi và cậu ấy ngưng đọng hơn mười giây, sau đó mới nhẹ nhàng cất tiếng hát, “I will be right here waiting for you.”
Đường Dịch Xuyên hơi nhíu mày, nhìn tôi rất lâu, để lộ vẻ mặt không tin nổi.
“Sao nào?” Vẻ mặt của cậu ấy khiến tôi hơi khó chịu, như kiểu tôi là thằng vô lại phóng túng giậu đổ bìm leo, “Trong mắt cậu nhân phẩm của tôi thấp kém thế à?”
Vậy mà Đường Dịch Xuyên lại có thể nghiêm túc gật đầu, sau đó cậu ấy cười, là cười thật.
Có lẽ thứ gì càng hiếm thì càng quý đã là chân lý, tên này tuy rất ít cười, nhưng khi cười lên thì cực kỳ đẹp, gió xuân phơi phới cũng chẳng bằng khóe môi khẽ khàng nhếch lên của cậu ấy.
Trong thoáng chốc, Đường Dịch Xuyên bỗng giữ chặt mặt tôi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán tôi.
Sau đó cậu ấy đứng dậy đi về hướng cửa phòng bệnh, chợt dừng bước.


Đường Dịch Xuyên quay đầu lại, khóe miệng lại nhếch lên, nói một câu đùa nửa thật nửa giả: “Phó Ngọc Trí, có lẽ tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc.”
Tôi ngửa đầu nằm vật xuống, vớ lấy cái gối ụp lên mặt mình, dùng tay ấn mạnh hai mép.

Mùi thuốc sát trùng kỳ xị xâm nhập vào khoang mũi, từng chút từng chút hút hết không khí trong lành ra ngoài.

Tôi bất động duy trì tư thế này rất lâu, suýt nữa làm bản thân chết ngạt.

Cho đến tận khi Chu Dương tới thăm bệnh mới rút cái gối ra cho tôi.
“Đ*t mẹ nó sao tao chưa gặp ai tự làm mình chết ngạt nhỉ,” Thấy tôi thở hổn hển, sắc mặt như gan heo, nó hô hoán, “Phó Ngọc Trí, mày bị đánh cho mụ đầu luôn rồi à?!”
“Không,” Tôi lắc đầu, cười tự mỉa mai chính mình, “chỉ là lúc này tao đã bắt đầu hối hận rồi.”.

Bình Luận (0)
Comment