Yêu Thượng Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 7

Sau đó, Thang Đông Trì từ trong bể đứng lên, rời khỏi bể, lấy khăn tắm xoa xoa thân thể, rồi mới lấy một cái khăn khác phủ lên vai.

Quay đầu vừa thấy, Tiêu Kính Nam vẫn ngồi lại trong nước.

“Đi thôi.” Thang Đông Trì nói.

“Anh đi trước.” Tiêu Kính Nam ngẩng đầu cười, “Tôi cảm thấy thoải mái, lập tức tới.”

Thang đại gia anh đi đi, đừng nhìn nữa.

Bên dưới bể mát xa lại bắt đầu phun nước, Tiêu Kính Nam bị mắc kẹt cơ hồ dùng khí lực toàn thân đè nén lại dục vọng bành trướng bên dưới hạ thân.

Đi ra ngoài đi a, ngàn vạn lần phải nhịn xuống!!



A a a… Sướng không chịu được!!

Tiêu Kính Nam nhẫn nhịn đến mức gần chết, Thang Đông Trì cuối cùng cũng quay đi.

Trong lòng hắn vui vẻ trào dâng liền bắn ra.

Thình lình đạt cao trào khiến Tiêu Kính Nam vừa quẫn bách vừa sảng khoái vô cùng, hắn vội vàng vươn tay khuấy động mặt nước.

Bất đồng với tiếng nước mát xa khiến Thang Đông Trì quay đầu.

Dục vọng đã không còn, nhìn nhìn lại mặt nước cũng không để lộ cái gì. Tiêu Kính Nam nhẹ nhõm hé răng mỉm cười, xoay người đứng lên.

Vừa làm động tác “đứng lên” này, vừa nói, “Đi thôi, mát xa đi.”

Sau đó, quần bơi rời khỏi mặt nước trong nháy mắt, cũng rời khỏi cơ thể hắn.

Tiêu Kính Nam cơ hồ lập tức vươn tay đến bắt, nhưng vừa mới phát tiết thân thể cũng không có linh hoạt như hắn tưởng tượng, vì vậy hắn một lần nữa ngã về trong bể, mông trực tiếp chạm đất, có chút đau.

Mẹ hắn… nguyên lại vừa rồi cảm giác giống như quần bơi tuột xuống không phải là “giống”, mà thật sự là tuột xuống.

Hơn nữa ở dưới nước vận động, dây lưng lỏng lẻo, hắn cũng không nhận thấy được.

“Cậu tựa hồ rất thích đem cái kia ra khoe với người khác.” Thang Đông Trì đứng ở bên bể, trên cao nhìn xuống nói.

Tiêu Kính Nam ngồi ở trong nước kéo quần lên, lắp bắp: “Quần bơi có chút rộng.”

Thang Đông Trì nhìn lưng cùng cổ hắn, “Là kích cỡ cậu nhỏ.”

Tiêu Kính Nam cuối cùng nhịn không được, ba bước lên bờ, tay mới đụng lấy khăn tắm trên người Thang Đông Trì, đã bị Thang Đông Trì quay người theo phản xạ đá một cú, tay uốn éo.

Tiêu Kính Nam chỉ cảm thấy hoa mắt, sàn nhà nhanh chóng phóng đại ngay trước mắt, bản năng nhắm mắt lại, nhưng cơ thể không rơi xuống đất đau đớn như dự đoán, rồi không biết có đồ vật gì rơi trên đầu của hắn, đem tầm mắt của hắn chặn lại.

Thang Đông Trì nhìn khăn tắm bên trong không ngừng đong đưa lên nảy sinh ý đồ, đột nhiên cảm thấy rất thú vị.

Vì vậy y cách khăn tắm dùng sức xoa nhẹ mấy cái, rồi mới buông tay ra.

Thang Đông Trì đỡ một chút, Tiêu Kính Nam gối chạm đất nhưng mà không có rất đau.

Cảm giác đối phương buông ra, hắn cơ hồ thô bạo giật lấy đồ vật trên đầu, lộ ra đầu tóc bù xù như ổ gà.

“Chơi vậy vui lắm sao?” Đại khái là cảm xúc có chút kích động, Tiêu Kính Nam phát hiện che tầm mắt hắn là khăn tắm từ trên người Thang Đông Trì rơi xuống, tuỳ tiện ném một tay, thanh âm cũng cao lên tám quãng.

Thang Đông Trì quay đầu nhìn khăn tắm bồng bềnh trong bể, lại nhìn mặt hắn đang tức giận hồng hộc: “Rất vui.”

Tiêu Kính Nam trừng lớn mắt, mặt biểu tình vặn vẹo: “Anh là trả đũa!”

“A?” Thang Đông Trì tuỳ tiện lấy một cái khăn tắm phủ lên người, “Bây giờ cậu mới biết?”

Tiêu Kính Nam bị y nói một câu suýt nghẹn, yên lặng cơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở rối loạn của chính mình.

“Tôi đi về.” Dù sao điều nên nói cũng đã nói xong.

“A.” Thang Đông Trì nói, xoay người đi phía trước, “nếu để cho người khác biết Tiêu thiếu gia ở trong bồn tắm thẩm du, không biết sẽ ra làm sao.”

Tiêu Kính Nam đang dùng khăn lau người, nghe tiếng quay đầu lại, “Nói hươu nói vượn.”

Thang Đông Trì lắc đầu, chỉ chỉ bế tắm: “Phía dưới có cameras, cậu không biết đi.”

“Cho dù có cameras, làm sao anh lại biết..”

Tiêu Kính Nam đột nhiên ý thức được mình đang nói gì, ngậm miệng lại, nhiệt độ toàn thân đều tập trung lên mặt, muốn nói cái gì đầu óc lại trống rỗng, lắp ba lắm bắp đầu lưỡi cũng vuốt không thẳng.

Thang Đông Trì liếc mắt nhìn hắn, ra lệnh, “Đi mát xa.”



Tiêu Kính Nam rủ đầu tóc, giống như gà đấu thua trận liền cách một thước đi theo Thang Đông Trì, trong thang máy cũng lui vào một góc.

Đêm dài từ từ, ngọn đèn mờ nhạt trong phòng mát xa khiến người muốn ngủ.

Tiêu Kính Nam sau khi tắm rửa, tâm tình phức tạp mà nằm lên giường mát xa.

Nam nhân nằm bên cạnh hắn, khiến tâm tình hắn càng thêm phức tạp.

Mà trong đầu toàn là việc phát sinh trong bể tắm, ảo não cùng thất bại.

Nếu thật bị người khác biết, hắn không còn mặt mũi nào mà xuất hiện…

Kỹ thuật thợ mát xa thực sự không tồi, nhưng hắn thuỷ chung cơ bắp căng chặt, hơi trướng đau.

Nam nhân nằm bên cạnh không biết từ lúc nào nghiêng đầu nhìn hắn.

Tầm mắt chạm nhau, Tiêu Kính Nam tỏ vẻ khinh thường xoay đầu.

“Tôi sẽ không nói cho người khác biết.” Thang Đông Trì nói.

Tiêu Kính Nam hừ một tiếng, không có trả lời.

Chậm rãi, cơ bắp dần buông lỏng, ngón tay vuốt ve giống như có ma lực khiến hắn bớt phiền não, mí mắt cũng nặng nề khép lại.

Thang Đông Trì nghe hắn thoải mái “ân” vài tiếng, trong chốc lát cũng không còn thanh âm.

Thời điểm có tiếng ngáy rất nhỏ vang lên, y dở khóc dở cười.

Đập vào mắt là một đầu tóc rối bù thất loạn bát tao, còn có làn da dưới ánh đèn mà sáng bóng, vừa vặn cơ bắp cùng đường cong.

Thật sự là rất thú vị a.

Thang Đông Trì phất phất tay, ý bảo thợ mát xa rời đi.

Thợ mát xa của Tiêu Kính Nam trước khi rời đi không cẩn thận làm đổ tinh dầu trên bàn, Thang Đông Trì liếc nàng một cái rồi mới quay đầu nhìn Tiêu Kính Nam.

Gia khoả kia “ân” một tiếng, giật giật đầu, không có tỉnh lại.

Xem ra hai tuần vừa rồi khiến hắn mệt mỏi đến ngất ngư.

Thợ mát xa của Thang Đông Trì cũng lùi ra ngoài, trong phòng triệt để an tĩnh, chỉ có hương thơm mơ hồ lượn lờ bên mũi, cũng thoải mái.

Nhìn Tiêu Kính Nam bộ dáng mở miệng ngủ thoải mái, Thang Đông Trì nghĩ có lẽ lát nữa sẽ thấy hắn chảy nước miếng.

Mang suy nghĩ buồn cười này, y trong tiếng thở quy luật của đối phương cũng rơi vào giấc ngủ.
Bình Luận (0)
Comment