Yêu Tôi Xin Hãy Nói

Chương 16

“Tưởng Thanh Dung, qua đây luyện ném rổ.” Lâm Đức Bân ôm bóng rổ ngoắc tay gọi Tưởng Thanh Dung.

Hôm nay trong nhà huấn luyện viên có việc nên về trước, giao quyền quản lý đội bóng cho đội trưởng Lâm Đức Bân.

Tưởng Thanh Dung bây giờ là vũ khí bí mật của đội bóng rổ, từ trên xuống dưới đội bóng cũng rất chờ mong vào cậu, Lâm Đức Bân lại càng tranh thủ huấn luyện tập trung mỗi ngày xong thì ở lại một đối một giúp Tưởng Thanh Dung luyện ném rổ nửa giờ.

“— a?”

“A cái gì mà a, nhanh lên nào.”

Tưởng Thanh Dung ngơ ngác chớp mắt mấy cái, không nhấc nổi chân.

Bên cạnh người kia, là vị trí cậu muốn đứng nhất, cùng cậu ấy hô hấp trong một bầu không khí nho nhỏ đều sẽ khiến cậu sinh ra cảm giác hạnh phúc. Thế nhưng, khi biết người ấy đã có người mình thích, thân thể Tưởng Thanh Dung vô thức chống cự lại lực hấp dẫn của người kia với cậu.

Tình yêu là động chiếm, tình yêu của cậu cũng không ngoại lệ. Trời biết cậu muốn độc chiếm người kia biết bao nhiêu, buộc cậu ấy vào người, khóa ở nhà, để người ấy chỉ có thể nhìn mình, trong mắt chỉ phản chiếu hình bóng của mình…

Chỉ là, cuối cùng vẫn là hy vọng xa vời vĩnh viễn không cách nào thực hiện!

Chỉ nghe Lâm Đức Bân nói có người thích đã khiến cậu thấy đau đớn như bị xé toạc, nếu quả thật có một người cậu ấy dắt tay một cô bé xuất hiện trước mặt mình, cậu có đau khổ đến chết không?

Đến lúc đó, bên cạnh người kia, sẽ là nơi cậu không muốn đứng nhất.

Muốn cậu ở bên nhìn Lâm Đức Bân và một cô gái ngọt ngào, cậu tự thấy cậu không có tố chất tâm lý tốt như vậy!

“Cậu làm gì đấy, gọi cậu nửa ngày mà cũng không phản ứng… Hả, sắc mặt cậu sao xấu thế, không thoải mái à?” Lâm Đức Bân đợi nửa ngày vẫn thấy Tưởng Thanh Dung đứng ngơ ngơ tại chỗ, không nhịn được đi tới.

Thấy sắc mặt Tưởng Thanh Dung tái nhợt, Lâm Đức Bân lại càng hoảng sợ, đưa tay sờ trán cậu, “Không thấy nóng mà!”

Tưởng Thanh Dung hốt hoảng lùi lại, cẩn thận tránh khỏi bàn tay quan tâm kia.

Chính là như vậy! Dịu dàng mà người này tự nhiên bộc lộ sẽ làm cậu sinh ra lỗi giác không nên có, khiến cậu càng lún càng sâu, cảm giác mình là người đặc biệt của cậu ấy. Càng tiếc xúc với người này lại càng bị cuốn hút, kết quả chờ cậu hãm sâu vào vũng bùn mới phát hiện tất cả đều chỉ là hoa trong gương trăng trong nước, tất cả dịu dàng tất cả tình ý của người ấy, đều thuộc về một người khác!

Dù là trong mơ hay là hiện thực, người Lâm Đức Bân thích đều không phải một nam sinh tên là ‘Tưởng Thanh Dung’.

Uổng cho cậu còn cười nhạo Tưởng Thanh Dung trong mơ kia nhát gan, vì mình có thể trở thành bạn của người này mà lén vui vẻ. Ha ha, thế thì sao, ở càng gần tim càng đau hơn…

“Tớ, tớ thấy không thoải mái, muốn về trước.”

“Có nặng không? Có muốn tớ đưa cậu đến phòng y tế xem thế nào không?” Lâm Đức Bân nhíu mày.

Mới vừa rồi còn yên lành, sao đột nhiên ngay cả đứng thẳng cũng thấy lảo đảo chứ?

“Không sao, tớ về nhà ngủ một giấc là khỏe thôi.”

“Tớ đưa cậu ra ngoài chờ xe bus nhé!” Hắn rất lo lắng khi để Tưởng Thanh Dung một mình đi đón xe bus.

“Không cần.” Tưởng Thanh Dung lắc đầu từ chối.

… Cậu hiện giờ, không muốn ở chung với người này.

Lâm Đức Bân nhìn chăm chú Tưởng Thanh Dung một lúc, gật đầu, vỗ vỗ vai cậu, “Đi một mình nhớ cẩn thận chút.”

Tưởng Thanh Dung nở nụ cười gượng gạo, mệt mỏi vẫy tay chào các đội viên khác, đeo balo đi về.

Chen chúc trong xe, đầu Tưởng Thanh Dung phóng đại khổ sở trong lòng.

Cậu phải suy nghĩ thật kỹ, nên làm thế nào để tiếp tục duy trì quan hệ của cậu với Lâm Đức Bân!

Cố gắng mãi mới đến được bên người kia, cùng cậu ấy trở thành bạn bè bình thường, có thể cùng nhau thảo luận bài tập, cùng nhau chơi bóng, cùng nhau chờ xe bus. Cậu cho rằng cậu đã rất thỏa mãn rồi, cho đến khi Hoàng Sở xuất hiện…

Dù là trong mơ hay là hiện thực, Hoàng Sở cũng làm cho cậu sinh ra cảm giác nguy hiểm cực lớn.

Hoàng Sở xuất hiện nhắc nhở cậu, khiến cậu phải nhìn thẳng vào sự thật, Lâm Đức Bân là một nam sinh bình thường, một nam sinh rất được nữ sinh hoan nghênh, mà bản thân cậu ấy cũng vừa tự mình thừa nhận có người thích. Một nam sinh như vậy, có bạn gái là chuyện sớm hay muộn thôi. Nếu Lâm Đức Bân có bạn gái, như vậy cậu nên đứng ở đâu? Cậu còn có thể làm như không có chuyện gì ở chung với cậu ấy sao?

Cảnh tượng Lâm Đức Bân ôm lấy một nữ sinh nào đó, chỉ là tưởng tượng đã khiến cậu không thở nổi.

Vung kiếm chém tơ tình? Rời khỏi đội bóng rổ, trở lại kiểu ở chung cả đời không qua lại?

— luyến tiếc!

Tình của cậu quá sâu, yêu quá nhiều, đã sớm không thể tự kiềm chế.

Luôn cảm thấy thích người kia đã rất lâu rất lâu rồi, cứ như cả đời trước cũng chỉ thích người kia…

Tưởng Thanh Dung xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn khuôn mặt u ám của mình, không khỏi cười khổ.

Suy nghĩ hồi lâu, kết luận lại là hai chữ ‘luyến tiếc’!

Người kia chính là nghiệp kiếp này của cậu, tim có đau có thương hơn nữa cậu vẫn phải ở lại bên cậu ấy, quyến luyến dáng cười cậu ấy dành cho mình cùng sự dịu dàng thuộc về tình bạn!

Không phải người ấy nói nữ sinh kia vẫn chưa theo đuổi được sao! Nghĩ theo hướng a Q, thích, là một thứ rất chủ quan, nói không chừng nữ sinh Lâm Đức Bân thích lại cố tình không thích Lâm Đức Bân thì sao!

Tối thiểu hôm nay khuỷu tay Lâm Đức Bân vẫn trống, không có bất cứ ai khoác tay vào.

À, cậu có nên cảm ơn nữ sinh khiến Lâm Đức Bân cũng không theo đuổi được không?

Nhưng, cô gái may mắn được hoàng tử thích kia rốt cuộc là ai? Hấp dẫn hơn Hoàng Sở hay là tài giỏi hơn Hoàng Sở?

Trong khoảng thời gian này cậu với Lâm Đức Bân gặp nhau tương đối nhiều, tự thấy tương đối hiểu biết Lâm Đức Bân, nhưng không thấy cậu ấy với nữ sinh nào qua lại thân thiết á! Người kia, nhìn thì rất cool nhưng kỳ thực rất đơn giản, trong sinh hoạt ngoài ăn và ngủ thì là bóng rổ và bài tập. Thời gian gần đây sắp đến hội thao, Lâm Đức Bân càng tập trung tinh thần vào huấn luyện, nào có thời gian rảnh rỗi đi tán gái?

Tưởng Thanh Dung vừa ghen tỵ vừa hiếu kỳ với nữ sinh đột nhiên xuất hiện không biết mặt mũi ra sao này!

Ngày thứ hai, ở cổng trường gặp Lâm Đức Bân, Tưởng Thanh Dung vẻ mặt như thường chào hỏi Lâm Đức Bân.

Thật không cốt khí, khổ não nửa ngày vẫn quyết định muốn ở lại bên người này.

Ai kêu người ta là trái đất, mà mình lại là quả táo đáng thương kia chứ! Lực hấp dẫn của trái đất với quả táo, căn bản không phải thứ quả táo có thể kháng cự. Đã biết rõ sẽ rơi tan xương nát thịt, cậu vẫn muốn rơi xuống trái đất.

“Thân thể không sao chứ?”

“Ừ, ngủ một giấc dậy thấy đỡ hơn nhiều rồi.” Đúng vậy, cậu không nên tham lam, làm một người bạn bình thường không phải rất tốt sao? Giấc mơ của cậu nói cho cậu biết, hãy quý trọng tình bạn giữa hai người, so với Tưởng Thanh Dung trong mơ cậu đã may mắn hơn rất nhiều.

“Tốt lắm, hôm nay thời gian luyện ném rổ của cậu tăng gấp đôi, bù lại cho ngày hôm qua.”

“A!?” Giật mình không phải vì lượng huấn luyện gấp đôi, mà là mừng như điên vì thời gian hai người ở chung tăng gấp đôi.

Mỗi ngay luyện đơn là điều cậu thích nhất, bởi vì là huấn luyện một đối một, chỉ có cậu và Lâm Đức Bân…
Bình Luận (0)
Comment