Yêu Tôi Xin Hãy Nói

Chương 46

Sau khi mây mưa, Tưởng Thanh Dung lười biếng nằm không muốn động.

Ừm, chủ yếu là có người nằm cùng cậu a —

Giường rất lớn không gian rất rộng, nhưng cố tình lại muốn chen chúc với nhau, tay quấn lấy tay chân dán sát chân tim gần bên nhau để nhiệt độ cơ thế sưởi ấm lẫn nhau!

“Nếu thật sự không tìm được việc thì đừng tìm nữa, chuyện tiền nong để tớ giải quyết.”

Tưởng Thanh Dung ậm ừ, dụi đầu vào ngực Lâm Đức Bân cọ cọ, mơ mơ màng màng muốn ngủ.

“Trách nhiệm nuôi gia đình cứ giao cho tớ!”

Những lời buồn nôn của Lâm Đức Bân làm Tưởng Thanh Dung cười phì ra tiếng.

Một người trọng sinh như cậu, lại còn là một người đàn ông trưởng thành tứ chi khỏe mạnh có khả năng tự làm tự ăn, được một người hứa hẹn sẽ nuôi sống lại không hề có cảm giác bài xích. Ngược lại còn cảm thấy cái người vừa trịnh trọng hứa hẹn này thật đáng yêu!

“Câu không tin năng lực của tớ?” Người nào đó tức giận.

Thật là, cười ra tiếng vào lúc này không biết là rất bất lịch sự à?

“Không hề không hề.” Tưởng Thanh Dung biết tiếng cười của mình đả kích tự tôn của Lâm Đức Bân, vội vàng lắc đầu phủ nhận, “A Bân của tớ là giỏi nhất.”

Nuôi sống gia đình gì đó, việc nhỏ!

“Kể cả vừa rồi sao?”

Tưởng Thanh Dung sửng sốt. Vừa rồi? Vừa rồi cái gì?

Cánh mông bị véo mạnh một cái, “Vừa rồi rõ ràng cậu vừa khóc vừa kêu ‘giỏi quá’ đấy thôi, thế nào mà nhanh quên vậy hả?”

Ở trên giường được tình nhân nói giỏi, mới là thừa nhận lớn nhất với đàn ông.

Sắc mặt nhanh chóng đỏ ửng, nhưng Tưởng Thanh Dung vẫn thành thật nói, “Ừm, rất tuyệt.”

Quả thật cậu có thoải mái, đây là sự thật không thể phủ nhận. Đổi người khác, thậm chí đổi thành một cây mát xa có lẽ cậu cũng có được khoái cảm. Nhưng như vậy chỉ là giác quan thuần túy mà thôi, không có cảm giác thỏa mãn khi kết hợp tâm linh và dục vọng. Bởi vì đối tượng làm tình là cậu ấy, cậu sẽ muốn nhiều một chút, kết hợp sâu hơn một chút, dù bất cứ tư thế xấu hổ nào đều phối hợp với cậu ấy.

Bởi vì cậu ấy, không thể thay thế —

Tình yêu, đó là tình và yêu kết hợp với nhau! Tình dục có yêu mới là tình yêu hoàn mỹ!

Bọn cậu như nam châm hai đầu, đầu bên kia với đầu bên này có lực hấp dẫn tự nhiên cực lớn.

Được ca ngợi, cái đuôi của Lâm Đức Bân suýt nữa vểnh lên trời, lại ôm Tưởng Thanh Dung chặt hơn chút nữa, “Ngủ thêm lát nữa, cơm tối tớ gọi cậu.”

Tưởng Thanh Dung không khỏi cảm khái, trong một tháng cậu hưởng qua tuyệt vọng đắng chát nhất, cũng trải qua tình yêu ngọt ngào nhất. Vốn cho rằng trọng sinh cũng đã đủ kích thích, không ngờ thay đổi trọng một tháng này còn kích thích hơn việc trọng sinh.

“Nghĩ cái gì vậy? Một mình cười ngu vầy.”

“Tớ nói tớ nghĩ buổi tối ăn gì, cậu tin không?”

Lâm Đức Bân chậc chậc lắc đầu, “Trẻ con không thành thật đáng bị đánh đòn!”

Tưởng Thanh Dung coi như hắn đang đánh rắm, nhắm mắt ngủ.

Mỗi hạt nhân trong không khí dường như đều nhuốm mùi ngọt dính, giống như tình yêu thơm ngọt giờ phút này của bọn cậu.

Nhưng —

Sâu trong lòng vẫn mơ hồ bất an là thế nào?

Tình yêu này, thật sự luôn được cậu nắm trong tay ư?

Người này, có phải cũng muốn cùng cậu, nghĩa vô phản cố bước lên con đường đồng tính luyến ái không có đường về?

Giấc mộng bất an luôn quanh quẩn như ẩn như hiện quấy nhiều Tưởng Thanh Dung mỗi đêm, cuối cùng vào một ngày nào đó trồi lên mặt nước —

“Học trưởng, Tưởng học trưởng, xin dừng bước.”

Gọi Tưởng Thanh Dung lại, là một mỹ nữ, một mỹ nữ rất đẹp.

Vóc dáng mỹ nữ rất cao, dáng vẻ thanh nhã, chân đeo giày cao gót, đứng trước mặt Tưởng Thanh Dung cũng cao xấp xỉ cậu. Áo sơ mi trắng quần hao, trang phục nhìn rất dịu dàng nhưng tóc đuôi ngựa buộc cao lại có phần tinh nghịch.

“— bạn là?” Tưởng Thanh Dung nhíu mày, nhìn nữ sinh khó hiểu.

Nữ sinh trước mặt nhìn có hơi quen mắt, không nhớ ra đã gặp lúc nào, nhưng Tưởng Thanh Dung khẳng định mình không biết đối phương. Dù sao người vẻ ngoài xuất sắc luôn dễ dàng lưu lại ấn tượng sâu sắc cho người khác, nhất là nữ sinh vẻ ngoài không tầm thường lại hiểu việc phát huy vẻ ngoài của mình trăm phần trăm này.

“Xin chào Tưởng học trưởng, em là Vu Na.”

Ngoài tên họ, mỹ nữ không hề tự giới thiệu học viện, khoa, niên cấp, chỉ hai chữ vô cùng đơn giản. Dường như tên của cô chính là danh thiếp thông dụng.

Cũng đúng, đại học A tuy lớn, nhưng mỹ nữ xuất sắc quả thật không nhiều lắm. Như người này, quả thực xứng là hoa hậu giảng đường, luôn được mọi người ngưỡng mộ, lại chịu hạ mình chủ động gọi lại Tưởng Thanh Dung, là phúc phận của Tưởng Thanh Dung. Không biết có phải là ảo giác của Tưởng Thanh Dung không mà cậu cảm giác, trong tư thái cao cao tại thượng của mỹ nữ này ngầm có địch ý với cậu.

Vậy nhưng quả thật Tưởng Thanh Dung biết rất ít người trong trường, cho nên với phương danh có khả năng vô cùng lừng lẫy kia chỉ có thể lộ vẻ khó xử.

Phản ứng của Tưởng Thanh Dung khiến dáng cười hoàn mỹ của bạn học Vu Na hơi cứng đờ, nhưng cô lập tức dùng nụ cười càng rực rỡ che đi, “Học trưởng, nghe nói anh với Lâm Đức Bân học trưởng là bạn học cấp 3, đúng không?”

À —

Ba chữ Lâm Đức Bân vừa xuất hiện, Tưởng Thanh Dung đã biết người này chính là người ái mộ Lâm Đức Bân. Dù là nữ sinh xinh đẹp khôn ngoan, đứng trước tình yêu chỉ số thông minh đều gần như bằng không. Nữ sinh xinh đẹp như vậy, còn nhiều nam sinh quỳ dưới chân cô để cô chọn lựa, tại sao cứ cố tình vừa ý Lâm Đức Bân chứ? Chẳng lẽ không biết người nọ đã sớm có chủ rồi sao?

Trải qua hai năm, cậu với Lâm Đức Bân dù là tình yêu, hay là phát triển cá nhân đều thuận lợi làm người ta líu lưỡi.

Vào năm nhất, sau khi suy nghĩ kỹ, cậu không vào làm ở phòng tài vụ công ty game chỗ Lâm Đức Bân làm. Kế toán là công việc lương cực cao, cậu không muốn bán rẻ ngành học của mình. Bởi tiền lương làm thêm ở công ty game của Lâm Đức Bân không thấp, hai người gắng gượng vượt qua khủng hoảng kinh tế lần đầu tiên trong đời. Tưởng Thanh Dung cũng tranh thủ khoảng thời gian rảnh rỗi năm nhất tập trung ôn tập, cuối cùng vào kỳ hai năm nhất lại một lần nữa thi đỗ khóa học kế toán viên cao cấp. Cuộc thi này ở kiếp trước cậu đã từng thi, sau khi trọng sinh lại có thêm gần mười năm kinh nghiệm thực tế kiếp trước, muốn vượt qua kiểm tra dễ như chém hoa quả.
Bình Luận (0)
Comment