Cậu chỉ muốn nhìn anh một cái thôi, chỉ là một ước nguyện giản đơn, vì sao cuối cùng lại trở thành như thế này chứ?
Nếu như lúc ở trong quán cà phê không bị Dương Khâm phát hiện thì tốt rồi!
“Tưởng Thanh Dung, tại sao cậu vẫn luôn như thế? Lúc còn đi học đã vậy, lần họp lớp ấy cũng thế, ngay cả đêm nay cũng chẳng khác gì, chẳng có chút tiến bộ nào cả.”
“Vẫn như thế?” Tưởng Thanh Dung ngơ ngác lặp lại lời đối phương, không thực sự hiểu được ý tứ của anh.
Vẫn như thế, là sao chứ?
“Chính là chỉ biết len lén mà nhìn tôi như thế, hiểu không?”
Gì!?
Gì ──
Cậu cậu cậu ấy biết?
“Phí lời, mỗi ngày đều có ánh mắt như đặc vụ cứ nhìn chằm chằm vào mình, sao có thể không cảm nhận được cơ chứ.” Lâm Đức Bân bĩu môi.
Chẳng lẽ hắn lại nói rằng, ánh mắt ấy như chứa tia lửa điện, người bị nhìn chăm chăm sẽ cảm giác được hay sao? Hắn bị ánh mắt kia nhìn nhiều chẳng lẽ lại không phát hiện ra hay sao?
Sắc mặt Tưởng Thanh Dung hết biến đỏ lại chuyển sang trắng.
Xấu hổ, nan kham, phẫn nộ, sỉ nhục, đủ loại tình tự cùng nhau dũng mãnh xông vào trong não, đầu óc trở nên mơ mơ hồ hồ.
“Tưởng Thanh Dung, cậu biết không, thật ra tôi đã cho cậu cơ hội rồi. Nhưng cậu phải biết rằng, một người không có khả năng vĩnh viễn đứng nguyên tại chỗ mà chờ đợi một người khác, tôi cho cậu cơ hội, cậu không nắm chặt lấy, tôi đương nhiên sẽ đi tìm một người mà tôi không cần phải đợi. Kết quả, tôi đã tìm được, lúc này cậu lại chạy tới nói với tôi rằng cậu thích tôi, đùa giỡn tôi vui lắm hay sao?”
Hắn đã phát hiện từ lâu Tưởng Thanh Dung luôn hướng ánh mắt ái mộ về phía hắn. Bị một tên đồng tính luyến ái để mắt đến, thật chẳng phải chuyện đáng hãnh diện gì, nhưng hắn ngoài ý muốn không hề bài xích, có thể bởi vì tình cảm của Tưởng Thanh Dung cứ luôn thận trọng e dè như thế, hắn cũng không muốn vạch trần, yên tâm thoải mái mà để cho ánh mắt nóng cháy kia tiếp tục dính trên người mình.
Đã quên mất là từ khi nào bắt đầu chú ý tới ánh mắt Tưởng Thanh Dung. Tới một ngày nào đó bỗng nhiên hắn tỉnh ngộ, hắn phát hiện hắn đã trở thành giống như một chú chim công, luôn hấp dẫn ánh nhìn của Tưởng Thanh Dung, chỉ cần ánh mắt của cậu vẫn ở trên người hắn, hắn vẫn sẽ có cái cảm giác vô cùng thành tựu.
Sau khi tốt nghiệp cao trung, bởi vì không còn thấy được ánh mắt hâm mộ kia nữa, trong một khoảng thời gian hắn làm chuyện gì đều không có chút tinh thần nào hết.
Nói đến lại thấy sao mà hay, đám bạn học cao trung mỗi năm tụ họp hai lần, nghỉ hè một lần nghỉ đông một lần, nhưng có điều thật trùng hợp, từ năm nhất đến năm ba, hắn và Tưởng Thanh Dung lại mỗi lần đều lướt qua nhau không thể gặp. Không phải hắn ra nước ngoài chơi thì là Tưởng Thanh Dung có việc về quê, nói chung, từ sau khi tốt nghiệp cao trung hắn chưa từng gặp lại Tưởng Thanh Dung, mãi cho đến khi lần họp lớp năm thứ ba ấy──
Khi ấy, điện thoại di động không phải là thứ xa xỉ phẩm gì mà đã trở thành một công cụ liên lạc bình dân, vì thế lần tụ họp này mọi người đã cũng làm được thêm một chuyện, đó chính là trao đổi số điện thoại. Trên chiếc ghê lô trong phòng KTV mờ ảo, cái lúc Tưởng Thanh Dung mang theo dáng cười ngượng ngùng ngồi vào bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi hắn số điện thoại, hắn chỉ biết thế là hỏng rồi!
Hắn lại thấy được từ trong ánh mắt của Tưởng Thanh Dung sự ái mộ quen thuộc, mà hắn, lại có thể có cảm giác vui sướng…
Lần đó, lần đầu tiên hắn ôm kỳ vọng đối với sự đột phá này.
Hắn cho rằng Tưởng Thanh Dung có được số điện thoại của hắn rồi sẽ chủ động liên lạc với hắn, dù là chỉ như một người bạn bình thường, vào ngày lễ tết gửi một tin nhắn chúc mừng cũng được, như vậy, hắn có thể đường đường chính chính hợp tình hợp lý mà tìm cơ hội gặp gỡ Tưởng Thanh Dung.
Nhưng ── không có, cái gì cũng không có. Dãy số mà hắn đưa cho Tưởng Thanh Dung cứ như hòn đá ném vào đại dương, ngay cả một chút rung động cũng không hề tạo thành đã chìm ngỉm xuống đáy biển.
Vì thế, tâm tình của hắn lại buồn bã một thời gian rất dài.
Thời gian cứ một năm lại một năm qua đi, những tin tức mà hắn có được về Tưởng Thanh Dung càng ngày càng ít, chỉ biết là cậu sau khi tốt nghiệp đại học thì trở về thành Bắc Kinh công tác, vẫn còn chưa kết hôn.
Hắn tốt nghiệp xong thì làm việc ở thành phố An Khánh(?) này, đón cả cha mẹ đến sống cùng, cũng rất ít khi trở về Bắc Kinh. Bạn học cao trung sau khi tốt nghiệp đại học cũng lang bạt khắp nơi, đã rất nhiều năm không tổ chức họp lớp rồi.
Một lần đó, lại là lần cuối cùng hắn nhìn thấy Tưởng Thanh Dung ──
Sau nhiều năm đợi chờ không có kết quả, Lâm Đức Bân không khỏi có chút oán hận, đoạn tình cảm này, rõ ràng Tưởng Thanh Dung là người bắt đầu trước, vì cớ gì hiện tại chờ đợi như một tên ngốc lại là hắn? Hắn đối với Tưởng Thanh Dung có lẽ cũng tồn tại một loại cảm tình đặc biệt, nhưng không phải là không có cậu ta thì không được, vì thế Hà Dung Dung theo đuổi hắn, sau nhiều năm tỏ bày tình yêu, hắn cũng coi như chấp nhận mối nhân duyên này.
Kết hôn rồi sinh con, không phải chính là con đường mà nhân sinh nhất định phải trải qua hay sao?
Đoạn tình cảm ấy, coi như là một thời non trẻ ngây thơ vậy!
Không ngờ tới chính là, đúng vào ngày kết hôn lại gặp lại Tưởng Thanh Dung…
Càng không ngờ tới chính là, Tưởng Thanh Dung lại tỏ tình với hắn ngay trong toilet!
Lời tỏ tình này, cũng đã quá muộn rồi ──
Mỏi mòn chờ đợi thì không thấy, lúc muốn buông tay thì không hẹn mà tới.
Tưởng Thanh Dung dùng chút thanh tỉnh còn sót lại trong mớ đầu óc tương hồ của mình để tiêu hóa lời nói của Lâm Đức Bân, rồi như không thể tin tưởng mà mở to hai mắt “Cậu, ý của cậu là ── “
“Không sai, ý của tôi chính là tôi đã từng động tình với cậu, đáng tiếc cậu chỉ biết trốn trong mai rùa. Tôi không phải Dương Quá, không có mười sáu năm để mà chờ được cậu tỏ lòng, vì thế tôi tìm người khác.” Những lời này, nói ra trong ngày kết hôn của hắn, không phải là quá mức châm chọc hay sao?
“Tôi ──” nước mắt rốt cục chảy xuống, là nước mắt của hối hận.
Thì ra…
Cậu sợ bị tổn thương, sợ đồng tính luyến ái không được đón nhận, sợ bị cự tuyệt, vẫn đều đau khổ mà áp chế tình cảm của chính mình. Thế nhưng cậu đã sai rồi! Đúng vậy, nếu như ngay cả chính cậu cũng không nguyện ý bước một bước đầu tiên, thì cậu sao có thể hy vọng đối phương tiến thêm một bước chứ?
Thật hối hận!
Nếu như cậu có thể dũng cảm hơn một chút ──
Hết rồi, không còn nếu như nữa rồi! Vài giờ đồng hồ trước đây, ngón áp út của nam nhân đã vừa được một người phụ nữ đeo lên chiếc nhân tượng trưng cho tình định chung thân, người đàn ông này bất luận là trên pháp luận hay nghi thức thì cũng đã là chồng của người khác!
“Tôi khuyên cậu, nếu như có cơ hội lần sau, nhất định phải dũng cảm nói cho đối phương, rằng cậu thương hắn. Tâm ý của cậu nếu không nói ra, người khác sao có thể biết được! Không cần chờ tới lúc người ta kết hôn rồi mới chạy đến tỏ tình, đó không phải là yêu, đó gọi là ích kỷ, đó gọi là phá hỏng hạnh phúc hôn nhân của người khác.” Bị lời tỏ tình của Tưởng Thanh Dung làm cho rối bời, Lâm Đức Bân nói chuyện cũng chẳng hề nể nang gì nữa.
Ngày hôm nay có thể ngẫu nhiên gặp lại Tưởng Thanh Dung khiến hắn thật ra rất vui mừng. Một người đã từng để lại dấu ấn sâu sắc trong cuộc sống của mình, có thể tham dự tiệc cưới để chúc phúc cho nhau, nói thế nào cũng là một chuyện rất đáng mừng. Lần thứ hai đối mặt Tưởng Thanh Dung, tuy rằng rất kinh ngạc vì hắn vẫn còn thấy được sự ái mộ giống như năm xưa trong đôi mắt cậu, và chút ái mộ ấy trái lại khiến hắn có một chút hoài niệm về đoạn tình cảm đã qua.
Có điều Tưởng Thanh Dung tại sao lại muốn tỏ tình chứ? Sau khi mà hắn đã từ bỏ tình cảm mà hắn dành cho cậu, sau khi đã trót trao lời hứa hẹn với một người phụ nữ khác! Chuyện này là sao chứ? Muốn hắn phải ra ngoài kia nói với Hà Dung Dung hủy bỏ tiệc cưới, rồi ngày mai tới Cục dân chính làm giấy ly hôn?
Đã biết trân trọng, vì sao không phải là ba tháng trước?
Thời gian đó, hắn còn chưa chính thức xác định mối quan hệ với Hà Dung Dung!
“Lâm ──” Tưởng Thanh Dung cúi đầu, xấu hổ vô cùng.
Cơ hội lần sau? Cuộc đời sao có thể có cơ hội lần sau cơ chứ?
Tưởng Thanh Dung bỗng cảm thấy trào phúng mà cười khổ với chính mình!