Quán cà phê còn chưa tới giờ mở cửa kinh doanh, ngoại
trừ Hà Dĩ Thuần ra, chỉ có hai ba người phục vụ đang sửa sang bàn ghế. Bắt chéo
chân một cách tao nhã, cô cúi đầu lấy một bao Thất Tinh và một cái bật lửa màu
bạc ra.
“Tiểu thư à, ở đây cấm hút thuốc.” Vừa rút điếu thuốc
ra đã bị người ta cướp mất, Dung Nhược ngẩng đầu lên nhìn người vừa bước tới
trước mặt.
“Dẫu sao cậu cũng là nửa chủ nhân ở đây đấy!” Hà Dĩ
Thuần kéo ghế ngồi xuống, khinh khỉnh liếc xéo gương mặt đang tỏ ra vô tội phía
trước. “Tớ không muốn khách vừa đến đã thấy chỗ này chìm ngập trong khói thuốc
đâu! Mà cũng phải nói, cậu vốn đâu có nghiện thuốc lá, sao mới sáng sớm đã chạy
đến đây hút thuốc?”
Nhún vai từ chối trả lời, Dung Nhược cười nói: “Thế
thì cho tớ một cốc cà phê, giờ tớ đang cần nâng cao tinh thần.” Vừa nói, cô vừa
cướp lại điếu thuốc trong tay Hà Dĩ Thuần, mân mê trên tay mình.
“Nicotine với caffeine, cẩn thận chóng già đấy!”
“Không trẻ sẵn rồi, còn sợ gì nữa.” Một nụ cười nhẹ
tênh hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp.
“Cậu cứ mạnh miệng đi!” Cười khẽ một tiếng, Hà Dĩ
Thuần đứng dậy, bước tới quan sát khuôn mặt Dung Nhược một lát. “Chậc, chậc,
rốt cuộc là ai ngược đãi cậu thế? Mới một tuần không gặp, mắt đã thâm quầng cả
rồi.”
“Thế à?” Vô thức xoa xoa khuôn mặt, Dung Nhược nhíu
mày.
“Sao bảo là không quan tâm?” Hà Dĩ Thuần mỉm cười lắc
đầu, con gái càng xinh đẹp lại càng chú ý đến dung mạo của mình, cho dù bề
ngoài cứ luôn miệng nói mình chẳng hề để tâm.
“À, đúng rồi!” Trước khi đi, cô đột nhiên quay lại
hỏi: “Cậu với Vân Trạm tiến triển đến đâu rồi?”
Sắc mặt Dung Nhược chợt cứng lại rồi nhanh chóng giãn
ra, cô thoải mái tựa lưng vào ghế, ngẩng mặt lên, khẽ nhíu mày rồi mỉm cười đáp
lại: “Cậu đang nói đến kế hoạch của tớ à?”
“…Coi như tớ chưa hỏi đi.” Bị nét mặt với câu hỏi của
cô đánh bại hoàn toàn, Hà Dĩ Thuần chán nản xua tay, xoay người đi về phía quầy
bar.
Dung Nhược nhìn theo bóng lưng cô, vẻ tươi cười nhạt
dần. Gương mặt không chút biểu tình, quay sang nhìn ra phía cửa sổ, bên ngoài
là khoảng trời nắng vàng rực rỡ.
“Cậu định tự mình đi dự bữa tiệc cuối tuần này à?” Cao
Lỗi dùng ngón tay gõ nhẹ lên tấm thiếp mời để trên bàn, anh nhìn Vân Trạm hỏi.
Vân Trạm ngồi trên xe lăn gật đầu: “Trên thiệp có ghi
rõ là mời cả ba người chúng ta, sáng nay bên Diệp Thị còn gọi đến nữa, e là
không đi không được.”
“Hồi cha mẹ còn sống, quan hệ với nhà họ Diệp cũng
không tệ. Có điều tới giờ em vẫn chưa gặp con trai của bác Diệp.” Vân Hân gọt
táo, lần lượt đưa cho hai người bên cạnh. “Nghe nói lần này Diệp Lăng Thu từ
nước ngoài trở về, chính thức tiếp nhận cơ nghiệp của gia đình, bữa tiệc lần
này được tổ chức cũng là vì anh ta.”
Nói xong, Vân Hân dừng lại, quay đầu sang nhìn Vân
Trạm: “Anh báo cho Dung Nhược chưa?” Mặc dù Dung Nhược không nằm trong danh
sách được mời nhưng nếu Vân Trạm muốn tham gia cùng bạn gái, anh chắc chắn sẽ
gọi cô.
“Giờ tối rồi, để sáng mai hãy gọi.” Vân Trạm đưa mắt
nhìn ra màn đêm đen thẳm bên ngoài cửa sổ.
Thực ra, ngay sau khi nhận được thiếp mời, anh đã thử
liên lạc với Dung Nhược, nhưng di động của cô vẫn luôn tắt máy. Mà từ khi chia
tay ở sân bay tới giờ, cô cũng không liên lạc gì với anh.
Bữa tiệc cuối tuần là cơ hội tham gia hoạt động công
chúng đầu tiên của bọn họ sau khi gặp lại. Anh muốn dẫn cô theo, xuất hiện
trước mặt mọi người với thân phận người yêu.
“Bên này!” Chìm người trong chiếc ghế sô pha màu đỏ
sẫm, Dung Nhược vẫy tay với một chàng trai trẻ phía sau người phục vụ.
“Hi! Người đẹp, đã lâu không gặp.” Diệp Lăng Thu bước
lại gần, khẽ hôn lên mặt Dung Nhược, rồi nhanh chóng thả mình xuống chỗ ngồi
đối diện.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Dung Nhược nhìn chiếc áo sơ mi in
hoa viền vàng sặc sỡ, nổi bật của cậu ta, hai hàng mi thanh tú hơi nhướn lên,
hỏi: “Lần nào ra ngoài anh cũng ăn mặc lòe loẹt vậy à?”
“Không đẹp hả?” Cúi đầu quan sát một lúc, Diệp Lăng
Thu trợn mắt, chỉ vào đóa hoa hồng trước ngực. “Đứa bạn là nhà tạo mẫu nói rằng
phong cách này rất hợp với anh.” Vẻ mặt khi nói chuyện vô cùng tự tin.
“Mắt thẩm mĩ của bạn anh đúng là rất chuẩn.” Nhấp một
ngụm nước chanh, Dung Nhược cười khẽ: “Sơ mi hoa hoét với một cậu ấm phong lưu,
chơi bời trác táng, quả là sự kết hợp hoàn hảo.”
“Quá khen anh rồi.” Diệp Lăng Thu chẳng hề để ý tới
câu nhận xét, nhấc đôi chân thon dài lên, cười bất cần đời: “Nhân lúc còn chưa
già, đương nhiên phải biết tận dụng thời gian, hưởng thụ được thêm ngày nào hay
ngày đó chứ.”
“Ai mà tin nổi một anh chàng như thế này lại là chủ
nhân tương lai của tập đoàn nhà họ Diệp tiếng tăm lừng lẫy nhỉ?” Dung Nhược tựa
lưng vào ghế, liếc mắt nhìn anh ta.
Diệp Lăng Thu nhún vai tỏ vẻ vô tội: “Chuyện sự nghiệp
chả liên quan gì tới quan điểm sống cả. Mà cũng phải nói, đâu phải anh tình
nguyện, là do bị ông già bắt ép cả thôi, nếu không thì anh thà sống luôn bên
Anh, chả thèm mò về nữa.”
“… Đúng rồi!” Anh ta đột nhiên đứng dậy, đi vòng sang
ngồi xuống bên cạnh Dung Nhược: “Cuối tuần này em đi cùng anh tới tham gia bữa
tiệc đáng ghét kia nhé.”
“Nếu đã đáng ghét thì việc gì phải kéo tôi đi cùng?”
Dung Nhược nhắm hai mắt, nhạt giọng đáp lời.
“Có em đi cùng ít ra cũng đỡ buồn.”
“Không đi. Anh biết thừa là tôi không thích mấy thứ đó
mà.”
“Đi đi! Ít ra cũng nể tình mình từng sống chung với
nhau!”
“Ai sống chung với anh! Tôi chẳng qua chỉ thuê căn
phòng còn trống của anh thôi.”
“Sống chung dưới một mái nhà, sao em nỡ vô tình như
vậy. Nếu em không đi, chắc anh sẽ phát điên trong cái bữa tiệc nhàm chán ấy
mất.”
“Bỏ tay ra trước đã.” Dung Nhược mở mắt, liếc nhìn
cánh tay đang kéo tay mình.
“Đồng ý với anh nhé?” Diệp Lăng Thu buông tay, hỏi với
giọng điệu nhăn nhăn nhở nhở.
“Tôi…” Dung Nhược thở dài, vừa định nói thì di động
trên bàn đổ chuông.
“Là tôi, Vân Trạm đây.” Giọng nói khe khẽ lành lạnh
vang lên trong tai nghe.
“Ừm, có việc gì?” Vô thức ngồi thẳng người dậy Dung
Nhược cầm chiếc cốc trên bàn, vừa xoay xoay vừa hỏi.
“Cuối tuần này em có rảnh không?”
“Cuối tuần?” Dung Nhược quay đầu sang nhìn Diệp Lăng
Thu ở bên cạnh.
“Cuối tuần có một bữa tiệc, tôi muốn mời em cùng đi.”
Nghe thấy hai chữ “bữa tiệc”, Dung Nhược nhắm mắt trầm
tư trong chốc lát, liếc mắt nhìn Diệp Lăng Thu một cái. “… Không được, tôi có
hẹn rồi.”
Nói xong, lại bổ sung tiếp một câu: “Tôi hẹn bạn đi
ăn.”
“Ừ, vậy để hôm khác nói tiếp.” Vân Trạm đáp lời bên
đầu kia điện thoại.
“Được, bye bye.”
Sau khi cúp máy, Dung Nhược nhìn chăm chăm vào màn
hình di động đã tối đen, một lúc lâu sau mới quay đầu sang nhìn Diệp Lăng Thu.
“Trao đổi đi.”
“Gì cơ?”
“Tôi tham gia bữa tiệc với anh, sau này anh cũng phải
giúp tôi một việc tôi muốn làm.”