Yêu Vật

Chương 21

Lý Gia Đại Thúc rưng rưng nhìn tôi, lại nhìn cái cưa điện trong tay tôi, run rẩy gõ bàn phím: “Hôm nay ánh nắng rực rỡ, tôi đi chơi công viên với Tiểu Hồng, trên đường gặp được cụ bà bị ngã, tôi giúp bà đứng lên…”

“Đây là cái gì?” Tôi mở to mắt, không hiểu hỏi.

William rất kinh nghiệm nói: “Chắc để làm nền, tiếp sau đại khái sẽ bị xe đâm chết, chết oan uổng hoặc là thắt cổ chết, xuyên qua đến thế giới tiên hiệp, biến thành siêu nhân không gì làm không được, cứu vớt nhân vật nam nữ chính.”

“Ờ… Cẩu huyết thật.” Tôi gật đầu ra vẻ đăm chiêu.

William lại buồn bực nhìn tôi một cái.

Lý Gia Đại Thúc khẽ cắn môi, tiếp tục viết: “Cụ bà nói tôi ‘dùng’ cảm làm việc nghĩa quả thật là người tốt cho nên tặng một món tiền thưởng, tôi cầm tiền mua nhẫn vàng và vòng cổ…”

William sửa đúng: “Viết sai rồi, thành ngữ này là dũng cảm làm việc nghĩa, phải là “Dũng” không phải “Dùng”[1].”

Tôi cảm thấy lối hành văn với cách phát triển chuyện này càng ngày càng kỳ quái, hay hắn ta lù khù vác lu chạy? Vì thế tiếp tục vuốt cằm đứng xem…

Trong lúc đang hết sức chăm chú, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng mở chìa khóa, cửa lớn mở ra, ngay sau đó chìa khóa rơi xuống đất, có một người thanh niên cách ăn mặc như ở nhà, bộ dạng hơi đần, khí chất có hơi cà lơ phất phơ, người gầy như sào trúc, nhìn không hề đáng tin cậy đang kéo cái túi du lịch rất to, trợn mắt há mồm nhìn chúng tôi: “Các người là ai?”

Tôi chào hắn một tiếng, hỏi Lý Gia Đại Thúc: “Em trai ông à?”

Lý Gia Đại Thúc không trả lời.

William nhìn dò thở của ông ta, lắc đầu: “Hôn mê rồi.”

Ngoài phòng lại truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, như là hàng xóm đang lên tầng, chào hỏi nhiệt tình: “A Hải, lâu rồi không gặp! Đứng ở cửa ngẩn người làm gì?” “Đi du lịch Nhật Bản về, có mang quà gì về không?” ” Anh Hải! Có kẹo không?!” “Sao còn sững sờ ở cửa không vào đi?” “Ba mẹ cháu có khỏe không? Còn cả nhà anh cháu nữa? Lúc nào gọi họ đến mở bàn mạt chược nhé?”

A Hải nhìn biển số nhà, lại nhìn chúng tôi trong phòng, chớp chớp đôi mắt, ngơ ngác nói: “Hình như… Có trộm?”

Tôi đánh giá người trẻ tuổi trước mắt từ trên xuống dưới vài lần, do dự hỏi: “Anh… là Lý Gia Đại Thúc à?”

A Hải sững sờ gật đầu, dường như hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Còn chưa kịp bắt ông chú bộ dạng hoàn toàn không giống Lý Gia Đại Thúc đánh một trận, mấy bác trai bác gái hàng xóm đã thò đầu vào đây, đều sợ hãi kêu lên: “Có trộm! Mau báo cảnh sát!”

William chọc chọc cánh tay tôi: “Dạ Đồng, tình thế không ổn rồi.”

Giữa ánh mắt kinh dị và vòng vây của mọi người, cuối cùng tôi cũng hiểu mình lại bắt sai người, còn để nhiều người nhìn thấy như vậy, tâm trạng rất sầu muộn, để xử lý cũng rất phiền toái, vì thế oán hận đạp hai cái lên tên hàng giả, nói thầm: “Rõ ràng là trộm, còn giả làm tác giả? Thật đáng chết!”

Hàng giả bị tôi đá tỉnh, hét to như mổ heo: “Cứu mạng! Giết người!”

Tôi cân nhắc cục diện, không dám khinh xuất làm bừa, quyết cho hắn một cái tát, uy hiếp không cho phép nói lung tung, sau đó trói gô tên trộm này lại, mỉm cười giải thích với mọi người: “Chúng tôi là cảnh sát, phát hiện nơi này bất thường, khi lên thấy tên trộm này đang lục đồ, còn định mở máy tính của anh tìm tư liệu, vì thế bắt hắn chuẩn bị đưa đến cục cảnh sát xử lý. Anh kiểm tra chút xem có bị mất gì không, đợi lấy lời khai.”

“A…” A Hải chần chừ rất lâu, hỏi: “Vì sao các người biết bút danh của tôi là Lý Gia Đại Thúc, rõ ràng tôi họ Ngô mà.”

Lấy bút danh còn dám quên tổ quên tông, đứa trẻ này thật sự là vô liêm sỉ!

Tôi ấp úng một lúc, giải thích: ” Chẳng lẽ cảnh sát thì không được đọc tiểu thuyết à?”

A Hải tiếp tục hỏi: “Thẻ cảnh sát của hai người đâu?”

“Quên mang theo.” Tôi bị hỏi đến mức trên trán chảy ra hai giọt mồ hôi lạnh, cảm thấy vẫn nên nhảy lầu chuồn êm, rồi đêm nay về chỉnh anh ta. Nhưng lại lo lộ nguyên hình giữa ban ngày ban mặt, sẽ gặp phiền phức.

Dưới vô số ánh mắt nghi ngờ, tôi và William lặng lẽ dịch về phía ban công.

“Ha ha…” Ngoài phòng truyền đến giọng nói lười nhác xen lẫn tức giận, cô gái có mái tóc đỏ chói mắt đi giày cao gót, chậm rãi đi tới, đi theo sau là Lam Lăng vui mừng đến mức caravat cũng chưa thắt lại cho tử tế. Chị ta vào trong phòng, liếc bốn phía, dịu dàng răn dạy: “Dạ Đồng em càng ngày càng xằng bậy, tự bản thân mình vô liêm sỉ thì chớ còn làm hư William! Nếu không phải chị có việc tìm cậu ta, không nhờ thủy kính thì đã bị con mèo ngốc nghếch em giấu diếm!”

Mất hết mặt mũi, tôi hổ thẹn giơ móng vuốt lên che mặt, không ngừng liếm liếm.

Quần chúng nghị luận ồn ào, Lam Lăng vội lấy thẻ cảnh sát ra, giải thích ọi người: “Họ là tuần tra viên nghĩa vụ nghỉ hè ở cục cảnh sát, không phải là người xấu.”

Hàng giả vội vàng kêu lên: “Bọn họ là người xấu! Còn lấy cưa điện muốn giết người! Cảnh sát bao che tội phạm giết người! A… A hu… Oa oa oa oa oa oa…”

Ngón tay nhỏ nhắn của Hồng Vũ điểm nhẹ, còn chưa niệm chú đã che được giọng ông ta.

Lam Lăng đi tới, giả vờ giả vịt răn dạy chúng tôi: “Hoang đường! Đỡ người già qua đường, đi tuyên truyền an toàn giao thông là được rồi, còn dám đi bắt trộm! Không sợ nguy hiểm sao?! Nếu xảy ra chuyện thì anh biết ăn nói thế nào với ba mẹ hai đứa!”

Tôi tức giận đến mức máu nóng trào lên khắp người, hai gò má nóng hầm hập.

Mặt William thoạt trắng thoạt đỏ, còn xấu hổ cúi đầu, thật sự rất giống trẻ con làm việc gì sai.

Cấp dưới của Lam Lăng cũng tới đây, đều mặc dồng phục uy phong lẫm liệt, áp giải hàng giả đến cục cảnh sát xử lý.

Một tay Hồng Vũ xách tai tôi, một tay xách tai William, không quay đầu lại, nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Cảm giác nóng bừng truyền đến, tôi đau đến mức hít mấy ngụm khí lạnh, hung hăng cắn chị ấy một phát, lại phát hiện chị ấy đã tức đến mức da thịt cháy còn nóng hơn lửa, suýt chút nữa làm bỏng môi tôi.

Tôi biết chị ấy rất tức giận, đành phải tạm thời nghe lời, ngoan ngoãn trở về.

Lam Lăng ở sau lớn tiếng hét to: “Đừng đi! Cùng uống chén trà đi! Em đúng là người phụ nữ nhẫn tâm, đừng lợi dụng xong lại vứt bỏ anh luôn thế chứ! Hơi quá đáng đấy!”

William vẫn còn nhớ rõ mục đích chúng tôi tới đây, quay về phía Ngô Hải gọi: “Chừng nào thì anh lấp hố!”

Ngô Hải từ trò cười hồi phục lại tinh thần, đại khái là phát hiện trong nhà không có chuyện gì mới nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu tiếp tục cà lơ cà phất. Anh ta ngoáy ngoáy lỗ tai, quả quyết nói: “Có lẽ là một ngày sau, có lẽ là một tháng sau, có lẽ là một năm sau… Chưa nói trước được.”

William nóng nảy: “Dạ Đồng còn đang ở đáy hố chờ xem đấy.”

Ngô Hải buông tay: “Viết văn cho vui, không phải chuyện lớn, cô cậu cứ coi như mình chưa bao giờ gặp hố này là được rồi.”

Tôi uy hiếp: “Có tin độc giả tới chém chết anh không?”

Ngô Hải dùng ánh mắt thành khẩn nhìn tôi: “Tôi thật sự rất muốn viết, nhưng giờ không viết ra được, cắn chết tôi cũng không có cách viết đâu.”

Tôi trợn tròn mắt: “Về sau làm sao bây giờ?”

Ngô Hải vuốt cằm nói: “Mở hố mới, nhớ nhảy hố thì tung hoa chấm điểm duy trì nhé…”

“Cút!”

“Dạ Đồng! Không cho phép vì mấy chuyện nhỏ này mà ầm ĩ nữa! Thật mất mặt!”

“Hồng Vũ! Chị buông tay ra, đừng cản em! Dù bất cứ giá nào, hôm nay em cũng phải cắn chết tươi tên khốn này!”

“Dạ Đồng ngoan, đừng chọc Hồng Vũ tức giận, sắp xảy ra hỏa hoạn rồi!”

( lời cuối sách: tác giả có hố không lấp xin cẩn thận, có thể nửa đêm sẽ thấy đầu Dạ Đồng dán vào cửa sổ âm trầm nhìn ngươi đấy…)

[1]Câu gốc là ‘kiến nghĩa dũng vi’ bị bác này viết sai là ‘kiến nghĩa dụng vi’ mình ed như trên cho thuần việt
Bình Luận (0)
Comment