Yêu Vương Báo Ân

Chương 10

Đến bữa sáng, Vân Nương bê cho Viên Hương Nhi một chén sữa bò nóng hầm hập.

“Sữa bò nóng, ngươi không phải thích uống cái này sao? Hiếm khi ta mới thấy ở trên chợ.”

Viên Hương Nhi vui vẻ ra mặt, nàng thích uống sữa bò, nhưng thời đại này không có bò sữa, muốn mua sữa bò cũng không dễ dàng như vậy.

“Tiểu cẩu tử hôm qua đâu? Buổi sáng ta đi ngang qua hình như không thấy hắn.” Vân Nương hỏi nàng.

“Cẩu, cẩu tử? À, tối hôm qua quá lạnh, ta ôm hắn về phòng.”

Viên Hương Nhi nhớ từ lúc nhặt được Nam Hà hắn vẫn luôn hôn mê, nghĩ nghĩ liền mang nửa bát sữa về phòng. Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, muốn nhìn xem hắn đã tỉnh chưa.

Cảnh tượng trong khiến nàng sợ ngây người, dẫn tới nàng theo quán tính đóng sầm cửa lại.

Viên Hương Nhi nhìn chằm chằm ván cửa trước mặt, sau một lát mới phản ứng được chính mình vừa mới thoáng nhìn dưới cái gì.

Trong phòng có một nam nhân nằm trên giường đất, người nọ hơi hơi cuộn tròn thân thể, đưa lưng về phía cửa, da thịt trắng nõn, hai chân thon dài, mái tóc bạch kim xoã dài trên giường, hai lỗ tai trên đầu buồn bã ỉu xìu mà gục xuống, trên sống lưng chằng chịt những vết thương chồng chất uốn lượn thành đường cong, phía dưới còn có một chiếc đuôi xù.

Đây là Nam Hà?

Viên Hương Nhi phản ứng lại đây. Sau khi bình ổn cảm xúc, nàng lại một lần đẩy cửa phòng ra.

Hình ảnh ban nãy giống như là ảo giác, thân ảnh trên giường đất biến mất. Viên Hương Nhi dụi dụi mắt, chỉ nhìn thấy trên giường đất có một con ngân lang nho nhỏ ngẩng đầu, cảnh giác nhìn chằm chằm nàng.

Bởi vì linh lực khô kiệt, trong lúc hôn mê Nam Hà biến thành hình người theo bản năng để tiết kiệm linh lực nhất. Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn bỗng nhiên bừng tỉnh, lắc lắc đầu, thoát khỏi hình dáng mà mình ghét nhất mà biến trở về lang hình.

Hắn nhìn qua còn nhỏ như vậy, khi biến thành hình người lại giống như người trưởng thành? Tuy rằng chỉ mới nhìn thoáng qua, nhưng vóc dáng hắn giống như thiếu niên lại cảm giác như thành niên. Xem ra, không thể đối xử với hắn như thú non được.

Viên Hương Nhi đặt chén sữa vào một cái khay, đặt trước mặt Nam Hà.

“Ngươi chắc là đói bụng rồi đúng không? Ăn một chút gì đi.”

Tiểu Nam Hà quay đầu sang một bên, không thèm liếc mắt tới chén sữa trên giường.

Viên Hương Nhi cũng không để bụng, tiện tay cầm một quyển sách, ngồi gần cửa sổ. Vị trí này cách cửa phòng một đoạn, nhưng lại có thể xuất hiện trong tầm mắt của Nam Hà. Viên Hương Nhi ngắt trên mặt đất một cọng cỏ xanh, ngậm ở trong miệng lắc nhẹ, ánh mắt nhìn như đang dừng trên trang sách, thực tế lực chú ý đều đang lưu ý tình hình trong phòng.

Yêu ma trong mắt nhân loại là sự tồn tại vô cùng cực đoan, nếu không phải là hình tượng xấu xí quái dị khủng bố, thì chính là xinh đẹp hoàn mỹ đến cùng cực. Viên Hương Nhi trong lòng kỳ thật vẫn luôn mong có thể giống như sư phụ, có được một sứ đồ giống Thiết Chi, một sứ đồ gần giống như nhân loại.

Xinh đẹp lại cường đại, còn có thể giống như bằng hữu cùng nhau nói chuyện phiếm.

Hiện giờ thoạt nhìn tiểu lang trước mắt này hiển nhiên là phù hợp nhất với kì vọng của nàng, có lực công kích, lại đáng yêu lông xù, tuy rằng chưa nhìn thấy mặt hắn, nhưng hình ảnh nửa người nửa yêu thoáng qua kia đã chuẩn xác chọc trúng tim đen của Viên Hương Nhi.

Đáng tiếc là hắn không quá nguyện ý. Viên Hương Nhi tiếc nuối. Nếu thật sự không được, lần sau liền mang theo củ cải đỏ đi Thiên Lang sơn tìm con thỏ tinh lần trước đi, hắn cũng thập phần đáng yêu.

Nam Hà căng cứng thân thể, cảnh giác nhìn chăm chú nhất cử nhất động của Viên Hương Nhi. Sau khi hắn nhận thấy nhân loại kia chi chăm chú đọc sách không hề chú ý đến hắn. Lại cách một khoảng cách khiến hắn cảm thấy an toàn. Khi thả lỏng cảnh giác, mùi thơm của chén sữa bò liên tiếp kíƈɦ ŧɦíƈɦ lỗ mũi của hắn.

Hắn đã vửa trải qua chiến đấu và chạy trốn cường độ cao, hao tổn linh lực cùng máu huyết, chưa kịp bổ sung chất dinh dưỡng, đúng là đói đến hoa mắt, hương sữa thơm nồng lặng lẽ chui vào mũi hắn kíƈɦ ŧɦíƈɦ bụng hắn kêu vang, khiến hắn muốn nhấm nháp một ngụm chất lỏng thơm ngọt đó.

Hắn trộm nhìn Viên Hương Nhi lần nữa, xác định nàng hoàn toàn không có chú ý tới mình. Rốt cuộc nhịn không được mà vươn đầu lưỡi, liếm một chút sữa trong chén. Sữa bò nóng hổi trôi vào thực quản, đi xuống cái dạ dày trống rỗng khiến lỗ chân lông của hắn toàn đều thoải mái mà mở ra, cuối cùng cũng dúi đầu vào chậu, từng ngụm từng ngụm nuốt vào.

Viên Hương Nhi lặng lẽ liếc nhìn tiểu lang trong ngoài bất nhất kia rốt cuộc dúi đầu vào chậu, đầu lưỡi hồng nhạt di chuyển, uống một lúc, trên mép đều dính một vòng sữa bò.

Tuy là một con sói, nhưng cùng chó chắc cũng không khác lắm.

Viên Hương Nhi rất có kinh nghiệm đối phó với mấy tiểu miêu tiểu cẩu ngạo kiều này, ngay từ đầu không thể khiến nhìn chằm chằm hắn, phải cho hắn một không gian mà hắn cảm thấy an toàn, những vẫn phải ở trong tầm mắt của mình, chờ hắn dần quen với chuyện có mình ở bên cạch, thì mới có thể chậm rãi tiếp cận.

Nam Hà xì xụp mà đem chén sữa bò liếm sạch sẽ, Viên Hương Nhi mới khép sách, đi vào nhà. Nhìn hắn uống gấp đến nỗi bên mép dính ướt, nhịn không được duỗi tay lău miệng cho hắn.

Tiểu lang hoảng sợ, há miệng định cắn ngón tay của Viên Hương Nhi, phát ra âm thanh trầm thấp cảnh cáo. Nhưng vì vẫn còn yếu liền thành ngậm lấy ngón tay của Viên Hương gặm gặm giống như đang làm nũng, khiến tay nàng dính đầy nước miếng.

Viên Hương Nhi rút ngón tay ra, tóm lấy gáy hắn nhấc lên bàn đối diện với mình.

“Ta không có ác ý, ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ngươi không tuỳ tiện cắn người ta cũng không đem ngươi nhốt trong trận pháp, được không?”

Nghe thấy vậy, hai lỗ tai của Nam Hà dựng thẳng lên, đôi mắt đen láy tròn xoe khẽ động. Có lẽ là đang ở hình thái ấu lang mà động tác này khiến hắn trở nên voi cùng đễ thương. Viên Hương Nhi nhẫn nhịn lắm mới không vươn tay ra xoa nắn hai lỗ tai của hắn.

“Ngươi gạt ta, nhân loại đều là kẻ mưu mô xảo quyết.” Âm thanh trầm thấp giàu từ tính của Nam Hà vang lên, hắn miễn cưỡng đứng dậy, không chút do dự mà đánh giá Viên Hương Nhi.

“Ta không lừa ngươi. Nếu muốn hại ngươi, đêm qua ngươi hôn mê đã làm rồi, lừa ngươi thì được cái gì?”

Ngô thẩm cách vách, Hoa thẩm hẹn Vân Nương đi họp chợ ở trên trấn Lưỡng Hà cách đây mười dặm đường, giữa trưa không về nhà ăn cơm. Viên Hương Nhi tự bắt một con gà làm thịt, hầm cùng đảng sâm, đương quy, hoàng kỳ. Lại lấy một cái nồi to để nấu cơm.

Trong lúc nàng nấu cơm, liền đem Nam Hà vào ở trong một cái rổ có lót đệm mang theo hắn vào phòng bếp. Đặt hắn ở một góc thoáng mát dễ thấy. Cũng không bày trận pháp xung quanh.

Không bao lâu, hương canh gà cùng dược liệu tràn ra khắp phòng. Tiểu lang đói bụng hai ngày trời chưa được ăn miếng thịt nào không thể giấu được tiếng bụng kêu vang. Hiện giờ hắn bước vào thời kì mấu chốt trong giai đoạn thành niên. Là thời điểm cần bổ sung một lượng lớn đồ ăn cùng linh khí.

Thời kì thành niên của thiên lang tộc là thời điểm quan trọng nhất trong cuộc đời, gọi là ly hài kỳ. Vì để chuẩn bị cho thời kì khó khăn này, nhóm tiểu lang bổ sung tốt một lượng linh khí dồi dào, để thoát khỏi xiềng xích cùng giới hạn. Vượt qua thời kì ly hài là có thể thông linh thiên địa, có thể tự do biến hoá, mới có thể gọi là đã thành niên.

Cũng vì để chuẩn bị cho thời khắc quan trọng đó, Nam Hà đã săn bắt một lượng lớn yêu vật trong rừng để nâng cao thể chất nhưng lại làm lộ hành tung của chính mình khiến cho đại bộ phận đại yêu ở Thiên Lang sơn đuổi gϊếŧ.

Những đại yêu sinh hoạt trên núi đa phần đều từng sống dưới sự cai quản của thiên lang tộc, bị thiên lang tộc thống trị nhiều năm. Một trăm năm trước, Lang Vương cử tộc phi thăng thượng giới, bọn họ mới có thể tự do, mắt thấy lại có một con ấu lang sắp trưởng thành, làm sao bọn họ lại có thể dung túng cho nó trở thành một đại yêu vương tiếp tục đè lên đầu bọn họ.

Viên Hương Nhi chuẩn bị cơm trưa, ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn sang rỏ trúc, thấy một cái đầu trắng nho nhỏ thò ra, hai mắt lúng liếng nhìn chằm chằm nồi canh gà. Thấy Viên Hương Nhi quay đầu lại nhìn hắn, hắn liền hoang mang rụt đầu xuống, đem cái đuôi che lên trên đầu.

Nàng cười thầm trong lòng, mở vung nồi, lấy đôi đũa dài vớt gà. Lấy cho mình một nửa, phần còn lại đều xé nhỏ cho vào canh. Lấy cái thau Nam Hà vừa mới dùng qua lấy thêm lai muỗng muỗng cơm cho vào thau cẩn thận quấy đều. Nam Hà bị thương nặng, lại lâu chưa được ăn gì, tuy rằng hắn là động vật ăn thịt, nhưng Viên Hương Nhi vẫn chuẩn bị cho hắn đồ ăn dễ tiêu hoá.

Nàng ôm Nam Hà đặt lên bàn cơm, đem thau cơm gà chan canh đến trước mặt hắn.

Lại xới cho mình một bát cơm tẻ, một phần canh gà, cầm đôi đũa thản nhiên ngồi đối diện hắn. Viên Hương Nhi cúi đầu ăn cơm, cũng không quan sát tiểu lang. Một lúc sau tiểu lông xù kia rốt cuộc chịu đựng không được sự quyến rũ của canh thịt, một bên cảnh giác nhìn nàng, một bên cẩn thận mà đem đầu hướng vào thau. Ăn mấy miếng, liền vùi đầu vào chậu, cái đuôi căng thẳng cũng rủ xuống mà đong đưa qua lại.

Đừng nhìn thân hình của hắn nhỏ, sức ăn một chút cũng không nhỏ, chậu đồ ăn theo hắn đầu đong đưa, nhanh chóng vơi đi. Viên Hương Nhi vớt một miếng thịt cho thêm vào bát hắn khiến tiểu lang hoảng sợ, liên tục lùi về sau vài bước. Sau vài lần liền chôn đầu trong chậu thông thèm nâng lên, chỉ phát ra vài tiếng ô ô nhỏ vụn, biểu đạt chút cảnh giác ít ỏi còn sót lại.

Viên Hương Nhi nhìn đôi tai nhỏ thò ra ngoài, nhẹ nhàng đưa tay ra sờ soạng.

Tiểu lang ô một tiếng phẫn nộ nhìn nàng một cái, thấy nàng cũng không phản ứng, lúc này mới ngậm chậu xoay ra hướng ngược lại, đem cái mông đối mặt với Viên Hương Nhi, vùi đầu tiếp tục ăn.

Vẫn không cho sờ lỗ tai a. Viên Hương Nhi thầm than trong lòng, cũng không biết khi nào mới có thể ngoan ngoãn cho nàng vuốt ve.
Bình Luận (0)
Comment