[Yoonhyun] Nhất Cố Hoa Lạc

Chương 59



Lửa dưới tác dụng của hỏa dược tràn đi nhanh chóng, như thể cỏ dại gặp xuân phong mà cuồn cuộn nảy mầm.

Phút chốc, cả lãnh cung tăm tối ẩm ướt chìm trong biển lửa.

Sáng rực một vùng trời, từng đợt lửa bừng lên, nhanh như thủy triều, lan nhanh đến không kịp trở tay.

Hoa tuyết lất phất rơi...!
Hỏa khí bùng khắp thiên không...!
...!
Từ Châu Huyền lôi kéo theo Lâm Duẫn Nhi cùng chạy trong biển lửa.

Khắp nơi đều là lửa, nóng đến bỏng rát.

Lãnh cung vốn hoang phế nhiều năm, tứ bề mục nát.

Từng cột gỗ đầy lửa ầm vang sụp đổ, nàng gian nan kéo Lâm Duẫn Nhi vừa tránh vừa tìm lối thoát.

Khói đen mịt mù không thấy đường đi.

Nàng tháo phượng bào trên người xuống, che lên cho Lâm Duẫn Nhi.

Nàng nghĩ kĩ rồi, dù hôm nay có thoát khỏi tử cảnh này hay không, nàng nhất định cũng phải bảo hộ cho Lâm Duẫn Nhi!!!
Đời trước, nàng nợ nàng ấy rất nhiều.

Nợ nàng ấy hài tử, nợ nàng ấy từng cứu mạng, nợ nàng ấy từng đưa tiễn đoạn cuối...!Tất cả đều là nợ, là nợ thì nàng phải trả!!
Hôm nay có chết, nàng nhất định cũng phải đưa được Lâm Duẫn Nhi ra ngoài!!
Nàng ấy là đế vương tương lai, là người sẽ cứu vãn hung cảnh của cả Đông Yên quốc.

Tuyệt không thể bỏ mạng lại đây!! Nếu có, người đó nên là nàng!!!
Từ Châu Huyền không quản Lâm Duẫn Nhi có thanh tỉnh hay chưa, nàng cầm chặt tay đối phương mà chạy trốn.

Lửa nóng mấy lần cháy xém đến chân nàng, đường ra đã bị đóng chặt, là người của Lâm đế cố tình làm vậy, đây là muốn thiêu sống các nàng.

Quả thật quá thâm độc!!!
Từ Châu Huyền tránh một cột gỗ ầm vang sụp xuống, mồ hôi lạnh giăng đầu nàng, một thân chật vật.


Nàng kéo Lâm Duẫn Nhi chuyển hướng, vừa né sụp đổ, vừa tìm lối thoát.

Nàng ngạt thở vì khói đen, gian nan nói: "Điện hạ...!điện hạ, người...!nghe thần thiếp nói không?...".

Thần thiếp...!nợ người...!nợ người rất nhiều...!
Thần thiếp xin lỗi...!
Thần thiếp từng cô phụ người...!thần thiếp từng muốn giết người vô số lần...!
Thần thiếp đã không giữ được hài tử của người...!
Thần thiếp đã không chung thủy với người...!gả cho người còn tơ tưởng kẻ khác...!
Điện hạ...!thần thiếp xin lỗi người...!
Nếu thiếp hôm nay không thể cùng người đi tiếp đoạn cuối...!
Thiếp xin người nhất định phải sống sót...!
Còn có...!
Thiếp xin lỗi vì đã không kịp trả nợ cho người...!
...!
Từ Châu Huyền kéo Lâm Duẫn Nhi đến cửa sau lãnh cung, lối này cũng bị niêm phong, không còn đường thoát.

Từ Châu Huyền run rẩy nói: "Điện hạ...!thiếp xin lỗi...".

Là xin lỗi, nhưng không rõ vì không tìm được lối thoát hay vì gì khác.

Lâm Duẫn Nhi vẫn không phản ứng.

Phượng mâu lúc tối lúc sáng, hiển nhiên nhiếp hồn thuật này tác dụng quá mạnh, đến tận giờ vẫn không tìm lại thần trí được.

Từ Châu Huyền kéo mạnh Lâm Duẫn Nhi tránh qua một bên.

Chỗ vừa đứng liền là một thanh xà vừa ầm vang rơi xuống, gỗ mục văng tứ tung, lửa bén nóng bỏng.

Không khí nóng như thể ngục luyện.

Ánh lửa hắt lên dung mạo Từ Châu Huyền, nàng không khóc, nhưng kinh hãi thì không giấu được.

Rõ ràng không khí nóng rực, nhưng tay chân nàng đều lạnh run.

Sợ!! Nàng thật sự rất sợ!! Càng sợ nàng càng nắm chặt tay Lâm Duẫn Nhi, như thể làm vậy có thể trấn an được mình.

Bất quá, vô dụng mà thôi, các nàng không còn đường thoát thân!!
Lãnh cung này đã biến thành lò lửa, chẳng mấy chốc sẽ thiêu các nàng thành tro!! Từ Châu Huyền không cam tâm, nàng chết không sao cả, nhưng Lâm Duẫn Nhi, nàng ấy không thể chết!!
Nàng sợ, nhưng nàng cũng không muốn chết, đại thù chưa báo nàng tuyệt không muốn chết!!
Bỗng Từ Châu Huyền cảm nhận được sát khí rất gần, nàng vội ngước mắt, trên xà ngang một hắc y nhân đang ở đó, đăm đăm nhìn các nàng.

Từ Châu Huyền thầm kêu không ổn, định kéo Lâm Duẫn Nhi chạy đi, nhưng không thể, lửa đã chặn đường các nàng.

Hắc y nhân kia cũng không định ra tay, hắn phi thân mạnh, xà ngang hắn ngồi liền bị lực từ thân hắn làm sụp đổ.

Nhắm ngay chỗ Từ Châu Huyền cùng Lâm Duẫn Nhi mà rơi xuống!!!
"Ầm!!!"- Chấn động lớn vang lên đau tai.

Gỗ mục văng tứ tung, bụi lửa bốc lên cao ba thước, mù mịt nhìn không rõ ràng được.

Một cơn gió lạnh lùa qua mang theo ngàn vạn hoa tuyết, lãnh lẽo mà khô khốc.

Càng làm cho lãnh cung chìm sâu trong biển lửa, không lối thoát.

...!
Dạ yến Trừ tịch vẫn diễn ra tưng bừng.

Quan viên, chúng hoàng tộc nói cười náo nhiệt.

Vũ cơ khởi vũ càng lúc càng lả lướt, thập phần mị hoặc.

Lệ phi uống say, gục trong lòng Lâm đế.

Vu hậu vẫn đoan trang ngồi tại phượng kỉ, không vì thế mà đố kị gì.

Càng về đêm, càng gần giờ phóng pháo thăng thiên không khí càng thêm tưng bừng vui vẻ.

Hương rượu nồng hòa cùng cười nói làm không khí nhiễm đầy vị đạo xa hoa trác táng.

Chợt, một thái giám hốt hoảng chạy vào, hắn ta quỳ thụp giữa chính điện, the thé cấp báo: "Bẩm thánh thượng, Lãnh cung bỗng dưng bốc hỏa, cháy rất lớn!!".


Lâm đế hơi nhíu mày, sau lại nhếch môi cười khảy.

chúng quan viên lại thập phần bất ngờ.

Tiếng xì xào bàn tán nhanh chóng nổi lên.

Lâm đế lại bình thản rời long ỷ, giao Lệ phi lại cho thị nhân chiếu cố.

Trầm giọng nói: "Sắp gần tân niên, cư nhiên có hỏa hoạn? Đây rõ là điềm báo, trẫm phải đích thân đến xem".

Quan viên cũng nhao nhao phụ họa, đứng dậy ồn ào theo chân Lâm đế.

...!
Từ Châu Huyền cảm thấy mắt mình đều hoa lên, từ sau đầu truyền đến đau đớn rõ ràng.

Vạn hạnh, thật sự mà may mắn trong gang tấc mới không bỏ mạng.

Khoảnh khắc xà ngang sụp đổ, chỗ các nàng đứng đã không còn lối thoát.

Từ Châu Huyền cơ hồ là không kịp nghĩ liền đẩy Lâm Duẫn Nhi vào trong góc khuất ở giữa hai vách gỗ mục, dùng góc chết tại đó để tránh.

Bất quá, góc chết quá nhỏ, chỉ đủ dung nạp một người.

Từ Châu Huyền đẩy Lâm Duẫn Nhi vào góc an toàn, còn bản thân lại không kịp nấp vào.

Vậy nên xà ngang đổ, nàng liền không tránh được.

May mắn, nàng là quân quý, thân thể không quá phát tướng.

Nàng bị đổ trúng không nhiều.

Chẳng qua đầu bị đập phải, từng trận đau đớn truyền đến.

Từ Châu Huyền cẩn thận nhìn Lâm Duẫn Nhi, không sao là tốt rồi...!
Trước mắt nàng bỗng lu mờ đi, không còn rõ ràng nữa, khói đen tràn vào đầy lồng ngực nàng.

Nàng hung hăng ho một ngụm.

Không rõ ảo giác hay làm sao, nàng lại cảm thấy như Lâm Duẫn Nhi đã khôi phục thần trí, một bộ khiếp sợ nhìn nàng.

Nàng ấy tỉnh rồi!! Có hi vọng sống sót rồi!!!
Từ Châu Huyền muốn cười, nhưng lại không nhếch môi được, tầm mắt nàng mơ hồ, thứ gì đó đặc quánh đỏ sậm che mất đường nhìn của nàng.

Nàng run rẩy nói: "Điện...!điện hạ...!tỉnh rồi...!Tốt, tốt quá rồi...".

Lời chưa dứt, mắt nàng đã giăng đầy tăm tối, rõ ràng lửa rất lớn, nhưng nàng lại không tìm thấy ánh sáng là đâu...!
...!
Khoảnh khắc xà ngang đổ sụp, Lâm Duẫn Nhi như từ trong sương mù thức tỉnh.

Nàng như tìm lại được tri giác, chấn kinh nhìn hiện trạng trước mắt.

Tứ phía tràn đến hỏa khí đốt người, nóng như ngục luyện.

Nàng lại cảm thấy hơi đau, nguyên lai tay nàng bị nắm chặt đến phát đau.

Trước mắt nàng là Từ Châu Huyền, nhưng không phải là Từ Châu Huyền nhạt nhẽo mà nàng từng biết.

Nàng ấy chật vật đầy lem luốc, tóc tai rối tinh rối mù.

Thậm chí đầu nàng ấy còn đang chảy xuống huyết tinh, nàng ấy lại không hề hay biết.

Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy Từ Châu Huyền lo lắng nhìn ngó nàng, như thể sợ nàng bị thương.

Xong rồi lại thở phào nhẹ nhõm.

Cảm giác chua xót từ đáy lòng Lâm Duẫn Nhi dâng lên.

Người đang bị thương rõ ràng là nàng ấy.

Nếu nói hoạn nạn mới thấy chân tình, hẳn là hiện tại...!
Chỉ thấy Từ Châu Huyền suy yếu cười, tiếu ý bị tro bụi làm nhiễm một lớp phong trần, như thể sắp vỡ tan đến nơi.


Nàng ấy mấp máy môi: "Điện...!điện hạ...!tỉnh rồi...!Tốt, tốt quá rồi...".

Từ Châu Huyền không chống đỡ được nữa, thân thể nhu nhược gục xuống.

Nào còn dáng vẻ cao cao tại thượng, nào còn dáng vẻ nữ nhân thâm sâu bày kế.

Nàng hiện tại chỉ là một quân quý, một quân quý tay yếu chân mềm, bôn ba như vậy, là quá giới hạn của nàng rồi...!
Lâm Duẫn Nhi kinh hoảng ôm lấy Từ Châu Huyền, nàng run rẩy sờ lên đầu đối phương, cả nàng cũng không nghĩ bản thân run rẩy như vậy.

Lồng ngực nàng như bị bóp chặt.

Máu!! Rất nhiều máu!!
Ngọc thủ nàng nhiễm đầy máu, đều là máu của Từ Châu Huyền.

Lâm Duẫn Nhi như phát cuồng mà lớn tiếng gọi: "Ái phi!!! Châu Huyền!! Từ Châu Huyền, nàng nghe cô không?!!".

Tiếng gỗ mục thiêu đốt vang lên xèo xèo, khói đen mù mịt.

Từ Châu Huyền đã hôn mê, không ai đáp lại Lâm Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi ôm chặt Từ Châu Huyền vào lòng.

Đây là quân cờ tốt nhất của nàng, nàng ấy không thể như vậy mà mất đi được!! Từ Châu Huyền!! Nàng nghe cô gọi không?!! Làm ơn trả lời cô được không?!! Xin nàng...!
Vô luận Lâm Duẫn Nhi có gọi thế nào, Từ Châu Huyền vẫn không tỉnh.

Đây là cái gọi là quả báo sao? Khi nãy nàng vô thức không đáp lại nàng ấy, nàng ấy bây giờ cũng không muốn trả lời nàng.

...!
Lãnh cung vang lên tiếng tê rống xé màn đêm lạnh lẽo, tựa như một loài dã thú bị tổn thương mà kêu rống.

Vừa thống khổ cũng vừa chua chát.

Lúc đám người Lâm đế kéo đến, cũng chính bị tiếng rống này làm cho sợ hãi.

Lâm đế dường như không ngờ tới được, đắc ý trong mắt rút đi không còn một mảnh, chỉ để lại thật sâu nghi hoặc cùng khiếp sợ.

Cửa Lãnh cung vốn đóng chặt bỗng ầm vang sụp đổ, là bị một cước làm đổ.

Lửa từ bên trong chực chờ tung tóe ra ngoài.

Hoa tuyết một trời gió cuốn, hòa cùng biển lửa rực trời, càng thêm thật sâu tương phản.

Thời khắc đó, có đến chết, tất cả đám người ở đây, ai cũng không thể quên được.

Trữ quân người đời mệnh danh ngu xuẩn, Trữ quân nhân gian truyền tụng si ngốc, Trữ quân làm ô nhục mặt mũi hoàng thất...!
Vị Trữ quân đó lại từng bước tiến ra từ biển lửa, tựa như phượng hoàng niết bàn trọng sinh.

Từng bước đi nhanh nhưng hữu lực, như gõ mạnh từng đòn vào nhân tâm.

Mang theo khí tràng như vũ bão sa trường.

Không giận mà uy, khiến kẻ khác phải kinh hoảng quỳ xuống dưới chân nàng.

Đây là uy áp!! Là uy thế của kẻ bề trên!!
Lâm Duẫn Nhi rời khỏi Lãnh cung đang ngợp lửa, một đôi phượng mâu sâu không thấy đáy, ẩn chứa từng đợt sát khí cuồn cuộn như vũ bão.

Nàng ôm theo Từ Châu Huyền, gắt gao hộ kín nàng ấy trong người, như thể giữ trong tay trân bảo.

Chúng quý tộc lẫn quan viên đều bị dọa sợ, vài kẻ không chịu được uy áp mà ngã ngồi ra đất, sắc mặt trắng bệch..


Bình Luận (0)
Comment