[Yunjae Fanfic] Ngủ Đông

Chương 36

Trong nhà kho có rất nhiều hộp kim loại lớn bị bỏ đi, JaeJoong tùy ý tìm một chiếc hộp, thổi bụi bặm rồi ngồi xuống. Những tùy tùng của Deman xung quanh cũng vội vàng quay súng chĩa về phía cậu, nhìn cậu thản nhiên như thế, họ cũng có chút bất an di chuyển, tay nắm súng càng thêm siết chặt, nhìn nhau nhưng không dám buông lỏng hay thư giãn.

Trời đã sáng từ lâu, ánh nắng xuyên qua song cửa có chút rỉ sắt chiếu vào trong nhà kho, lộ vẻ trắng nhợt mông lung. JaeJoong ngồi ở chỗ đó, ánh nắng bị chà vụn rơi rắc trên người cậu, ngón tay theo quy luật gõ hộp sắt dưới thân, phát ra tiếng động rất nhỏ. JaeJoong không hề vội vã mở miệng nói, vẻ mặt cậu vô cùng bình yên. Trong nhà kho cũng rất yên tĩnh, tất cả mọi người dường như đang chờ đợi, nhưng không ngờ lại chìm vào một khoảng im lìm tĩnh lặng.

Xuyên qua cửa sổ, Hogan nhìn bãi đất trống bên ngoài nhà kho, không có âm thanh, không có máy bay, không có người tiếp viện, lại càng không có Jung YunHo. Quay đầu nhìn Deman, dường như Deman đang dùng khoảng thời gian ngắn ngủi này để tiêu hóa câu nói “Thật không? Ngài Deman tự tin như thế, con mồi chắc chắn sẽ tự chui đầu vào lưới sao?” của JaeJoong. Hóa ra hắn đã tung lưới sai địa điểm.

Phá vỡ sự yên lặng là Deman, giọng nói vẫn cứ chậm rãi điềm tĩnh như trước nhưng JaeJoong nghe được trong âm điệu của hắn có chút trầm xuống, cậu biết, người thông minh như Deman, lúc này cũng là lúc để thở dài than vãn.

“Nhà kho này không phải là nơi tiếp viện cuối cùng của các cậu.”

Trong cuộc đấu võ cân não đầy trí tuệ ở Nepal, Deman tưởng chừng như đã nắm hoàn toàn thắng lợi trong lòng bàn tay, nhưng tại nhà kho này, cẩn thận mấy cũng có sơ suất. Cho đến bây giờ hắn chưa từng đánh giá thấp Kim JaeJoong, tuy nhiên, có thể bất ngờ tìm được cách thoát hiểm như vậy vẫn khiến hắn không khỏi ca ngợi. JaeJoong quay đầu thản nhiên nhìn hắn

“Đã từng, nhưng sau đó bị tôi vứt bỏ, quá rõ ràng rồi không phải sao? Ngài Deman cũng không uổng công tìm đến nơi này.”

“Jung YunHo ở đâu?”

Nghe Deman hỏi vị trí của YunHo, JaeJoong bất chợt nở một nụ cười vô cùng đẹp đẽ. Cậu ngẩng đầu lên, mặc dù mái nhà bằng thủy tinh bám đầy bụi làm cho ánh nắng trở nên lờ mờ mông lung, nhưng JaeJoong vẫn cứ cảm thấy bầu trời như thế là đẹp nhất. Tặng cho Deman một khuôn mặt tươi cười hoàn mỹ nhất, giọng nói cậu trở nên trầm bổng du dương nghe rất êm tai

“Ngài Deman nghĩ, bây giờ YunHo ở đâu, ở cùng ai?”

“Kim JaeJoong, cố ý mang cậu ta đi, cậu cũng không chắc chắn đảm bảo sự an toàn cho cậu ta.”

“A, đảm bảo hay không đảm bảo không phải do anh định đoạt, chỉ cần ChangMin tìm được anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ an toàn.”

Deman nheo mắt nhìn cậu

“Cho dù cậu ta được người của cậu an toàn cứu đi thì sao, cậu còn đang ở Nepal.”

Hình như JaeJoong không lo lắng về vấn đề này, cậu nhìn Deman

“Ngài Deman, anh và tôi đều là người thông minh, lúc này, anh sẽ không giết tôi.”

“Sự tự tin của cậu đến từ đâu vậy?”

“Yamasan Sano đã là đối tượng truy nã của gia tộc Benchelle các anh, hay nói cách khác, Tổ chức Chim Ưng Núi trên danh nghĩa là kẻ thù của gia tộc Benchelle các anh, các anh không thể làm kinh doanh súng ống đạn dược với cậu ta. Về phần cụ Tề của Tề Linh Hiên, ông ta rút lui bo bo giữ mình, trong lời ông ta nói cũng có vài phần sự thật, hiện tại Tề Linh Hiên của người chủ mới thật sự không thể tiếp nhận kinh doanh vũ khí lớn như vậy, gia tộc Benchelle của các anh không thể vứt bỏ kinh doanh vũ khí vốn là với ba nhà, cho nên đến lúc này, trong khi dồn ép tôi vào đường cùng, anh cũng không thể thay đổi, không thể lựa chọn. Hiện tại đồng bọn hợp tác với anh chỉ có thể là Hội Con Bọ Cạp Vàng, là Kim JaeJoong tôi.”

Deman cũng chậm rãi nở nụ cười

“Tôi không phủ nhận, phân tích của cậu rất chính xác. Cho nên, cậu căn bản không lo lắng cho sự an nguy của chính mình, có đúng không?”

JaeJoong thở dài

“Điều đó căn bản không phải là vấn đề của tôi, tối hôm qua tôi không thể vì sự an toàn của bản thân mà một mình thoát thân, không mang theo YunHo đi. Có thể hôm qua tôi đã ngồi trực thăng xa hoa của gia tộc Benchelle quay trở về Hàn, gây chiến cũng chỉ vì cứu YunHo đi mà thôi.”

Deman liếc mắt nhìn cậu

“Tình sâu ý nặng của cậu Kim thật khiến cho người khác bất ngờ. Được rồi, nếu đều là người làm ăn, chúng ta đàm phán kinh doanh thôi.”

“Tôi thích ngài Deman thẳng thắn như vậy.”

“Kim JaeJoong, tôi mong cậu hiểu rõ, bất luận là về tình cảm hay về lý lẽ, cậu không có lý do mang Jung YunHo đi. Cậu rất thông minh, trong khi đàm phán kinh doanh vũ khí, còn tận lực tăng gấp ba số lượng mua bán thuốc lá, hiện tại tôi không nên hủy bỏ vì sẽ làm tổn thất cho cả hai bên, tôi cũng không vơ vét được lợi ích gì, nhưng, quyết định chọn cậu hay Yamasan Sano, quả thật là Jung YunHo thay đổi chủ ý của tôi, cho nên, tùy việc mà xét, cậu ta phải ở lại, bây giờ cậu cướp cậu ta từ chỗ tôi, tôi không thể nào nói nổi. Không phải là vấn đề thể diện, mà là vấn đề kinh doanh.”

JaeJoong rất bình tĩnh, cậu tán thưởng suy nghĩ khôn khéo và lão luyện của Deman

“Nếu ngài Deman có thể đem chuyện quyền sở hữu YunHo để đàm phán kinh doanh, với tôi mà nói đó là chuyện tốt, cho nên chúng ta đi thẳng vào vấn đề, người đã trong tay tôi, tôi sẽ không

trả lại, bây giờ, chính là tìm một cách giải quyết tốt cho toàn bộ vấn đề, nếu ngài Deman có thể xem giá trị của YunHo như là một võ sĩ quyền anh mà ước tính cho tôi, bao nhiêu tiền, tôi trả.”

Deman không lập tức nói, JaeJoong tiếp tục nói rằng

“Ngài Deman, chúng ta đều là thương nhân. Buôn bán coi trọng công bằng, thành thật mà nói, tôi tin nếu không có YunHo, có lẽ người đàm phán ngày hôm nay với anh là Yamasan Sano, chỉ cần anh định giá hợp lý, trả lại YunHo, còn có ân huệ của việc tôi được an toàn rời đi, tôi rất vui lòng dùng tiền hoàn trả.”

“Cậu Kim hiểu lý lẽ này là tốt rồi, cậu nên biết rằng, chúng ta vẫn phải làm kinh doanh, cho nên về chuyện khoản nợ Jung YunHo này, chúng ta hẳn là nhanh chóng giải quyết, sau đó mới có thể đàm phán tốt chuyện kinh doanh, không phải sao?”... ChangMin nghe YunHo sơ lược kể tình trạng hiện tại, có chút giật mình, vì Jung YunHo liều lĩnh như thế, cũng vì Kim JaeJoong liều mạng như thế.

Lí trí bảo chính mình phải tỉnh táo lại nhưng Jung YunHo mơ hồ cảm thấy có vật gì đó âm ỉ bốc cháy, từ chiếc dây cột con dao trên chân đến tận trái tim bên trái ***g ngực. ChangMin thở ra một hơi thật dài

“YunHo hyung, em nghĩ JaeJoong hyung làm như vậy trước tiên là muốn bảo đảm sự an toàn cho anh sau đó là cùng thương lượng với Deman. Cho nên, em sắp xếp vài người đưa anh lên trực thăng trước, những người còn lại sẽ cùng em đến nhà kho cứu JaeJoong hyung.”

“Cậu nghĩ nếu Kim JaeJoong đàm phán không thành công với Deman thì làm sao đây?”

“YunHo hyung, dù sao JaeJoong hyung cũng là chủ quản của Hội Con Bọ Cạp Vàng, không đến mức không thể làm khác được, Deman chắc là sẽ không tùy tiện giết anh ấy.”

“Nhưng nếu Deman không chịu thua kém, không chỉ muốn giết cậu ấy thì sao?”

“Em nhất định sẽ cứu được anh ấy.”

YunHo rũ mi mắt, thở dài một tiếng không thể nghe được, sau đó nhìn ChangMin

“Người, cậu đều mang đi cứu cậu ấy, trực thăng đậu ở đâu, tôi tự đi, ở vùng lân cận không còn người của Deman, không có việc gì.”

ChangMin có chút lo lắng

“Em vẫn nên để hai người theo anh.”

Shim ChangMin theo bên cạnh Kim JaeJoong rất nhiều năm, từ khi nhờ có máy định vị phát hiện được chỗ của Jung YunHo, kinh hoàng qua đi, cậu càng thêm hiểu JaeJoong. Cậu hiểu rõ, mục đích của việc Kim JaeJoong làm như vậy là muốn đảm bảo an toàn cho Jung YunHo, dùng sự an toàn của bản thân để bảo vệ anh ta, cậu không biết tại sao JaeJoong hyung của cậu lại làm như thế, cậu chỉ biết là, cậu không thể để sự lựa chọn và ý định của Kim JaeJoong bị uổng phí. ChangMin kéo hai người thuộc hạ lại, nhỏ giọng phân phó

“Phải trông giữ anh Jung an toàn đến vị trí của trực thăng, không được sai sót, nghe rõ chưa?!”

Hai người thuộc hạ liên tục gật đầu. ChangMin xuất phát, đi được hai bước liền dừng lại nhìn YunHo đứng tại chỗ cầm súng bất động

“Anh… Đừng lãng phí khổ tâm của JaeJoong hyung.”

Không biết tại sao, lúc Shim ChangMin quay người đi, dường như cậu có thể cảm nhận được rõ ràng sự đau đớn của Jung YunHo đang đứng tại chỗ ấy. Suy nghĩ hỗn loạn, thậm chí cậu bất chấp mà tự hỏi, khi đó lựa chọn để Jung YunHo đến Nepal bảo vệ Kim JaeJoong không phải là một quyết định đúng đắn.

Nhìn hình ảnh của ChangMin và những người khác chậm rãi xa dần, YunHo từ từ ngẩng đầu lên, sau đó hai người thuộc hạ ở phía sau đúng lúc nhắc nhở

“Anh Jung, chúng ta đi thôi.”

Mắt YunHo nhìn kỹ phía trước, khóe môi anh khẽ khàng cong lên.... Deman nhìn chằm chằm vào đôi mắt của JaeJoong, sau đó chậm rãi cười, nụ cười có chút lạnh lẽo

“Thế nào? Cậu Kim cảm thấy yêu cầu của tôi không đáng để đổi lấy Jung YunHo?”

Nét mặt bình tĩnh của JaeJoong dần dần lộ ra một nét cười

“Sao lại thế, tôi cảm thấy ngài Deman chào giá thấp thôi.”

“Cao hay thấp, trong lòng tôi hiểu là được rồi, chỉ có điều mong cậu Kim hiểu, chi phí cậu trả là Jung YunHo mà cậu lấy đi từ chỗ tôi, chuyện làm ăn buôn bán sau này của chúng ta, không trả thù, không truy cứu, một khoản là một khoản, giải quyết hết mới hợp đạo lý, có đúng không?”

“Ngài Deman có thể nghĩ như vậy, tôi cầu còn không được. Tôi chỉ là kinh ngạc, như thế có sức mê hoặc hơn tiền sao?”

Deman ngước mắt nhìn JaeJoong không sợ hãi trước mặt, cười như không cười

“Cậu Kim đừng đánh giá cao tôi quá, mặc dù tôi là người làm ăn, nhưng cũng có lúc nổi giận, tùy hứng một chút cũng không có gì xấu.”

“Như thế, ngài Deman đừng nuốt lời là tốt rồi.”

Nói xong JaeJoong cởi áo khoác ném sang một bên. Deman nhìn động tác của cậu, không có biểu cảm gì, chỉ là bình tĩnh mở miệng hỏi cậu

“Cậu hiểu da thuộc của Nepal không? Thật ra, đặc sản của Nepal không có đồ da thuộc này, tính chất không tệ nhưng không được xem là tác phẩm có giá trị, không được khéo léo đẹp đẽ như da bê Italia, tuy nhiên, da thuộc Nepal có một đặc điểm đứng đầu, đó là lúc ngâm nước sẽ cứng nhất.”

JaeJoong nở nụ cười

“Vậy sau này cũng phải cân nhắc kinh doanh da thuộc cùng ngài Deman.”

Hai người tùy tùng của Deman đi đến, một người nắm lấy tay JaeJoong, dùng sợi dây trói hai tay cậu, sau đó kéo căng sợi dây, người kia quấn nó qua song sắt hơi nghiêng của cửa sổ. Hai người dùng một chút lực, hai tay JaeJoong đã bị kéo lên, cách mặt đất không xa nhưng toàn bộ trọng lượng cơ thể đã bị kéo căng cùng với sợi dây thừng trên cổ tay. Nét mặt của JaeJoong vẫn cứ thản nhiên, thậm chí còn có chút bỡn cợt. Deman đi đến trước mặt cậu, hơi ngẩng đầu lên nhìn JaeJoong

“Cậu Kim vẫn kịp đổi ý, cậu có thể giao Jung YunHo ra, suy nghĩ một chút xem sao?”

“Không phải ngài Deman muốn nuốt lời chứ?”

Thuộc hạ đưa cho Deman một chiếc roi da không dày lắm, xem ra đã được sử dụng rất nhiều lần. Deman đu đưa chiếc roi trong tay, bẻ cong nó rồi đánh quay vòng qua lại trong không khí

“Tôi biết Hội Con Bọ Cạp Vàng dùng dao găm để nghiêm phạt người, vẽ dấu dao trên cơ thể, gia tộc Benchelle của chúng tôi dùng roi da ngâm nước, tùy tùng bên cạnh tôi, mỗi ngày đều mang theo, làm cho họ tỉnh ngủ, không ngờ hôm nay thật sự có công dụng.”

“Tôi được dịp tự mình kiểm nghiệm xem da thuộc ngâm nước của Nepal có phải cứng nhất hay không, sau đó suy xét có nên kí kết hợp đồng kinh doanh liên quan đến da thuộc không.”

Deman liếc cậu một cái

“Một trăm roi không phải là chuyện đùa, bình thường bọn họ, mười roi là đủ, tôi nói lại lần nữa, bây giờ vẫn kịp đổi ý, đưa Jung YunHo trả lại.”

JaeJoong cười cười

“Tôi nghĩ, ngài Deman chắc chắn có thể kiểm soát sau một trăm roi tôi sẽ không chết, so với việc sống không bằng chết, anh giữ tôi lại để làm kinh doanh, không giết tôi, còn đồng ý thả YunHo đi, để tôi an toàn trở lại, tôi nghĩ một trăm roi, anh đánh lỗ rồi…”

Nét cười rất nhỏ biến mất trên khuôn mặt Deman, dường như căm thù đến tận xương tủy một Kim JaeJoong như vậy, hắn đưa roi giao cho tùy tùng ở bên cạnh, bình tĩnh mở miệng

“Đánh đi.”

Rees hơi di chuyển. JaeJoong nhìn cậu, ánh mắt khẽ dao động, khẽ khàng lắc đầu, đừng động thủ, Rees, lúc này không thể hành động.

Ở Nepal hỗn loạn cùng Deman, cho đến bây giờ JaeJoong không nghĩ sẽ toàn vẹn cùng YunHo trở về. Từ giây phút tách biệt với Jung YunHo, cậu đã chuẩn bị tốt tinh thần rồi. Deman tuyệt đối không dễ dàng để cậu rời đi, quả thật, sự thực đúng như những gì cậu nói với Deman, hiện tại Hội Con Bọ Cạp Vàng là đối tượng hợp tác tốt nhất của gia tộc Benchelle, thương nhân đều rất khôn khéo, sẽ không vì tiền mà gây khó dễ, nhưng thương nhân như họ cũng có chung đặc điểm, chính là nham hiểm độc ác, tùy hứng đến cực điểm. Kì thật sự tùy hứng của Deman còn mang theo một chút uy hiếp, một trăm roi không chỉ vì muốn xả giận, hắn cũng muốn dùng một trăm roi đau đớn này để ép buộc JaeJoong giao nộp người, hoặc có thể, dùng một trăm roi dồn ép YunHo quay lại. JaeJoong nhắm mắt lại, hiện tại chỉ mong lúc ChangMin và YunHo gặp nhau, thông qua máy định vị mà hiểu khổ tâm của mình, YunHo nhất định không được quay lại, nếu một trăm roi có thể giải quyết được tất cả, đối với JaeJoong mà nói, thật sự là lựa chọn tốt nhất.

“Vút!”

JaeJoong chưa bao giờ biết được roi đánh vào người không những gây ra tiếng vang lớn như vậy mà còn rất đau. Đau rát nhức buốt khiến trong nháy mắt cậu có cảm giác không thể thở, đau đớn từ ***g ngực truyền đến giống như sóng lửa thiêu cháy dây thần kinh. Người tùy tùng kia dường như cũng không vội vàng đánh liên tiếp, có vẻ như muốn JaeJoong cảm nhận rõ ràng đau đớn mỗi khi một roi quất xuống. Năm roi qua đi, bởi lẽ khoảng cách thời gian không ngắn, JaeJoong có thể cảm thụ được rõ nét từng chút đau rát nhỏ nhoi nhất, không bởi vì tốc độ quất roi nhanh mà xuất hiện đau đớn chết lặng, xem ra đúng là một tay lão luyện trong việc hành hạ người khác.

Có mùi máu tươi, JaeJoong cúi đầu nhìn, chảy máu rồi, thật phiền chết đi được. Đánh xong năm roi người tùy tùng ngừng một lát, quay đầu nhìn Deman. Deman phất tay, lại năm roi nữa quất xuống, JaeJoong ho khan dữ dội, đau đớn từ ***g ngực chiếm giữ toàn bộ dây thần kinh, cậu cảm thấy đau rát ngăn cản dưỡng khí ra vào, bỗng chốc, cảm giác hít thở không thông khiến JaeJoong nghĩ không thể chịu đựng nổi.

Sao có thể đánh giá thấp roi da của Deman, có thể sử dụng roi da để đổi lấy một cái ân huệ trị giá hàng triệu đô la, sao cậu có thể xem thường uy lực của nó. Mười roi đánh xong, vết máu dường như bắt đầu thấm ướt áo sơ mi của JaeJoong, màu môi của JaeJoong từng chút bị rút đi. Deman đứng lên, đi đến trước mặt cậu

“Cậu Kim, cứ mười roi tôi cho cậu một cơ hội. Cậu có thể đổi ý bất cứ lúc nào, đưa Jung YunHo giao lại.”

JaeJoong có chút mệt mỏi cười cười

“Một trăm roi đổi lấy tôi và YunHo… An toàn rời khỏi Nepal, tôi còn nắm được rất nhiều việc kinh doanh, ưu đãi như thế, sao tôi… có thể đổi ý…”

Deman lạnh lùng cười cười

“Như vậy tiếp tục đi.”

Thời gian đánh mười roi tiếp theo không dài lắm, JaeJoong cảm thấy xương cốt cũng bị cảm giác đau của thần kinh chấn động đến run rẩy, vết thương do roi không ngờ lại có hiệu quả lớn đến thế, xem ra về mặt cực hình tra hỏi, Hội Con Bọ Cạp Vàng còn phải học tập gia tộc Benchelle.

“Có ổn không? Cậu Kim…”

JaeJoong thở hổn hà hổn hển, còn chưa kịp nói, cửa đột nhiên có tiếng súng nổ truyền đến, ngẩng đầu, ý nghĩ đầu tiên trong trí óc là ChangMin đến, còn ý nghĩ thứ hai lập tức theo cơn đau bỏng da rát thịt do roi quất xuống tiến vào ngực, Jung YunHo, anh nhất định không được đến!

Ở cánh cửa bùng nổ một trận đấu súng quy mô nhỏ, người của ChangMin hình như muốn dùng thuốc nổ phá cửa xông vào, hai bên đã tìm được nơi che chắn mà bắt đầu công kích. Deman không chút hoang mang, thong thả đi đến bên cạnh JaeJoong, thậm chí không thèm né tránh

“Người của cậu?”

JaeJoong cố gắng không để cổ họng của mình mất tiếng

“Là ChangMin…”

Deman cười mà nhìn cậu

“Họ định cướp cậu đi?”

“So về hỏa lực… Hẳn là không phải đối thủ của anh.”

“Xem ra suy nghĩ của cậu Kim vẫn còn minh mẫn, cũng không phải quá đau. Tuy nhiên họ lại ngu xuẩn trong một vấn đề quan trọng.”

Móc một khẩu súng lục từ trong ngực ra, Deman nâng tay chĩa súng vào huyệt thái dương của JaeJoong, sau đó dùng thanh âm không lớn hô một câu về phía cửa

“Tất cả dừng tay cho tôi!”

ChangMin thấy rõ vị trí và tình trạng của JaeJoong, vội vã hét to

“Ngừng bắn! Tất cả ngừng bắn!”

Cuộc bắn nhau trong nháy mắt ngừng lại, tiếng đạn bay chấm dứt nhưng bụi đất tung lên. Deman phân phó cho những người tùy tùng ở cửa

“Các cậu cũng lui vào đi.”

Những người tùy tùng ở cửa chậm rãi lui về phía sau, vây xung quanh Deman, sau đó ChangMin mang theo người từ từ tiến đến, họng súng của hai bên chĩa vào nhau nhưng không ai tùy tiện nổ súng, bởi vì không có lệnh của Deman, mà bên ChangMin lại thấy Kim JaeJoong đang bị súng chĩa vào đầu.

Giằng co ngắn ngủi, sau khi Deman nhìn hết những người vừa đến, dường như có sự thất vọng nho nhỏ, hắn quay đầu qua, khẽ nói

“Tôi cho rằng, Jung YunHo sẽ trở lại…”

Bởi lẽ đau đớn và bị mất máu, JaeJoong có chút không thấy rõ hình dạng của những người trước mắt, nghe được lời Deman nói, chợt nở nụ cười

“Đó là một tin tốt đối với tôi.”
Bình Luận (0)
Comment