[Yunjae Fanfic] Ngủ Đông

Chương 40

Ánh sáng màu bạc lướt qua không trung tạo thành đường cong đẹp đẽ, rơi trên chiếc chăn mềm mại, JaeJoong cầm lên, mở nắp ra, chiếc bật lửa màu trắng bạc vẫn nổi lên ánh lửa đỏ hồng. Cậu không ngờ Jung YunHo trong nháy mắt ấy sẽ nhặt chiếc bật lửa này, tâm trạng mất mát của cậu được lấp đầy bởi sự chiếm lại bất ngờ cùng cảm động nhàn nhạt, vuốt ve hoa văn St Petersburg tinh xảo trên thân chiếc bật lửa, JaeJoong đùa cợt hỏi YunHo

“Nguy hiểm như vậy, anh còn có thời gian nhặt cái này?”

YunHo ngồi trở lại trên giường của mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói

“Vật này, có ý nghĩa rất quan trọng với tôi…”

“Sao anh còn tặng tôi?”

YunHo ngập ngừng một chút, JaeJoong nắm chiếc bật lửa chờ anh nói, YunHo rũ mí mắt xuống, giọng nói rất bình thản

“Đã nói rồi mà, là đền bù cho cậu.”

Dường như cuộc đối thoại độc thoại nội tâm có thể gợi ra bị một câu nói “Đền bù cho cậu” lặng yên không một tiếng động đình chỉ, JaeJoong cũng không hỏi lại, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, bên trong căn phòng trở nên yên tĩnh vắng lặng, trải qua nhiều chuyện như vậy, sự bùng nổ cảm xúc trong tiềm thức tại giờ phút nguy hiểm đó khiến trái tim hai người trong thời đểm ấy rót đầy mật ngọt, thế nhưng, bây giờ tất cả đã yên bình, đối mặt với tình cảm, bước chân của hai người có vẻ như không ai bảo ai mà chậm lại.

Cửa phòng bệnh mở ra, Pierre và ChangMin đi vào, thấy hai người đều đã tỉnh cũng không có gì ngạc nhiên, Pierre đẩy kính mắt

“Uhm, quả nhiên, hai người các cậu có năng lực khôi phục giống như của động vật, tỉnh cũng nhanh hơn người bình thường.”

JaeJoong đút bật lửa vào túi áo, đảo tròn con mắt với Pierre

“Pierre, hình như tôi đã nói tôi từ chối thuốc an thần, anh còn dám tiêm cho tôi?!”

“Cậu đừng có thần thánh hóa bản thân, thuốc an thần chỉ giúp cậu thư giãn, tinh thần của cậu trong thời gian dài bị căng thẳng cao độ, gánh vác quá nặng cậu mới dễ trở nên đần độn.”

Lười nhác không muốn cãi cọ với Pierre, JaeJoong hỏi ChangMin

“Thế nào rồi? Bên phía Deman có động tĩnh gì không?”

ChangMin lắc đầu, ngập ngừng một chút, bình tĩnh đáp

“Không có việc gì, tất cả bình thường, quan hệ hợp tác cũng OK, súng ống đạn dược cũng không có vấn đề.”

JaeJoong có chút do dự, đang muốn hỏi nhưng vẫn chưa mở miệng, YunHo đã thay cậu hỏi trước

“Có tin tức của Rees không?”

ChangMin vẫn lắc đầu

“Chuyện lần này của chúng ta, tuyến người bên gia tộc Benchelle tổn thất rất nhiều, những mạng lưới khác cần thời gian để thành lập và chỉnh đốn lại, tạm thời ngoại trừ trực tiếp liên hệ với Nepal, chúng ta không dò xét được những tin tức khác.”

JaeJoong dường như còn có chút lo lắng, nhưng YunHo lại nở nụ cười

“Rees chắc là không sao đâu, nếu Rees đã chết, Deman bị tổn thất võ sĩ quyền anh ưu tú nhất, anh ta sẽ không bỏ qua cho Hội Con Bọ Cạp Vàng, bây giờ nếu anh ta bằng lòng tiếp tục hợp tác, chứng tỏ Rees không sao.”

JaeJoong tỏ vẻ đồng ý mà gật đầu, có chút đau khổ khẽ cười

“Biết đâu, cuộc sống sau này của Rees, đối với cậu ấy mà nói sẽ không còn áp lực.”

ChangMin lấy ra hai chiếc điện thoại, đưa cho YunHo và JaeJoong

“Điện thoại của hai người các anh đều bị hỏng không thể dùng nữa, điện thoại di động này mới mua, dãy số giống với số điện thoại cũ của các anh.”

YunHo nhận lấy, ấn phím khởi động máy, mới bật máy xong thì điện thoại di động liền reo vang, sau khi kết nối, đối phương còn giống như có chút không thể tin

“Bé… Bé chuột?”

Hôm nay Kim HeeChul ôm tâm lý thử một chút mà gọi điện cho YunHo, anh không ngờ lại có tín hiệu, mấy ngày nay dường như đã quen với những tiếng tút tút vô nghĩa cùng với giọng nữ nhàm chán lặp đi lặp lại, sau khi gọi được điện thoại, trong khoảng thời gian ngắn đầu óc của HeeChul trống rỗng.

“HeeChul hyung, là em.”

Khoảng hơn mười giây ngừng lại, HeeChul khẳng định đối phương là Jung YunHo thì trong chớp mắt liền bùng nổ

“Jung YunHo! Em chết đi đâu rồi?! Điện thoại di động không gọi được! Không có ở nhà! Không tìm được em ở đâu cả! Em muốn anh đến phòng tìm kiếm người mất tích đặt trước hồ sơ cho em hả?!!!”

YunHo nới rộng khoảng cách giữa điện thoại và tai mình, giống như đã quen với việc HeeChul gầm rú, tính ra thời gian HeeChul gào thét xong rồi, anh đưa điện thoại về sát tai

“Em không sao, HeeChul hyung, em ra nước ngoài làm chút chuyện, quên báo với anh một tiếng.”

“Ra nước ngoài?! Em ra nước ngoài sao lại tắt điện thoại?! Đừng nói với anh em là đồ giai cấp tư sản nhỏ mọn tiếc phí điện thoại quốc tế đường dài nha! Đồ khốn nhà em! Cái con chó gì ở trường học dành cho thú cưng bị bệnh vẫn là anh đi trả tiền thuốc men! Trả lại tiền! Nhanh trả lại tiền đi!”

Có tiếng cười nhẹ nhàng bật ra, YunHo quay đầu nhìn JaeJoong đang cúi đầu mà cười. Pierre bởi vì còn có việc nên đã vội vàng rời phòng bệnh, ChangMin ngồi ở trên sofa. JaeJoong liếc mắt nhìn YunHo đang nghe điện thoại, sau đó đi đến trước mặt ChangMin

“Bé Min, theo anh đi dạo trong sân một chút, ở đây sẽ chết vì nghẹt thở.”

“A? Vết thương trên người anh…”

“Đều quấn cả rồi, không còn vấn đề.”

“Vâng.”

Lấy tay ra hiệu cho YunHo họ rời khỏi, thấy YunHo có chút bất đắc dĩ trấn an người anh họ đang dùng phương thức phát điên biểu đạt sự quan tâm với chính mình. JaeJoong và ChangMin đi đến sân sau của bệnh viện tư nhân. Bệnh viện này của Pierre được mở cho quần chúng nhưng từ trước đến nay chỉ tiếp nhận những bệnh nhân có thân phận. Sân sau rất rộng rãi cũng rất đẹp, đài phun nước nho nhỏ yên tĩnh phun ra dòng nước sạch sẽ.

JaeJoong chậm rãi đi ở phía trước, ChangMin lẳng lặng theo sau, đi đến ghế đá, JaeJoong ngồi xuống. ChangMin đứng ở một bên, hiểu rõ mà mở miệng

“Hyung, anh có chuyện phân phó?”

JaeJoong lặng im một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn trời, ánh nắng đã chuyển sang màu đỏ cam, hoàn toàn không chói mắt, nhuộm cả người JaeJoong thành màu vàng. Cậu nhẹ nhàng nói

“Em có can thiệp vào điện thoại di động của YunHo?”

ChangMin ngây ngẩn một lúc nhưng cũng không phủ nhận

“Vâng.”

“Là loại gì? Nghe trộm hay định vị?”

“Đều có.”

JaeJoong ngẩng đầu nhìn cậu, vẻ mặt của ChangMin rất bình tĩnh cũng rất trầm tĩnh.

“Anh có thể hỏi em làm thế là vì nguyên nhân gì được không?”

“JaeJoong hyung, anh đoán được tại sao em làm vậy, anh đã biết nguyên nhân.”

“Em không tín nhiệm Jung YunHo.”

“Đúng vậy. Hyung, toàn bộ trái tim anh đều tín nhiệm anh ta sao? Mặc dù anh ta không trực tiếp tham gia hoạt động của nội bộ Hội Con Bọ Cạp Vàng, nhưng dù sao đường dây vũ khí Nepal này, anh ta đã biết hết rồi, ngay cả gia tộc Benchelle anh ta cũng liên quan đến, tuy rằng hiện tại anh ta không làm bất kì chuyện gì tổn hại Hội Con Bọ Cạp Vàng, tuy nhiên, đối với sự tồn tại như thế của anh ta, chúng ta phải đề phòng, không phải sao? Những nguyên tắc này là anh dạy cho em, cẩn thận chu đáo, bất luận khả năng gì cũng không được buông tha, là anh dạy cho em vào lớp học đầu tiên.”

ChangMin nói những lời này với tốc độ rất chậm, giọng điệu cũng rất bình tĩnh, không phải là cậu nóng lòng biện bạch điều gì, từ khi cứu YunHo và JaeJoong trở về từ Nepal, đầu tiên ChangMin đã kết luận Jung YunHo là đối tượng hàng đầu mà Hội Con Bọ Cạp Vàng phải đề phòng, đây là lựa chọn cần thiết và chính xác. Mặc dù cậu biết không có Jung YunHo thì Kim JaeJoong sẽ không an toàn trở về, nhưng phải phân biệt rõ ràng giữa tình cảm và lý trí, Shim ChangMin là người có đầu óc lạnh, trừ khi Jung YunHo gia nhập Hội Con Bọ Cạp Vàng, nếu không, tình hình hiện nay chính là, Jung YunHo là người ngoài cuộc hiểu rõ hoạt động hợp tác của nội bộ Hội Con Bọ Cạp Vàng nhất.

Nhìn JaeJoong dường như còn đang suy nghĩ điều gì, ChangMin nhíu mày

“Hyung, anh đang phân vân cái gì? Cách làm của em sai sao?”

“Không sai, rất phù hợp với phong cách làm việc của Hội Con Bọ Cạp Vàng. Không tính chuyện lớn bé, chu toàn mọi mặt. Nhưng, tâm trạng hiện tại của anh, em sẽ không hiểu.”

“Hyung… Kì thật hôm nay anh không tìm em thì ChangMin cũng có chút chuyện muốn hỏi anh. Em không biết hai ngày qua các anh ở Nepal rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, nhưng em đã chứng kiến sự thật là anh giao máy định vị cho Jung YunHo, anh chịu roi da của Deman Benchelle thay anh ta. Hyung, mặc kệ anh có thừa nhận hay không, anh đang dùng mạng sống và an nguy của anh mà xử trí theo cảm tính. Em cứ tưởng rằng, xử trí theo cảm tính của anh sẽ hết hạn khi hành trình ở Nepal kết thúc, nhưng rất hiển nhiên, trong khi anh hỏi em chuyện điện thoại di động, anh đang do dự, có nên đối xử với Jung YunHo như thế không. Anh kéo dài xử trí theo cảm tính của anh.”

JaeJoong ngây người một lúc, bất chợt nở nụ cười

“Xử trí theo cảm tính… Hóa ra, kiểu tâm trạng này là xử trí theo cảm tính. Bé Min, người sống hai ngày ở Nepal với anh là Jung YunHo, không phải là em.”

Kim JaeJoong nói họ “Sống” hai ngày ở Nepal, đúng vậy, xem mạng sống như tiền đánh cược, trong mưu kế và mưa bom bão đạn, sống sót qua hai ngày. Vào giờ phút này Kim JaeJoong nghĩ, nếu đổi thành một người khác, họ liệu có sống và trở về như vậy không.

ChangMin nhìn JaeJoong, phần giữa đôi lông mày giật giật

“Hyung, anh muốn em hủy bỏ giám sát Jung YunHo?”

JaeJoong không nói gì, ChangMin lại hỏi

“Anh đang sợ cái gì?”

JaeJoong thở dài, lo lắng nói rằng

“Bé Min… Hình như em đã quên một việc.”

Trời dần dần tối, ChangMin khoanh tay đứng trong làn gió ấm áp, nghe JaeJoong chậm rãi nói

“Lúc đó, người để Jung YunHo lên máy bay theo anh bay sang Nepal hình như là em. Khi đó em lựa chọn anh ấy làm tiền cá cược, có phải cũng là một loại xử trí theo cảm tính? Bất kể em có thừa nhận hay không, tại thời gian đó, em đã tín nhiệm anh ấy.”

“… … …”

“Em muốn giám sát Jung YunHo, ngoại trừ vì anh ấy thật sự là người biết chuyện cơ mật nhất của Hội Con Bọ Cạp Vàng, cũng đồng thời là vì khắc phục chuyện xử trí theo cảm tính lúc đó của em, bởi vì YunHo cứu anh trở về, trong khi em thắng cá cược, sợ hãi cũng đã nhịp nhàng ăn khớp tiêu hóa em, nếu YunHo thật sự gây hại cho Hội Con Bọ Cạp Vàng, vậy em nên gánh toàn bộ trách nhiệm vì cá cược lúc đó của em.”

“… … …”

ChangMin không nói gì nữa, Kim JaeJoong nói rất đúng, Jung YunHo quá mức hoàn mỹ là một sự tồn tại vừa nguy hiểm vừa mê hoặc đối với họ, bạn không thể tìm ra vạch ranh giới của anh ta, nhưng năng lực của anh ta lại khiến cho bạn bất giác muốn dựa vào và tín nhiệm. Lựa chọn lúc đó, nếu nhìn vào kết quả hiện tại, là đúng đắn không thể nghi ngờ, tuy nhiên… tuy nhiên Shim ChangMin sau khi bình tĩnh đột nhiên cảm thấy sợ Jung YunHo như thế, nếu anh ta quay đầu vũ khí tiến hành tấn công thì sẽ nằm ngoài tầm cứu chuộc.

JaeJoong đứng lên, vỗ vỗ vai ChangMin

“Bé Min… Em nghe anh nói. Tạm thời loại bỏ thiết bị giám sát YunHo, anh không hi vọng hành trình ở Nepal vừa kết thúc, trong khoảng thời gian này để YunHo phát hiện anh ấy bị người theo dõi, nỗ lực tâm huyết và tình cảm của anh ấy ở Nepal, anh tin là thật, không hề nghi ngờ dù chỉ một chút.”

“Hyung…”

JaeJoong lại lần nữa thay đổi nụ cười, dường như cũng không muốn nói thêm điều gì

“Đi thôi, trở về, lâu như thế rồi, chắc là cưng yêu cũng gọi điện thoại xong rồi.”

ChangMin nhìn JaeJoong chậm rãi rời đi, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Nepal là nơi không hề hoa lệ, Shim ChangMin không muốn truy hỏi xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, cậu chỉ biết rằng Kim JaeJoong thay đổi.

Kim JaeJoong ở bên cạnh Jung YunHo dường như trở nên sinh động hơn, không rõ là Đức ngài Kim Hội của Con Bọ Cạp Vàng hay tổng giám đốc Kim của M.J, anh ấy càng trở thành Kim JaeJoong hơn. Người khiến ChangMin cảm thấy có chút biến đổi nhưng rất chân thật, là Kim JaeJoong.

Cậu không biết thay đổi của JaeJoong là tốt hay xấu, cậu chỉ biết thay đổi đó dành cho Jung YunHo.

JaeJoong chỉ ở bệnh viện của Pierre một hôm rồi ầm ĩ đòi xuất viện, cậu vô cùng ghét nơi như vậy. Pierre cũng không có biện pháp, chỉ cứng rắn quy định thời gian đổi thuốc, YunHo bởi vì bị gãy xương, cho dù có mãnh liệt tha thiết yêu cầu thế nào, Pierre cũng từ chối như một bác sĩ chuyên nghiệp.

Vì vậy trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình YunHo, bị Pierre ép buộc nằm viện trong hai tuần.

Kì thật JaeJoong đòi xuất viện sớm còn có một nguyên nhân quan trọng. Chính là đường dây buôn bán ma túy với Thái Lan, lần trước trả lại ma túy bị cảnh sát tịch thu toàn bộ hàng. Nói cách khác, đường dây ma túy với Thái Lan đã bị cảnh sát triệt để phá hủy. Cậu cần thời gian cùng tinh lực để đối phó vấn đến này, hơn nữa còn phải tự mình xử lý.

Park YooChun nhìn băng vải quấn cuộn trên người cậu, hỏi

“Sao lại bị thương?”

“Trước tiên không nói chuyện đó, đường dây này bị tổn thất nghiêm trọng sao, Chun Heuk.”

Vẻ mặt của Chun Heuk rất áy náy day dứt

“Đức ngài Kim, ít nhất trong vòng một năm không thể sử dụng đường dây này, lần này cảnh sát quả thực rất triệt để, ngay cả phía nguồn hàng bên Thái Lan cũng bị ảnh hưởng rất lớn.”

“Toàn bộ đường dây ma túy của Hội Con Bọ Cạp Vàng từ trước đến nay rất bí mật, sao lại kéo lực chú ý của cảnh sát được?”

YooChun nói xen vào

“Là vấn đề của tớ.”

“YooChun?”

“Từ đường dây đến ma túy đều rất có vấn đề, thời gian trước, khi kiểm tra hàng mẫu thấy có vấn đề đã trả lại một lần, sau đó lô hàng trực tiếp được đưa đến nhưng cũng bị lỗi, tớ chủ trương trả về.”

JaeJoong dường như rất nhanh tìm ra đầu mối

“Bởi vì cường độ sử dụng đường dây này quá nhiều nên mới bị phơi bày?”

Chun Heuk gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn YooChun. YooChun rất bình tĩnh ngồi ở chỗ đó, JaeJoong suy nghĩ một chút, rồi nhìn Chun Heuk mà nói

“Trước tiên cậu ra ngoài đi, anh cần nói chuyện riêng với YooChun.”

Nhìn Chun Heuk đóng kín cửa xong, JaeJoong quay sang YooChun

“Cậu đang dùng cách của cậu để phản đối việc tớ sắp đặt Chun Heuk bên cạnh cậu?”

“Kim JaeJoong, cậu đừng xem thường tớ, tớ sẽ không đùa bỡn với ma túy, hàng thật sự không hợp quy cách nên mới thế.”

“Nhưng nếu như toàn bộ hệ thống vận chuyển của đường dây ma túy đều do cậu phụ trách, cho dù hàng không hợp quy cách, cậu cũng sẽ không tùy tiện trả lại, cậu sẽ không làm thế, YooChun.”

YooChun chỉ nhíu mày một chút, im lặng không nói gì, sau đó JaeJoong nở nụ cười.

Thế giới này cho đến bây giờ không có người dễ đối phó, bất luận là kẻ thù, bạn bè hay bạn thân. Park YooChun từ trước đến nay không phải là hạng người bình thường, cậu sao có thể quên được.
Bình Luận (0)
Comment