Tất cả mọi người đều rời khỏi, cả căn phòng họp hội đồng quản trị rộng lớn của M.J chỉ còn hai người là Yunho và Jaejoong, sau câu hỏi của Jaejoong không có âm thanh đáp lại còn trở nên yên tĩnh hơn, bầu không khí so với vài phút trước là cực kì đối lập. Đến bây giờ Yunho mới có thời gian quan sát kĩ Jaejoong, cậu mặc áo sơmi cổ chữ V, có chút gầy hơn, tóc vẫn dán vào trán, ngay từ lúc nhìn cậu nơi ngưỡng cửa, Yunho đã biết anh nhung nhớ Kim Jaejoong đến nhường nào.
Đi đến trước mặt Jaejoong, ánh mắt cậu vẫn sáng như vậy, đợi cậu nói tiếp.
“Tôi đang đợi anh giải thích, Jung Yunho.”
“Tôi biết.”
Yunho nhẹ nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn Jaejoong, giọng nói có chút ấm áp yêu thương:
“Tôi đang cố nghĩ xem phải nói với em như thế nào.”
“Nói thế nào?”
Jaejoong cầm văn kiện trên bàn lên, nhìn thẳng vào mặt Yunho mà nói:
“Hủy tất cả các dự án quan trọng đang thực thi của M.J để tham gia vào dự án của chính phủ, tại sao anh không nói gì với tôi?”
Jaejoong nhìn chằm chằm Yunho, dừng một chút, giọng điệu trở nên nhàn nhạt:
“Yunho, anh đã nói sẽ không quan tâm tới M.J có phạm pháp hay không, vậy hiện tại là anh đang làm cái gì? Tham gia vào dự án chính phủ, sau đó anh định làm gì? Yunho, anh nói cho tôi biết, anh đang lập kế hoạch tẩy trắng M.J sao?”
Yunho vẫn nhìn chằm chằm vào Jaejoong, không nói lời nào. Jaejoong bỗng nhiên bật cười:
“Tẩy trắng sao? Hội con bọ cạp vàng là của tôi, M.J cũng là của tôi!”
Yunho chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn văn kiện trên bàn, giọng nói bỗng trở nên mơ hồ bất định:
“Nếu em nghĩ muốn, liền tẩy trắng đi.”
“Chính là tôi không nghĩ như vậy!”
M.J tồn tại nhiều năm như vậy, cùng Hội Con Bọ Cạp Vàng giải quyết biết bao rắc rối, sớm đã không được cho là không dính dáng tới xã hội đen. Huống chi, M.J lại là ô dù tài chính cho Hội con bọ cạp vàng, Kim Jaejoong chưa bao giờ nghĩ sẽ để M.J quay trở lại con đường hợp pháp. Đối với Jaejoong, có một thứ in sâu trong nhận thức cậu, M.J là vì Hội con bọ cạp vàng mà tồn tại, là nguồn tài chính cũng như nơi rửa tiền hoàn hảo cho Hội, cậu chưa bao giờ có ý nghĩ như Yunho, sẽ đưa M.J ra khỏi con đường đang đi này.
“Là cái con mẹ nó gì khiến anh nghĩ như vậy, Yunho, do Hội gần đây liên tục gặp sự cố nên anh sợ liên lụy tới công ty sao? Hay là do cá nhân tôi khiến anh nghĩ như vậy? Vậy thì ….”
Kim Jaejoong lời còn chưa nói xong, đã bị động tác của Yunho làm cho ngừng lại.
Yunho lấy từ túi trong áo Vest ra một phong thư, để lên bàn, đặt trên văn kiện.
Phong thư màu trắng, trên có những chữ, Đơn Xin Từ Chức.
Sửa sang lại trang phục, Yunho đứng thẳng người, nhìn Jaejoong:
“Tôi không thể quyết định tương lai của M.J, cũng như hiện tại không có biện pháp giải thích rõ ràng cho em được, cho nên, một là văn kiện, một là đơn của tôi, em có thể lấy một cái để kí.”
Jaejoong hít một hơi sâu, chậm rãi nói:
“Anh là đang uy hiếp tôi?”
Một giây ngắn ngủi cùng trầm mặc, Yunho ngẩng đầu nhìn chăm chú vào mắt Jaejoong, gật đầu:
“Đúng!”
Jaejoong bỗng nhiên nắm chặt lấy cổ áo người đối diện, kéo anh lại gần mà quát mắng:
“Jung Yunho, anh là thằng khốn nạn! Con mẹ nó, anh ngang nhiên dám uy hiếp tôi? Vẫn là lấy chính bản thân anh ra để uy hiếp tôi?! Anh … “
Giống như biết chắc Jaejoong sẽ hành động như này, Yunho vẫn một mực bình tĩnh như cũ:
“Em nói đúng, tôi không có đủ lợi thế để uy hiếp em, tiền đặt cọc của tôi, từ trước tới nay vẫn chỉ có chính bản thân mình mà thôi.”
Anh cầm tay Jaejoong, rời khỏi cổ áo mình, khẽ xiết chặt, nhẹ nhàng nói:
“Em tin tôi, chính là tôi thắng, em không tin, chắc chắn tôi thua, là thua thảm hại.”
Hô hấp có chút trở nên dồn dập, Jaejoong gắt gao nhìn ánh mắt Yunho không rời, dừng một chút, chậm rãi rút bàn tay khỏi đôi tay nóng ấm của Yunho, cậu một câu cũng không nói, bước ngang qua người Yunho mà rời đi. Yunho biết Jaejoong muốn đi khỏi đây, vẫn đưa lưng về phía cậu, nói:
“Đây là thời điểm thích hợp để bỏ tiền đặt cược, tôi không thể chần chừ.”
Jaejoong có chút khựng lại, rồi lại nhanh chóng đi tiếp về hướng cửa chính. Nghe tiếng đóng cửa, Yunho liền thở dài, nhắm mắt lại.
Quả nhiên, so với tưởng tượng thì khó khăn hơn nhiều.
Ngồi trong xe, Changmin còn lật đi lật lại tài liệu của Yunho để xem, bên cạnh là Jaejoong đang nhắm mắt dựa vào phía sau nghỉ ngơi, một câu cũng không ai nói, Changmin vì quá chú ý đến văn kiện nên không hề biết người bên cạnh đang tức giận thế nào.
“Thành thật mà nói, phần dự án này quả thật rất chu đáo, rất hoàn mỹ. Tuy rằng trong thời gian ngắn không thu được bao nhiêu lợi nhuận, nhưng nếu theo đến cùng, chắc chắn sẽ thành công ngoài mong đợi. Đúng là không thể không thừa nhận, Jung Yunho quả là người có đôi mắt nhìn xa trông rộng, lại là người …. “
Changmin dừng một chút, khẽ cười:
“Lại là công dân hết sức gương mẫu nữa chứ, anh ta ngay cả đến case này của chính phủ cần đón người nào, phía trước case của M.J cần loại người nào, tương lai trong ba năm cần chuyển công tác của người nào đều nắm bắt được rất tốt. Nhưng … như vậy ý đồ tẩy trằng M.J chẳng phải là quá rõ ràng sao? Hyung, là anh nói với anh ta chuyện gì sao? Là anh ta lo sợ Hội con bọ cạp vàng sẽ xảy ra chuyện gì nên mới hành xử như vậy?”
Jaejoong căn bản là nghe không lọt được chữ nào từ Changmin, trong đầu cậu bây giờ chỉ ngập tràn câu nói của Yunho
“Em tin tôi, chính là tôi thắng, em không tin, chắc chắn tôi thua, là thua thảm hại.”
Câu nói này có phải là muốn biết rõ lòng tin tưởng của cậu đối với Yunho không? Con mẹ nó, Jung Yunho, anh biết rõ câu trả lời, vậy mà vẫn muốn hỏi, là muốn thấy tôi thua thảm hại, có phải hay không? Khốn nạn, Jung Yunho, anh là thằng khốn nạn!
“Jaejoong hyung, dự án này anh định xử lý thế nào đây? Nãy cùng anh ta nói chuyện gì vậy?”
“Tên khốn đó đem đơn xin từ chức cùng hợp đồng ra trước mặt anh”
“Sao?”
Changmin phải mất vài giây mới kịp hiểu ý tứ trong lời nói của Jaejoong, phần vì ngạc nhiên trước cách thay đổi đột ngột của Jaejoong, ngày thường thường gọi Yunho là “Cưng yêu”, hôm nay bỗng nhiên thay đổi thành “Tên khốn” cùng với bộ dáng tức giận, phần vì không ngờ tới Jung Yunho sẽ dùng cách này để thuyết phục Kim Jaejoong.
Kỳ thật lần này, cho dù Kim Jaejoong không nói, Shim Changmin cũng biết, Jung Yunho uy hiếp Kim Jaejoong thế này là do giữa họ có một sự tin tưởng sâu sắc, chỉ cần Kim Jaejoong tin tưởng, Jung Yunho là nắm chắc thành công, không, là đại thành công.
Shim Changmin cũng không nói gì nữa, vì cậu cảm nhận được Jaejoong đang tức giận, không khí trong xe có phần ngột ngạt.
“Fuck!”
Kim Jaejoong bỗng nhiên nổi điên, giằng lấy tập văn kiện trong tay Changmin, lấy bút kí nhanh vào bản dự án, Changmin kinh ngạc, nhịn không được hỏi cậu:
“Jaejoong hyung, anh … “
“Con mẹ nó, Kim Jaejoong, mày điên rồi.”
Ký xong xuôi, nhìn bản dự án trên tay, cậu chậm rãi hồi phục hô hấp của mình, lại đem ném trả lại cho Changmin, sau đó ngã người về phía sau, đưa tay lên che ánh sáng. Changmin nghe được thanh âm rất nhẹ của người bên cạnh, đan xen có bất đắc dĩ lẫn yêu thương:
“Bé Min, làm sao đây, anh điên rồi, lại đi tin tưởng hắn tuyệt đối như vậy.”
Khuôn mặt Jaejoong chìm trong góc tối, lại lấy tay che khuất nắng, khiến cho Changmin không nhìn rõ biểu cảm của cậu.
“Ở trong phòng họp lúc đó, anh chỉ biết, chỉ cần là Jung Yunho giải thích, bất cứ điều gì, chỉ cần hắn nói ra, anh sẽ đều chấp nhận, đều tin hắn, bởi vì, hắn là Jung Yunho.”
Xử lý tình huống theo cảm tính, nhiều người sẽ cho rằng cậu là người thiên về tình cảm hơn lý trí, nhưng là, do Kim Jaejoong tự mình nói ra điều đó, khiến Changmin hiểu, sẽ không bao giờ xuất hiện thêm một Jung Yunho như vậy nữa, người cùng Jaejoong vào sinh ra tử, người cùng Jaejoong trải qua hết nguy hiểm này đến nguy hiểm khác, người cùng Jaejoong đi vào ngõ ngách cuối cùng của sự sống, cũng chính là ngõ ngách dẫn vào lòng tin tuyệt đối của cậu. Đi thẳng vào tâm hồn của Jaejoong như vậy, làm cho Kim Jaejoong của sau này, cho dù có hối hận, cũng sẽ không bao giờ quay lưng lại với niềm tin này. Người đó, chắc chắn vẫn chỉ có một.
“Bé Min, mấy tên giám đốc quản lý bảo thủ đành nhờ em xử lý nhé.”
Changmin mỉm cười
“Em biết rồi. Jaejoong hyung, lần đầu tiên thấy anh hành xử lạ lùng như vậy, thật sự là anh có ý với hắn rồi!”
“Vậy mà cái tên chết tiệt đó dám mang đơn từ chức ra uy hiếp anh!”
“Hắn với anh coi như đã không còn nợ nần, lần này hắn viết đơn muốn rời đi, là nguyện vọng của hắn, sao lại gọi là uy hiếp anh chứ?”
“Chết tiệt! Đúng vậy, hắn có tư cách gì để uy hiếp anh cơ chứ! Mẹ kiếp!”
Changmin nghiêng nghiêng đầu, có ý cười
“Hyung, nhưng em lại thấy, anh tức giận lần này không phải là do Jung Yunho tự tiện tham gia vào dự án của Chính phủ, mà là do Jung Yunho dám đưa đơn xin từ chức ra trước mặt anh.”
Jaejoong khựng lại một chút, rồi im bặt không nói gì nữa. Như bất chợt nghĩ ra được điều gì, Changmin liền thay đổi sắc mặt
“Nhưng mà, Jaejoong hyung, theo như kế hoạch của Jung Yunho, bên ta cùng F.K hợp tác, là Han JoongMyeng bên đó bảo thủ như vậy lại đồng ý với chúng ta sao?”
Jaejoong đưa mắt ra ngoài cửa sổ, nghĩ ngợi một lúc, sau đó quay đầu nhìn Changmin
“Bé Min, bảo I Rak điều tra cho anh một người, là tổng giám đốc mới nhậm chức ở F.K, tên là Yoen RyoSan.”
“Được.”
Jaejoong nhìn Changmin một chút, đột nhiên lại hỏi
“Bé Min, nếu ngày trước, em chắc chắn sẽ không đồng ý bản dự án này, sao bỗng dưng lần này lại … “
Changmin không ngăn cản, hay thậm chí là không chút phản đối gì về bản hợp đồng kia, đối với Kim Jaejoong là hết sức kì lạ. Nếu nói là Changmin đang thử đánh cược một lần, thử tin tưởng Yunho sẽ hoàn thành nhiệm vụ, thì như vậy mà là Shim Changmin cậu quen sao? Luôn bình tĩnh trong mọi trường hợp, chắc chắn mọi việc mới dám quyết định, đó mới là Changmin của cậu.
Changmin vẫn rất bình thản, cậu đang mở bút để kí tên lên bản văn kiện, vừa cúi đầu thấp vừa nói làm Jaejoong có chút khó chịu
“Anh, sau khi Mi In mất, hình như em thay đổi khá nhiều … “
Im lặng. Không khí trong xe lại rơi vào trầm mặc.
Mi In chết đi, là một bước ngoặt lớn đối với nhiều chuyện, nhiều người, ít nhất là với Changmin mà nói.
Cái chết của cô khiến cậu suy nghĩ nhiều, nhiều lắm. Cậu, Mi In, Kim JaeJoong, Hội con bọ cạp vàng, còn có ….
Còn có cả những khoảng thời gian trước kia bên nhau, không một lần phải lo lắng hay suy nghĩ về thứ gọi là tương lai.
Mai sau thế nào, hình dáng, kích thước hay màu sắc của nó ra sao, trước nay cậu đều chưa từng nghĩ tới. Hiện tại, trong thân phận này, dưới tình huống này chậm rãi suy nghĩ mọi việc, mới thấy được rõ cái gọi là tương lai ấy mù mờ bất định như thế nào.
Tại nhà của Park Yoochun
Gần đây cục cảnh sát rất bận rộn, xử lý được rất nhiều kho hàng chứa thuốc phiện, phá được nhiều đường dây mua bán vận chuyển ma túy, cũng bao vây và bắt được nhiều địa bàn sản xuất, nhưng có điều kì lạ làm cho Park Yoochun hoang mang chính là, rõ ràng phá hủy được nhiều địa điểm mua bán trái phép như vậy, lại hiển nhiên không có vụ nào dính dáng tới Hội con bọ cạp vàng.
Hắn biết loại hàng này là nguồn sản xuất chính của Hội con bọ cạp vàng và đồng thời cũng là nguồn lợi nhuận chính của Hội, vậy nếu không tìm cách vận chuyển buôn bán ra ngoài thì sẽ làm gì? Rốt cuộc mấu chốt vấn đề nằm ở đâu?
Máy tính bỗng nhiên kêu “Đinh” một tiếng, Yoochun mở hộp thư đến, là thông tin mật của cục tình báo, Yoochun xem xong liền lập tức xóa sạch, một lúc sau lại có thêm một tin nhắn nữa, đọc kỹ vài lượt rồi lại xóa, đóng máy tính lại, vươn người ra sau. Đúng lúc này bên ngoài phòng khách bỗng truyền đến tiếng cười ha ha trong trẻo
“Thế cho nên mới nói, cậu sẽ chẳng bao giờ thắng được tôi.”
Bước ra khỏi phòng làm việc, Yoochun nheo mắt nhìn cảnh tượng vốn chưa bao giờ xuất hiện trong tâm trí giờ đã thành thói quen trước mặt. Giờ phút này, đang ngồi bệt xuống sàn kia là Kim Junsu, miệng cười ha ha khoái chí, ChunHuek mặt đỏ gay cầm quân cờ nhảy không biết đi tiếp thế nào, từ đầu đến giờ đã thua Junsu rất nhiều ván nên càng khiến Junsu hứng chí cười đến nghiêng ngả
Nhìn thấy Yoochun bước ra, Junsu đứng lên kéo tay hắn tới
“Yoochun, anh nhìn xem, ChunHuek là đồ ngốc, ngay cả chơi cờ nhảy còn thua em, ha ha ha, ở cảnh cục ai cũng nói không cần chơi cũng biết Kim Junsu em không có cửa thắng, bây giờ chẳng phải là đã có người bại dưới tay em sao? Ha ha ha.”
Yoochun buồn cười nhìn Junsu, đưa tay yêu thương xoa đầu cậu. Ngày hôm đó khi ChunHuek gặp Junsu, vốn đã định rời đi, nhưng lại bị Junsu kéo tay giữ lại cùng ăn cơm, Yoochun biết, trong lòng Junsu, ChunHuek là ân nhân của hắn, là người hắn cần báo đáp, cho nên cậu hết sức vui vẻ, không một chút khúc mắc mà chấp nhận.
Nhưng cũng từ khi đó, Junsu giống như tìm được người để chơi cùng, hôm nào cũng mời ChunHuek ở lại ăn cơm, cùng nhau chơi đùa, lại cùng nhau nói chuyện.
Nhìn Yoochun cùng Junsu thân mật như vậy, ChunHuek dù trong lòng đã có chuẩn bị sẵn nhưng vẫn có chút khó chịu, liền đứng lên
“Chơi cũng đã lâu rồi, tôi cũng nên về, không quấy rầy hai người nữa.”
“A? Đừng, đừng, tôi với Yoochun tới 5 giờ mới phải làm nhiệm vụ, cậu ở lại ăn cơm với chúng tôi đi!”
Yoochun hơi nhíu mày một chút, nhìn gương mặt sáng ngời của Junsu khi mời ChunHuek lại ăn cơm, ChunHuek cũng có chút do dự, nhưng lại không phản đối, Junsu
liền chạy vào nhà bếp chuẩn bị bữa tối, ChunHuek liền đi theo sau giúp đỡ. Tuy rằng trong lòng có chút không thoải mái, nhưng rốt cuộc thì Yoochun cũng không nói gì thêm.
Thời gian gần đây hai người họ cùng ChunHuek khá là thân thiết, ngay cả đến thời gian làm nhiệm vụ hay nghỉ ngơi, luôn bị đồ ngốc Kim Junsu mang ra kể cho ChunHuek nghe. Người nói thì vô tâm, người nghe cũng không chú ý, nhưng Yoochun lại thấy bất an trong lòng.
Khi ở trên bàn cơm, nhìn ChunHuek khó khăn cầm thìa như vậy, những suy nghĩ vừa nãy của Yoochun lập tức chìm xuống. Giúp ChunHuek gắp đồ ăn vào bát, bên cạnh Junsu vẫn vui vẻ ăn như vậy, Yoochun cảm thấy nếu mãi được như thế này thì cũng không hẳn là xấu.
Với hắn, tình cảm cùng trách nhiệm phân định rõ ràng, sẽ không bởi vì yêu quý mà trói buộc, cũng sẽ không vì trách nhiệm mà yêu thương ai.
Ba ngày sau, tin tình báo mới nhất gửi về, phát hiện ra kho hàng của Hội con bọ cạp vàng ở phía tây thành phố. Theo tin tức là vào buổi tối sẽ diễn ra giao dịch, Yoochun cảm thấy hào hứng, lần này là chính hắn dẫn tiểu đội đi tìm tòi, dò hỏi, cùng tình báo bên kia cung cấp, vậy nên khả năng chính xác là rất cao.
Nhưng bọn hắn đã đợi cho đến lúc rạng sáng, xung quanh vẫn như trước một mực tĩnh lặng, không hề có chút điểm nghi vấn. Toàn bộ nhân lực tập trung vào nhiệm vụ lần này đều là những tinh anh của đội, cũng đều tụ tập ở đây, Park Yoochun ở địa điểm bên này nhận được một cú điện thoại, nói là phân đội ở phía đông phát hiện ra một kho hàng đáng nghi, có lẽ là bỏ không, nhưng nhìn thấy những vết tích sót lại thì đây hẳn là kho hàng thuốc phiện, mà thuốc phiện ở đây hình như là mới được chuyển đi đêm nay. Cúp điện thoại, Park Yoochun hung hăng chửi thề một tiếng.
Theo phán đoán của hắn hiện giờ, hoặc là cảnh cục tình báo xảy ra vấn đề, hay nói cách khác, là người nằm vùng trong Hội con bọ cạp vàng xảy ra vấn đề, hoặc là … Cho dù hắn không muốn, cũng chưa bao giờ từng nghĩ …. Chính người trong cảnh cục xảy ra vấn đề…
Phía bên kia, đồng đội của hắn hô to, gọi hắn lên xe. Yoochun khoát tay cự tuyệt
“Các cậu về trước đi, tôi đi đây một chút”
Junsu vốn định lên xe cùng cảnh đội, lại thấy Yoochun hình như có tâm sự một mình đi về phía trước, liền chào những người trong xe một tiếng, vội chạy theo sau. Nhìn thấy Junsu đi về phía mình, Yoochun ngây ra một chút, đưa tay chỉnh lại áo cho cậu
“Muộn lắm rồi, em cùng bọn họ trở về đi, anh chỉ muốn đi dạo một chút.”
“Không, em cũng muốn đi dạo, về nhà bây giờ ChunHuek cũng đã ngủ rồi, đâu có ai chơi cùng.”
Nghe Junsu nhắc tới ChunHuek, Yoochun dừng bước, xoay người lại nhìn cậu
“Junsu, từ bây giờ, nếu có thể em nên giữ ChunHuek ở nhà chúng ta nhiều một chút.”
“Giữ hắn lại?”
“Đúng vậy, ví dụ như có thời gian, em giữ cậu ấy ở nhà mình, không phải chỉ lúc ăn cơm, có thể là cùng làm việc nhà, cùng tán gẫu.”
“A? Anh không tin tưởng ChunHuek sao? Chính cậu ấy đã cứu anh, không phải sao?”
“Không phải anh không tin, nhưng làm cảnh sát, đối với những người xung quanh ta phải luôn luôn cảnh giác.”
Junsu im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Yoochun, hỏi
“Vậy thì với em, anh cũng là luôn luôn cảnh giác sao?”
Yoochun ngây ra một chút, cầm tay Junsu vừa định mở miệng muốn nói, bỗng nhiên có ánh đèn xe ô tô từ đường lớn rọi lại, Yoochun cùng Junsu quay đầu nhìn, xe lao thẳng tới chỗ bọn họ rồi hơi giảm tốc độ lại.
Chiếc xe chầm chậm vượt qua chỗ Yoochun và Junsu, Yoochun nhìn vào trong xe, cửa kính xe không đóng chặt mà hé mở ra, người bên trong chính là Kim Jaejoong, cậu quay ra nhìn họ rồi nở nụ cười.
Nụ cười nở ra trong bóng tối, làm cho Yoochun có chút lạnh sống lưng.
Sau đó, Park Yoochun nhìn Kim Jaejoong dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào đầu mình, mở miệng nói, nhưng không phát ra tiếng, chỉ là khẩu hình miệng có ý đùa cợt
“Có não thì nên dùng một chút … “
Park Yoochun vì hành động bông đùa của Jaejoong mà giận dữ, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ đứng trừng mắt nhìn Jaejoong nhếch khóe môi cười cợt rời đi.
Nhìn chiếc xe đen biến mất hút trong màn đêm, Park Yoochun vẫn không ngớt cơn giận.
Kim Jaejoong, dùng việc trao đổi hàng hóa quan trọng như vậy để khiêu khích tao sao?
Được, tốt lắm.