[Yunjae Fanfic] Ngủ Đông

Chương 74

Shim Changmin nhận được cuộc điện thoại lúc cậu đang ngủ, tuy rằng vẫn mơ mơ hồ hồ, nhưng do người gọi là Jung Yunho, lại chỉ nói một câu ngắn gọn như vậy khiến cho cậu hoàn toàn tỉnh táo lại. Cuộc nói chuyện ngắn ngủi chỉ thông báo cho cậu địa điểm đến đón Kim Jaejoong, không chừa cho một giây để hỏi thêm điều gì, người bên kia liền lập tức cúp máy. Changmin có gọi lại, nhưng không thấy ai nghe.

Shim Changmin trong lòng thầm nghĩ, nhất định xảy ra chuyện.

Nhanh chóng đứng dậy, gọi thêm một vài đàn em đi theo, vội vội vàng vàng hướng quán rượu TaeGug phóng tới. Những chiếc xe đen tuyền nhanh chóng tiến vào bãi đỗ xe của TaeGug làm chói lòa cả một vùng. Xe dừng lại, Changmin bước xuống, nhìn xung quanh bốn phía, bãi đỗ xe trống rỗng không có lấy một người, bước chân dẫm lên nền cũng phát ra tiếng vọng khá lớn, cậu hơi hơi nhíu mày.

“Lật tung từng ngóc ngách, nhất định phải tìm ra được Hội trưởng Kim.”

Bỗng nhiên trong bãi xe phát ra tiếng động, Changmin đi nhanh về phía trước muốn tìm xem rốt cuộc âm thanh đó phát ra từ đâu. Bước tới cầu thang bộ thoát hiểm, Changmin đột nhiên dừng lại, nghĩ nghĩ, lại không đi lên mà tiến thẳng về trước, đi càng gần lại càng thấy tiếng động bên trong càng lớn. Lấy súng từ trong ngực ra, cậu bình tĩnh giương súng lên, đẩy cửa kính ra, tiếng động do giãy dụa càng lúc càng lớn.

Vừa mới bước vào, quay đầu nhìn quanh, liền trông thấy Jaejoong đang bị bịt miệng, hai tay bị trói ra phía sau, Changmin cực kì sửng sốt, vội vàng cất súng chạy đến bên Jaejoong, tháo bỏ khăn tay trên miệng, cảm nhận được hô hấp của cậu có phần dồn dập

“Chang.... Changmin..... Đuổi theo..... Đi tìm người...... “

Bởi vì liên tục giãy giụa mà hơi thở có phần khó khăn, Changmin không nghe rõ lắm Jaejoong đang muốn nói gì, tay cậu nhanh chóng cởi bỏ dây trói cho Jaejoong. Shim Changmin có chút hoảng hốt, dây trói tay Jaejoong rõ ràng là cavat, vậy vì cái gì mà Jaejoong cố giãy giụa để cho cổ tay cậu chảy máu như thế này.

“Hyung, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Cởi bỏ dây trói tay, nhìn cổ tay chảy máu của cậu, Changmin lo lắng hỏi.

Bắt lấy vạt áo của Changmin, Jaejoong nói mà như tự vấn chính mình

“Là Sát Đường? Không, không đúng, gần đây Hội không có gây thù kết oán với họ. Là M.J sao? Đối thủ cạnh tranh trả thù? Không, sẽ không có chuyện đó, Yunho trên thương trường sẽ không cùng những công ty dính líu đến xã hội đen mà cạnh tranh. Như vậy...... Như vậy rốt cuộc là ai...... Là ai......?”

Nhìn Kim Jaejoong không ngừng nói những câu vô nghĩa, Changmin nóng nảy không chịu nổi liền kiềm chặt bả vai cậu lại

“Hyung, rốt cuộc là làm sao vậy??”

“Ah! Đúng rồi, tìm I Rak! Bảo I Rak đi điều tra, nhất định cậu ta sẽ điều tra được!”

Nhìn Jaejoong lảo đảo đứng dậy đẩy cửa cầu thang bước ra, giống một kẻ điên chạy tới chiếc xe đang đậu gần đó, Changmin nhanh chóng đuổi theo, dùng tay kéo cậu lại

“Hyung! Anh mau bình tĩnh một chút! Nhìn em này! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Cảm nhận được bàn tay Changmin xiết bên vai đau nhức, Jaejoong như bùng nổ mà hét lên giữa bãi xe trống trải

“Jung Yunho bị người ta bắt đi rồi, em bảo anh con mẹ nó thế nào bình tĩnh được!!!”

“Yunho bị bắt? Kẻ nào dám làm vậy?”

“Anh con mẹ nó ngay cả ai bắt hắn đi cũng không biết, hoàn toàn không biết chúng muốn dẫn hắn đi đâu. Jung Yunho con mẹ nó dám trói anh lại, anh chỉ biết trơ mắt nhìn hắn bị bọn khốn đó dẫn đi!”

Đôi mắt JaeJoong đã đỏ bừng, Shim Changmin chưa từng nhìn thấy một Kim Jaejoong không thể kiềm chế như thế này, vừa định mở miệng nói, liền nhìn thấy Jaejoong thở dốc, cố gắng bình phục hô hấp của mình, sau đó lấy hai tay vuốt mặt

“Em nói rất đúng, anh phải bình tĩnh, phải tỉnh táo lại, chỉ có như thế mới có thể cứu được Yunho. Bình tĩnh.....”

Nói xong liền bước lên chiếc xe đen phía trước, Changmin liền vội vàng đi theo cậu

“Hyung!”

Gọi cậu một tiếng, theo như trạng thái bây giờ của Jaejoong, không thể để mặc cậu hành động một mình được. Đẩy Jaejoong ngồi sang ghế phó lái, Changmin khởi động xe, Jaejoong nói

“Mau đi tìm I Rak, chỉ có cậu ta mới có thể tìm ra được Jung YunHo.”

Khi hai người tới quán Bi-a Ilgod, I Rak đang ở đó cầm gậy chọc bia tiêu khiển, nhìn thấy JaeJoong, nó tươi cười chào đón, Jaejoong không nói không rằng lôi I Rak ra quầy VIP của quán, thằng nhóc bất mãn la oai oái

“Ế ế ế, Kim Hội trưởng là đang muốn nổi thú tính với em sao? Thật ngại quá, anh không phải là mẫu người của em nha.”

Ánh sáng quầy bar làm I Rak bấy giờ mới nhìn rõ vẻ mặt sầm sì của Jaejoong, nó cười giả lả

“Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“I Rak.”

Jaejoong dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn I Rak, ánh mắt vô cùng kiên định

“Giúp anh tìm ra Jung Yunho, tiền hay bất cứ thứ gì em muốn anh đều sẽ đáp ứng cho em.”

Nghe Jaejoong nói như vậy, I Rak có chút giật mình

“Khoan đã, Jung Yunho bị làm sao?”

“Hắn ở bãi để xe của TaeGug bị vài kẻ lạ mặt bắt đi.”

“Sau đó?”

“Không có sau đó! Mau giúp anh tìm ra hắn đi!”

I Rak thở dài bất lực

“Jaejoong, anh chỉ cho em biết Yunho bị người ta bắt đi, nhưng là do ai bắt, bị bắt đến chỗ nào, một chút manh mối đều không có, anh bảo em làm sao tìm được người đây, em cũng đâu phải thần tiên!”

“Cho dù có phải xới tung Hàn Quốc, anh cũng muốn em tìm Jung YunHo giúp anh!”

“Nhưng mà …. “

Jaejoong vung tay thả rơi chén rượu xuống đất, tiếng đổ vỡ thật lớn khiến cho I Rak có chút bồn chồn, nó chưa từng thấy một Kim Jaejoong như thế này. Jaejoong tiến lại gần nó, nhìn chằm chằm vào mắt I Rak, nặng nề nói

“Không có manh mối cụ thể thì mở rộng mạng lưới thăm dò ra một chút, điều tra về những tổ chức, thành viên khả nghi ở Hàn Quốc, điều tra xem thời gian qua Yunho tiếp xúc với ai, điều tra xem Yunho trước đó đã đi tới đâu, điều tra.....”

“Jaejoong, anh đang giỡn sao?”

Không một chút manh mối mà lung tung tìm người? Điều tra cái gì vậy, I Rak cảm thấy Jaejoong nhất định điên rồi mới nói như thế, chỉ có điều ánh mắt cậu lại vô cùng kiên định.

“Anh cũng biết rất khó, bằng không cũng sẽ không tới tìm em. Hội con bọ cạp vàng có bao nhiêu người anh đều có thể huy động hết đi tìm, chỉ cần có thể tìm ra được Jung Yunho, nhưng là... I Rak..... Anh không có cách nào, anh không nghĩ ra rốt cục ai có thù với anh, không thể tưởng tượng ra nơi nào mới chính là nơi Yunho bị đưa đến..... Toàn bộ Hàn Quốc này, nếu em không giúp anh, cũng sẽ không một ai có thể giúp anh.... Không ai cả.... “

Tất cả những lời I Rak muốn nói, đều bởi vì giọng nói của Jaejoong mà nuốt trở vào. Dựa vào quãng thời gian nhiều năm quen biết JaeJoong, I Rak hiểu, Jung Yunho lần này bị bắt đi, khiến cho Kim Jaejoong trở tay không kịp, tâm tình rối loạn, thần trí cũng rối loạn, trong mớ hỗn độn như vậy, cậu chỉ còn biết xử lí sự việc theo cảm tính.

“Được, em sẽ cố gắng hết sức.”

Vừa định khuyên vài câu, nó lại thấy trong mắt Jaejoong có chút gì đó như chậm rãi lắng đọng, Jaejoong quay qua nhìn Changmin

“Bé Min, em quay về Hội đem tất cả những bản báo cáo giao thiệp mua bán của Hội xem xét, tất cả những thù oán chúng ta có thể gây ra cho một hội nào đó từng bước tìm ra, cho người đi thăm dò. Sau đó quay trở lại M.J, đem tất cả những Case Yunho chịu trách nhiệm gần đây ra đối chiếu, thử xem xét xem những Case đó có thể gây thương tổn cho bên nào không giùm anh.”

“Anh, nếu như là thù oán của Hội con bọ cạp vàng thì bọn chúng hẳn đã bắt anh, như thế nào lại bắt Jung Yunho?”

“Anh không biết, nhưng không thể bỏ qua bất kì cơ hội nào tìm ra Yunho được, Changmin.....”

Jaejoong gọi Changmin một tiếng, nhưng ánh mắt lại không nhìn vào cậu, Jaejoong chầm chậm nói

“Changmin, em có từng trải qua cảm giác bất an khi hoàn toàn không biết đối phương đang ở đâu, ở cùng với ai, có nguy hiểm hay không chưa?”

Changmin không nói gì, I Rak liếc mắt nhìn Jaejoong, hơi nhíu mi một chút, Jaejoong lấy tay phải che hai mắt mình lại

“Anh cứ nghĩ bản thân có thể nắm được đại cục, dù cho có phát sinh chuyện gì cũng có thể một mình chống đỡ được, nhưng buồn cười thật, đến hôm nay anh mới biết, đối diện với Jung Yunho, con người này sẽ đem đến bất an giết chết anh.”

Dứt lời, Jaejoong ra khỏi phòng, không có ý dừng lại.

Sắc trời đã sáng lên một chút, nhưng lại không thấy ánh dương ban sớm, Jaejoong vẫn như cũ thấy lành lạnh. Ngẩng đầu nhìn sắc trời huyền ảo, Jaejoong hơi nheo mắt lại.

Jung Yunho, cho dù có phải lật tung Hàn Quốc, tôi cũng phải tìm cho bằng được anh.

Jung Yunho, Kim Jaejoong tôi nói được làm được.

Jung Yunho, anh nhất định phải chờ tôi.

Nhưng mà, Yunho......... Anh rốt cuộc đang ở đâu........

Jung Yunho mất tích.

Bảy ngày trôi qua, không hề có tin tức, không một chút tung tích.

Shim Changmin điều tra tất cả những vụ mua bán của Hội gần đây, không nói đến việc hiện tại Hội đang bị cảnh sát theo dõi nên không dám hành động lung tung, cho dù có như trước đây thì cũng có rất ít vụ do Kim Jaejoong trực tiếp ra mặt. Đem tất cả những bản hợp tác gần đây của M.J tìm ra, những case nào qua tay Yunho cũng đều được làm rất cẩn thận, hoàn mỹ. Điều khiến cho Changmin không khỏi bất ngờ chính là, trong quá trình rà soát lại tình hình công ty, cậu phát hiện tài khoản của M.J bỗng nhiên tăng thêm

một khoản tiền rất lớn, hỏi Chole mới biết, thì ra đó là toàn bộ lợi nhuận của những case Yunho đảm nhiệm.

Điều tra cả Hội con bọ cạp vàng lẫn M.J đều không có một chút manh mối, đã qua một tuần lễ, không có bất kì tin tức gì về Jung Yunho, giống như con người này hoàn toàn bốc hơi khỏi mặt đất vậy.

Kim Jaejoong mỗi ngày đều đến chỗ của I Rak hỏi thăm tình hình, nhưng mà, làm việc nhạy bén như I Rak của Net cũng không có một chút tin tức gì, Changmin nhìn Jaejoong thẫn thờ ngày ngày tra hỏi, con người này đã bảy ngày không nghiêm túc nghỉ ngơi, trong lòng cậu không khỏi lo lắng.

Jung Yunho mất tích, ảnh hưởng to lớn nhất không phải là vận hành của M.J, mà hắn mất tích, người suy sụp nhất, chính là Kim Jaejoong.

Hội con bọ cạp vàng

Shim Changmin đem cốc sữa vào phòng của Jaejoong, nghe được tiếng trả lời, Changmin bước vào nhìn Jaejoong đang ngồi trước bàn làm việc, liền đi đến trước mặt cậu.

“Có tin tức?”

Changmin bỏ ly sữa xuống lắc đầu, nhìn thoáng qua trên bàn toàn bộ là tư liệu của Hội, bản báo cáo về mọi vấn đề trong thời gian gần đây. Changmin có chút kinh ngạc, trong tình huống này, Jaejoong vẫn có thể hoàn thành tất cả mọi việc của Hội con bọ cạp vàng một cách linh hoạt nhất.

Rũ con ngươi xuống, Jaejoong dựa người về phía sau

“Bé Min, trên bàn là tất cả những việc em cần phải làm, Junsu gần đây đang chịu trách nhiệm kho thuốc phiện, em giúp cậu ấy một chút, Park Yoochun sau khi hồi phục sẽ trở về đơn vị, chúng ta ắt hẳn sẽ gặp phiền toái.”

“Hyung, anh nên ăn một chút gì trước đã, em sợ khi chưa tìm ra Yunho anh đã chết vì suy nhược rồi.”

“Chốc nữa anh sẽ đến chỗ của I Rak. Vì quá trình điều tra của Net vẫn dậm chân tại chỗ, cho nên I Rak nói chúng ta nên điều tra từ thân nhân của Yunho.”

“Thân nhân?”

“Em còn nhớ, lúc Yunho mới nhậm chức, tất cả mọi thông tin I Rak cung cấp cho chúng ta đều bình thường, chỉ có duy nhất tư liệu Yunho ở Mĩ là không thể đầy đủ?”

“I Rak nghi ngờ lần này Yunho bị mất tích là có liên quan tới thân phận của anh ta sao?”

Jaejoong lắc đầu

“Anh không rõ, nhưng chúng ta cần phải thử.”

“Em đi cùng anh.”

Chiếc xe đen bắt đầu di chuyển từ tòa nhà chính của Hội con bọ cạp vàng đến quán cafe DangSin.

RyoSan khép điện thoại lại, cau mày thở dài.

Jung Yunho rốt cuộc là đang cái làm gì? Mấy ngày nay gọi điện thoại cho anh đều thông báo không có tín hiệu. Tuy rằng M.J và F.K đã bàn bạc phương án cụ thể chi tiết về bản hợp đồng, nhưng dù sao đây cũng là một dự án lớn, M.J lại chịu trách nhiệm tài chính, vậy cũng nên xử lý những vấn đề nền tảng đầu tiên. Huống chi lần này RyoSan về Hàn, nó và anh đúng ra có thể gặp mặt nhiều hơn, nhưng bỗng dưng Yunho vài ngày nay đột nhiên không có một chút tin tức gì, khiến cho RyoSan cảm thấy không thoải mái.

Nó từ Mĩ trở về là vì Jung Yunho, nay Yunho bỗng nhiên lại biến mất, khiến trong lòng nó cảm thấy muộn phiền cùng bất an.

Ngồi trong quán cafe, uống thêm một ngụm thứ chất lỏng đăng đắng trong ly, RyoSan nôn nóng nhìn đồng hồ treo trên tường đối diện.

Làm cái trò gì vậy! Hẹn người khác đến mà bản thân cư nhiên lại đến muộn!

I Rak cầm tập tài liệu đi đến chỗ hẹn, tự nhẩm trong lòng, so với thời gian đã hẹn phải chậm đến 5 phút đồng hồ rồi, nghĩ đến Yoen RyoSan tính tình nóng nảy đang chờ mình, I Rak bước nhanh chân hơn một chút, quả nhiên vừa bước vào đến cửa chợt nghe thấy giọng nói khó chịu của nó

“Thằng nhóc I Rak, Net bận rộn như vậy sao? Hẹn tôi ở chỗ này mà cậu còn dám vô duyên đến muộn, lâu không gặp đã quên tính cách của tôi rồi phải không?”

I Rak đi đến ngồi đối diện nó, nở một nụ cười

“Nhóc San, cậu mới chính là đồ vô lương tâm, quay về Hàn Quốc đã lâu như vậy, cậu cũng đâu có đi tìm tôi. Uổng phí công lao của tôi khi cậu ở Mĩ, đem tất cả mọi tin tức của Jung Yunho bên này nói cho cậu.”

Năm đó Gia tộc Joo bị tổ chức chính phủ truy sát, do có mối quan hệ trước đó với bố của I Rak nên được Net dốc toàn bộ nhân lực điều tra ra tổ chức đó là KDO, lại tận lực cung cấp thông tin về họ, cho nên I Rak cũng quen RyoSan, hai đứa trẻ xem nhau như những người bạn tốt, nhưng là sau này, Gia tộc Joo xảy ra biến cố, RyoSan cũng bỏ đi Mĩ.

Điều khiến I Rak khó hiểu chính là, thời gian gần đây RyoSan có liên lạc với nó, nhờ nó cung cấp thông tin về một người tên Jung Yunho, lại thêm một người nữa luôn đối xử tốt với nó, Kim Jaejoong, cũng nhờ nó điều tra về con người này. Tự nghĩ một chút, I Rak đột nhiên hiểu được, con người tên Jung Yunho không phải là một nhân vật tầm thường. Tuy rằng tư liệu điều tra được không có gì đặc biệt, nhưng thời gian Yunho ở Mĩ lại không có cách nào tìm ra, I Rak cũng thấy kì lạ nhưng không hẳn là để tâm nhiều.

“Tìm tôi có việc gì vậy? Dù sao tôi cũng đã trở về rồi, không cần cậu giúp tôi điều tra thông tin về Jung Yunho nữa.”

I Rak điều chỉnh lại sắc mặt, không còn một chút bỡn cợt

“Tôi tìm cậu chính vì chuyện của Jung Yunho!”

Nghe I Rak nhắc tới Yunho, nụ cười trên môi RyoSan chậm rãi buông xuống, thái độ cũng nghiêm túc hẳn lên

“Yunho làm sao vậy? Có người mua tin tức của hắn sao? Thằng nhóc I Rak, người kia trả cậu bao nhiêu tiền, tôi liền trả gấp đôi, chỉ cần cậu giữ kín cho tôi thông tin về Yunho.”

I Rak liếc nó một cái

“Thông tin của hắn điều tra được cũng không phải là thông tin đáng giá, so với những tư liệu khi hắn ở Mĩ, tôi nghĩ hẳn còn quan trọng hơn nhiều! Nhóc San, người tên Jung Yunho này, đến tột cùng là ai?”

RyoSan lông mày hơi giật giật, ấp úng

“Là ai? Tất nhiên là học trưởng của tôi.......”

“Nhóc San, tôi không thích nói giỡn với cậu, tôi là đang rất nghiêm túc với cậu.”

“Thằng nhóc cậu, sẽ không ngu ngốc đến chỗ tôi dò tìm thông tin của Yunho để bán đi đấy chứ?”

I Rak dừng một chút, sau đó thấp giọng nói

“Vậy là, cậu còn chưa biết.”

RyoSan nhìn nó, I Rak ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói

“Jung Yunho mất tích, cậu đã biết chưa?”

Sắc mặt RuoSan lập tức trở nên cứng đờ

“Cậu nói cái gì?!”

Thằng nhóc bất ngờ đứng lên, I Rak ngẩng đầu nhìn nó

“Bảy ngày trước, ở bãi đậu xe của quán rượu TaeGug đã bị người ta bắt đi. Không ai biết những kẻ đó là ai, ngay cả tôi điều tra vẫn không thể tìm được, nhóc San, cậu dù sao cũng quen biết hắn tại Mỹ, chỉ có cậu mới rõ thân phận cùng quá khứ của hắn, muốn tìm được ra hắn, chỉ còn cách này để bắt đầu điều tra.”

RyoSan không thể tin được túm lấy cổ áo I Rak, kéo người nó về phía mình

“Bảy ngày? Hắn đã mất tích bảy ngày rồi sao?”

I Rak biết RyoSan sẽ sửng sốt, nhưng không ngờ nó lại phản ứng tới mức này, I Rak giữ tay RyoSan lại

“Nhóc San, hiện tại chỉ còn cách cậu nói cho tôi sự thật, tôi mới có thể tìm được hắn.”

Yoen RyoSan bần thần đứng đó, hô hấp cũng trở nên khó khăn, vẻ mặt thằng nhóc vẫn là không thể tin được, khiến cho I Rak bỗng nhiên cảm thấy lo lắng.

“Hắn lúc ấy ở cùng với ai?”

Còn chưa đợi I Rak trả lời, Kim Jaejoong đứng ngoài cửa từ nãy giờ bước vào.

“Với tôi.”

RyoSan ngẩng đầu nhìn cậu, so với lần đầu gặp mặt, Kim Jaejoong lạnh lùng cùng tà mị lúc đó so với bây giờ là hoàn toàn bất đồng, khuôn mặt cậu hốc hác, mệt mỏi, khiến cho RyoSan không thể không tin lời nói của I Rak. Con ngươi thằng nhóc khẽ rung động, mở miệng hỏi cậu

“Mang được Yunho đi khi ở cùng với anh, hẳn thân thủ của họ rất tốt?”

Jaejoong gật đầu

“Yunho nói, những người đó là lính đánh thuê.”

I Rak trong lòng sợ hãi, lính đánh thuê sao …. Nó quay đầu nhìn RyoSan, thằng nhóc sau khi nghe những từ đó đột nhiên nhắm mắt lại.

RyoSan lại mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào Jaejoong, trong mắt nó là toàn bộ đau đớn, từng chữ một thốt ra đều ghim vào tai JaeJoong

“Kim Jaejoong, chính là anh, hại chết anh ấy rồi.”

Tất cả mọi người, Jaejoong, I Rak, Changmin, giờ khắc này đều tin tưởng duy nhất một điều, Yoen RyoSan nhất định biết Jung Yunho rốt cuộc là ai.

RyoSan mở to mắt, vẫn như cũ nhìn Jaejoong, nhẹ nhàng nói

“Yunho...... Anh ấy là người của chính phủ..... Là gián điệp tài chính.”

Changmin trừng mắt thật lớn, I Rak trong lòng kinh hãi, quả thật, lính đánh thuê chỉ có chính phủ có thể điều động tới. Con ngươi Jaejoong lóe sáng, RyoSan chỉ nở nụ cười, trong nụ cười của thằng nhóc tràn đầy chua xót

“Anh cũng thừa biết, người của chính phủ muốn tiêu diệt Hội con bọ cạp vàng, chỉ có thể là KDO. Ngạc nhiên phải không? Làm sụp đổ M.J, đem toàn bộ đường dây mua bán ma túy cùng vũ khí của Hội tiêu diệt, phá tan căn cứ của Hội con bọ cạp vàng mới là mục tiêu của KDO, và của Yunho. Nhiệm vụ của anh ấy là tìm được bằng chứng, vạch tội M.J, xâm nhập được vào Hội con bọ cạp vàng, nhưng anh ấy tất cả đều không làm, mà theo như quy định của KDO, vi phạm, vượt cấp, đều chỉ có một con đường chết!”

RyoSan vẫn tiếp tục cười

“Anh xem xem anh ấy đã làm những việc ngu ngốc gì? Ha, gia nhập vào M.J, những ngày đầu tiên đã giúp anh thu về lợi nhuận, giúp anh tránh những mưu kế của cảnh sát, cùng anh đi Nepan, cùng anh đến đảo Fiji, ở Busan còn dám ra mặt cứu anh....... Anh ấy không cung cấp bất kì một tin tức nào về M.J cho chính phủ, anh ấy không phá công việc làm ăn của M.J, mặt khác còn đem M.J phát triển hơn, giúp cho Hội con bọ cạp vàng của anh còn một đường lùi, giúp cho toàn bộ anh em trong Hội của anh còn một ô dù an toàn che chắn, anh ấy giúp cho anh hoàn thành trách nhiệm của mình trong Hội..... “

Changmin nhíu nhíu mày, nhắm mắt lại, I Rak cũng cúi đầu xuống, buông cánh tay RyoSan nãy giờ vẫn ở trên áo mình ra.

Kim Jaejoong vẫn lẳng lặng đứng đó không nói gì, lắng nghe toàn bộ lời nói của người đối diện

“M.J cho dù có phát triển, anh ấy vẫn có thể kéo dài thời gian chính phủ giao cho, nhưng là, ngang nhiên cùng anh đi Nepan, đảo Fiji, cứu anh ở Busan, lại gần đây giúp M.J tiếp nhận Case của chính phủ, khiến cho tổ chức chính phủ trong tương lai muốn đụng vào M.J cũng khó. KDO dùng người để thâu tóm M.J, nay ngược lại lại bị người đó giúp M.J tránh những cái bẫy của họ..... Anh ấy..... Anh ấy thật sự rất ngu ngốc...... Nhưng mà, cuối cùng thì Chính phủ vẫn truy ra anh ấy, xử lý anh ấy như một kẻ phản bội, chắc chắn rồi, vì với thân phận của Yunho, hẳn là nắm được rất nhiều bí mật của chính phủ.....”

I Rak nghĩ tới KDO, tiếp lời RyoSan nói

“Theo như luật của KDO, nếu nằm vùng lại cùng nghi phạm dây dưa không rõ quan hệ, nhất định sẽ giết người diệt khẩu?”

RyoSan gật đầu

“Một khi tra ra chính xác Yunho phản bội tổ chức, chính phủ lập tức thi hành theo luật của KDO. Yunho chắc chắn biết bằng chứng của mình càng ngày càng rõ ràng, gần đây mới sốt ruột giúp M.J xác lập một vụ hợp tác với chính phủ để làm lá chắn...... Chính là, anh ấy không ngờ ngày ấy lại đến nhanh như vậy.”

Thằng nhóc cau mày, tràn đầy khó hiểu

“Nhưng không thể nhanh như vậy, dù cho M.J có phát triển đi chăng nữa, dù cho Yunho đến Nepan đi chăng nữa, đều không hề có bằng chứng xác thực, Yunho hẳn là có thể kéo dài thời gian, như thế nào đột nhiên.....”

Lồng ngực I Rak chợt run rẩy, hai ngày nay, nó luôn điều tra mọi sự việc liên quan đến Yunho, tất cả đều đặt ở trên bàn đây, vốn nghĩ tập tài liệu đó chẳng hề quan trọng, nhưng giờ lại nghe được RyoSan nói vậy, nó bỗng nhiên hiểu được, có chút không đành lòng cầm túi giấy lên

“Đây..... là chứng cứ sao?”

Yoen RyoSan mở túi giấy, bên trong là những tấm ảnh to nhỏ rơi ra.

Là những tấm ảnh ngày ấy ở cảnh cục, đã khiến bàn tay của Kim HeeChul run rẩy mà đánh rơi chiếc bút bi xuống đất.

Nepan, đảo Fiji, Busan, quán cafe, quán rượu TaeGug........

Tất cả đều là những địa điểm có liên quan đến Kim Jaejoong, đều là Kim Jaejoong, đều là Jung Yunho, đều có cả hai người.

Kim Jaejoong chậm rãi cúi đầu, nhìn từng bức ảnh rơi trên mặt đất. Là đêm ở Nepan khói lửa ngút trời, là nước đảo Fiji xanh ngời chói mắt, còn có Busan bụi bay mờ mịt, nhòa cả hai mắt.

Nhặt một tấm ảnh trên mặt đất lên, ngắm khuôn mặt nghiêng nghiêng của Yunho, cậu chợt nhớ tới những lời của anh từng nói với cậu

Anh nói

“Quá khứ của em, tôi không có tham dự, tương lai của em, cũng có thể không có tôi.”

Anh nói

“Chỉ cần em nghĩ thật kĩ, sẽ không cảm thấy khổ sở nữa.”

Anh nói

“Mặc kệ điều gì phát sinh, hứa với tôi, sau này phải dùng thân phận của Kim Jaejoong để nghĩ cho tương lai chính mình.”
Bình Luận (0)
Comment