[Yunjae] Kiếp Quân Nhân

Chương 9

Phố Haifa là một con đường dài hai dặm, được mở rộng ở phía Bắc Green Zone, Baghdad mặc dù nó không phải đường lớn như ở khu Hollywood, nhưng tuyệt đối là sân khấu để các phần tử vũ trang triển lãm bản thân.

Vô số lần giao chiến, bất cứ lúc nào cũng có IED nổ mạnh, rồi các vụ bắt cóc ám sát. Chỉ cần dự đoán được sự kiện khủng bố thì hầu như đều biết được sẽ diễn ra ở phố Haifa.

Cho nên, bộ đội Mỹ thường nói vui với nhau rằng phải trao huân chương Phố Chết cho chỗ này.

Sáng sớm, 06h00 ở Iraq, trời mới tờ mờ sáng, căn cứ Fallujah lu bu công việc, xe thiết giáp thi nhau ra ra vào vào, trực thăng quân sự tới tới lui lui.

Yunho cùng Jaejoong từ căn-tin đi ra, cầm cặp ***g đựng cơm trên tay, Yunho giúp đám tiểu tử trong tiểu đội lấy điểm tâm, đám người kia vì muốn ngủ thêm chút, ra muộn chẳng còn gì mà ăn, bọn họ chỉ cần đưa thẻ binh sĩ ra là lấy được đồ ăn.

“Chào mọi người,” Yunho tập trung mọi người, nói: “Đây là tay súng trường thay thế Woody kiêm binh sĩ thông tin, lính cấp 2 Kim Jaejoong.” Yunho giới thiệu một cách đơn giản.

“Anh xác định anh Yunho không lạm dụng chức quyền mà điều anh Jaejoong tới?” Changmin ôm súng, ló đầu ra khỏi hàng hỏi Sam.

“Yunho còn chưa đến mức đó, dù sao ở phòng thông tin chung quy so với ra tiền tuyến an toàn hơn rất nhiều.” Sam ngồi trên xe thiết giáp miệng nhồm nhoàm nhai cơm, cặp ***g ôm trong tay.

“Nguyên quán anh Jaejoong ở đâu vậy?” Changmin hỏi.

“Thành phố Gongju, tỉnh Nam Chungcheong còn cậu?” Jaejoong hỗ trợ đạn dược.

(Nam Chungcheong gọi tắt là Chungnam)

“Đáng tiếc a, em ở Seoul.”

“Vậy Yoochun?”

“Ba mẹ đều ở Seoul.”

Trải qua lần sống mái trước đó, tiểu đội của Yunho được cấp trên viện trợ thêm lượng đạn dược tiếp tế, nhiều hơn gấp đôi. Chất đầy trong xe.

Jaejoong vừa lái xe vừa hưng phấn nhè nhẹ cất lời hát bài ‘Complicated’, một mình một xe vui vẻ, ngay cả TJ đang kiểm tra đại bác cũng bị lây nhiễm hát theo.

Sáng sớm, phố Haifa khác biệt rất lớn với những con phố khác ở Baghdad, đường gồ ghề, tốp năm tốp ba ổ gà, ổ voi, vũng bùn la liệt hai bên lề đường, vô số rác rưởi bị quăng ném tùy ý, ruồi bọ kết bè kéo lũ kêu ong ong bay vù vù, ngẫu nhiên bắt gặp phụ nữ Hồi giáo quấn khăn trùm đầu màu đen kín mít chỉ lộ ra hai mắt xách giỏ thức ăn hoặc ôm đồ dùng thiết yếu đi lại.

Ở Iraq, địa vị của phụ nữ rất thấp, đặc biệt gái chưa chồng ở trong mắt bọn họ còn không bằng một con dê. Đàn ông con trai không chịu làm việc, chơi bời lêu lổng, phụ nữ phải gánh trên vai mọi công việc nặng nhọc.

“Fuck!! Sao ngay cả trinh sát cũng không quét dọn đường phố sạch sẽ một chút?! Nhìn mấy thứ này khiến em sợ quá, cái nào cái nấy trông rất giống hệt IED!” Changmin đứng trước tháp đại bác, truyền lời qua radio.

Ở Baghdad, đường phố vô cùng sạch sẽ, binh lính vì giữ mệnh, mỗi ngày đều đảm đương nhiệm vụ của bác lao công, dọn dẹp tinh tươm sạch sẽ, nhưng thời điểm đi tuần tra ngày hôm sau mọi thứ lại trở nên bẩn thỉu như cũ, đột nhiên xuất hiện một đống đất đá hoặc đống rác, vậy càng phải cẩn thận, không khéo đó là vỏ bọc ngụy trang mà phía dưới chính là IED.

Yunho, Changmin và Key vác lưới thép gai, vây quanh ổ bom mìn.

Bọn họ chia nhau ra hai bên, mỗi bên cách nhau khoảng 1m để dễ di chuyển, phía đầu kia, bọn hắn dùng xe thiết giáp Skyer làm vật che chắn, Yoochun lượm tấm bảng hiệu viết chữ Ả rập từ cửa một căn phòng bên cạnh đã bị nổ tung lên, có lẽ trước kia chỗ này là một cửa hàng.

“Cấm, tới, gần.” Yoochun một tay cầm súng, tay kia thì sờ sờ từng chữ một ngâm cứu, phát hiện có rất rất nhiều chữ, vì thế lại một lần ngâm cứu kỹ càng.

“Cậu xác định ý của nó là ‘cấm tới gần’?” Key tiến gần lại.

“Chỉ cần không phải ‘nổ súng bắn tôi’ là được.” TJ nhảy xuống khỏi xe thiết giáp cũng vây quanh xem xét.

“Shit, mấy người các cậu đều là nít ranh, lần đầu tiên tôi với Yunho tới nơi này, chúng tôi đã sắp xếp lại những từ tiếng Anh, tiếng Ả rập hữu dụng trên tấm bảng hiệu, nội dung đó là ‘tôi để bạn sống, bạn cũng phải để tôi sống trở về’.” Sam kể lại chuyện cũ cho đám tân binh này.

“Không chỉ những thứ này, còn có gì mà ‘6am-10pm, kiểm tra súng ống, vũ khí, thiết chế phẩm phi pháp, thời gian còn lại nothing’” Yunho nghe đến đó cũng không nhịn được chen miệng vào.

“Nhưng mấy thứ này trước sau gì cũng bị tịch thu, cho nên chúng tôi trộm lấy mấy thứ trước.” Sam nói xong nhún nhún vai.

“Vậy chẳng phải là có rất nhiều phần tử vũ trang lượn lờ trước mặt hai người??” Key cũng gia nhập cuộc nói chuyện phiếm.

“Đúng vậy, nhưng thế thì sao, sinh mệnh mỗi người đều chỉ có một, bọn họ buông tha chúng ta, chúng ta vì sao không thể buông tha cho bọn họ? Đại bộ phận binh lính không hề muốn giết người, bọn họ vì mất đi thân nhân mới muốn giết chúng ta, mà chúng ta mất đi huynh đệ chiến hữu mới vô cùng thống hận quân Iraq, không ai vừa sinh ra đã biết cầm súng chiến đấu, sống trong chiến tranh liền thích giết người, không một ai.” Sam trả lời.

Yunho nghe xong lời này yên lặng gật gật đầu, có một lần hắn bị dính đạn của quân Iraq, chỗ yết hầu nở hoa, cực độ sợ hãi ngất đi, đến khi tỉnh lại phát hiện bản thân còn sống, lúc nằm trên giường bệnh chữa trị vết thương thì chỉ còn lại nỗi nhớ Jaejoong không nguôi.

Không phải địch chết thì ta mất mạng, đeo gánh nặng trách nhiệm trên vai cho dù có quay trở lại quá khứ, ngoại trừ cẩn thật ra thì thật không còn phương pháp nào khác.

Nghĩ tới đây, hắn quay đầu liền thấy Jaejoong giống tiểu lưu manh dẫm dẫm chân, cầm khẩu M4 của hắn đứng bên cạnh lưới thép gai, quay lưng về phía hắn.

“Bé ngốc lại đây ” Yunho kêu Jaejoong.

Chân Jaejoong dẫm càng lợi hại hơn nhưng không có nghe lời.

“Bé động kinh lại đây!” Yunho nhìn bộ dáng ngạo kiều kia hận không thể nhào tới ôm chặt trong ngực mà xoa nắn.

“Anh mắng ai đó!” Jaejoong đột nhiên quay đầu lại nhìn Yunho, mắt híp lại bởi vì vừa mới vừa ngẩng đầu lên ngắm mặt trời mọc, ánh nắng làm chói mắt.

Yunho tiến vào trong xe, cầm một chiếc kính mắt tới gần Jaejoong: “Nói em đó, bé ngốc, ra ngoài cũng không biết mang kính, nhưng lại nhớ rất rõ mang theo kẹo.” Yunho vừa nói vừa đeo kính vào cho Jaejoong.

Jaejoong coi như khác biệt nhất nhóm, quả thật, ngoại trừ cậu, tất cả mọi người đều mang kính, xứng đáng với danh hiệu một thân trang bị từ trên xuống dưới không bỏ trống chỗ nào, một người hai người đều tựa như chiến sĩ tương lai.

“Chật không? Đầu lớn quá, khi về căn cứ anh mua cho em một cái khác lớn hơn.” Yunho trêu chọc.

“Anh dám nói đầu em lớn!!!” Jaejoong nắm hai bên má của Yunho véo mạnh.

“Báo săn 2, đây là hắc ưng 1, có biến giao chiến: ai cầm vũ khí là có địch ý. Nếu các cậu cho rằng phải nổ súng thì có thể nổ súng, hết.” Thanh âm từ Radio truyền ra khiến bọn họ ngừng hẳn đùa giỡn.

“Báo săn 2 nhận lệnh.”

“Ý gì đây?? Tôi thấy khó chịu là có thể nổ súng sao?” TJ hỏi.

“Đúng vậy, nếu cậu thấy một người phụ nữ Iraq mang súng, có thể nổ súng nhìn thấy một người đàn ông cầm súng ngồi ven đường hóng gió cậu cũng có thể nổ súng. Mặc kệ cậu dùng đạn 40 MM hay là đạn 84 MM.” Yunho nghiêm mặt nói.

“Roger that!” Thanh âm TJ nói những lời này tựa như binh lính trong [Red Alert], ngữ điệu bén nhọn.

Những tia sáng mặt trời sặc sỡ sắc vàng trải dọc theo từng con phố tới những miền đất xa, ban ngày không náo nhiệt như lúc sáng sớm tinh mơ, có lẽ mọi người đều cho rằng nên trốn trong phòng thì hơn.

Vẫn có một vài người đàn ông Iraq cưỡi ô tô đi tới đi lui gần quanh bọn hắn, Yunho biết đây là phần tử vũ trang đang thám thính, bình thường mấy người này một tay lái xe, một tay cầm điện thoại, chờ thời cơ tùy thời kích hoạt kíp nổ IED chôn ven đường.

Lúc này có một nam nhân mặc áo trùm dài màu trắng xuất hiện, trong tay hắn bế một đứa trẻ, đi thẳng qua chướng ngại vật trên đường.

TJ, Key và Harry đều giơ súng ngắm bắn chuẩn bị sẵn sàng.

“Khoan nổ súng!” Yunho ngăn lại, “Trên tay hắn có đứa nhỏ.”

Yunho lắc lắc tay với người đàn ông ý bảo nơi này không thể đi qua, ai ngờ nam nhân không thèm để tâm còn tăng nhanh cước bộ.

Yunho lúc này cũng vác súng lên cảnh giới: “Yoochun, ném lựu đạn khói.”

Đây là một biện pháp bọn hắn gần đây thường sử dụng, nếu khuyên bảo không có hiệu quả, bọn hắn sẽ ném lựu đạn khói cảnh cáo trước, người bình thường sẽ xoay người quay lại, như vậy sẽ giảm bớt ngộ thương cũng không có ai vượt qua hàng rào bảo hộ.

Cùng lúc với Yoochun ném lựu đạn khói, nam nhân kia cũng giơ bàn tay còn lại giấu trong áo choàng lên, trong tay cầm một khẩu súng, trong phút chốc Key nổ súng, nam nhân phía xa xa ngã xuống, đứa nhỏ bị bế trong tay co chân khóc ré lên. Lưu đạn khói lăn tới bên người hắn lúc bây giờ mới tỏa khói mịt mù.

Jaejoong lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cả kinh trợn mắt há hốc mồm, muốn chạy tới bế đứa nhỏ lại bị Yunho ngăn lại: “Jaejoong, em muốn làm gì?! Không được qua!!”

“Yunho, anh không thấy đứa trẻ còn sống ở chỗ đó!” Jaejoong kích động, giơ tay chỉ về phía đứa nhỏ, lại quên mất tay mình còn đang cầm súng, họng súng thẳng tắp hướng về phía đứa nhỏ.

“Đi lính nửa năm, lần thứ hai ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, lính cấp 2 Kim Jaejoong, em thì biết cái gì! Vạn nhất trên người đứa nhỏ cột bom thì sao, vạn nhất trong vòng bán kính gần đó có chôn IED thì sao, vạn nhất phần tử vũ trang đang ẩn nấp sau mấy tòa nhà chờ chúng ta đi qua thì sao! Em biết có bao nhiêu khả năng có thể xảy ra không!!” Yunho bình tĩnh phân tích, giống hệt người máy.

“Yunho, nhân tính của anh đâu?!” Jaejoong đeo kính râm màu đen, nhìn không ra ánh mắt cậu lúc này thế nào.

Một nữ nhân từ góc đường chạy ra gục xuống bên thi thể lớn tiếng gào khóc, người này có lẽ là vợ của nam nhân kia.

Bỗng nhiên, người phụ nữ ôm lấy đứa nhỏ hướng về lưới thép gai chạy tới.

“Fire!!” Yunho hạ lệnh.

Lựu đạn khói bốc khói dày đặc cuồn cuộn che mọi tầm mắt, mấy tay súng thiện xạ đều không bắn trúng mục tiêu. Jaejoong giãy khỏi người Yunho, chạy tới cứu đứa bé.

Không biết ai bắn trúng người phụ nữa kia một phát, viên đạn làm kích thích kíp thuốc nổ gắn trên người phụ nữ, một luồng khí tức quen thuộc đè Jaejoong nằm úp sấp xuống đất, trước mắt chỉ còn thịt nát xương tan.

Jaejoong nhanh chóng bò dậy, ngồi chồm hổm dưới đất nhìn hết thảy sự việc phát sinh, trên mặt không có biểu tình, nhưng cơ ngực kịch liệt phập phồng tựa hồ đang biểu đạt tâm tình lúc này của cậu.

Trong số những người ôm bom tự sát, có một số rất tuyệt vọng với cuộc sống của họ, vô luận trước hay sau chiến tranh đều mang trên mình một cuộc sống khốn cùng đầy tuyệt vọng, đến đường cùng, chỉ còn cách làm bom người sẽ có thể nhận được rất nhiều tiền để lại cho người nhà làm kế sinh nhai.

Một khi đã nhận tiền, không làm cũng sẽ bị giết chết.
Bình Luận (0)
Comment