“Mong chú buông tay, chú làm vậy khiến tôi rất khó xử!”
“Jaejoong ah, em không thể cân nhắc một chút đề nghị của anh sao? Anh sẽ mua mọi thứ em muốn, chỉ cần em chịu đáp ứng ở bên anh.”
Lời nói của người đàn ông trung niên khiến cho gương mặt xinh đẹp khẽ lộ ra cười lạnh, cậu nhìn ông ta, trầm mặc một lát liền bắt đầu giãy dụa, lúc người đàn ông kia buông tay khỏi người cậu, Jaejoong lập tức vung tay hất ra.
“Về đi, muốn lên giường thì tìm chị gái tôi ấy, tôi không bán chính mình.” Trừng mắt nhìn ông ta, trong mắt tỏa ra sự uy hiếp khó nói lên lời.
Giống hệt trước đây, cậu đối phó với những kẻ có hứng thú với mình.
Trong lúc người đàn ông chưa từ bỏ ý định muốn nói thêm vài câu, một nắm đấm chuẩn xác đập vào mũi ông ta, máu phun ra, đồng thời làm cho ông ta chật vật ngã ngồi xuống đất.
“Không phải nói muốn tới chỗ tôi ở nhờ sao? Đi thôi.” Kéo tay người bộ dáng xinh đẹp, Park Yoochun ngay cả liếc cũng không thèm nhìn người đàn ông kia một cái.
Xách ba lô đặt cạnh chân, đeo vào, cậu đi theo Yoochun, trước khi đi, không quên đá người đàn ông kia một cước, sau đó ném chìa khóa lại cho ông ta, một chút lưu luyến cũng không có.
“Đây là lần thứ mấy rồi?” Quay đầu nhìn khuôn mặt khó chịu của cậu, Yoochun không sợ trời không sợ đất hỏi. “Kim Jaejoong, cậu thật đúng là nghiệp chướng.”
“Quản việc của tôi làm gì? Ánh mắt chị gái tôi thật là càng ngày càng kém, tên lần trước còn được nửa năm, lần này mới một tháng đã chạy đến đây.” Dùng góc áo lau tay bị người đàn ông kia nắm, trên mặt Jaejoong tràn ngập buồn nôn.
“Không có biện pháp, ai bảo cậu có
“Lực hấp dẫn trí mạng” với bọn họ. Nhưng là chị cậu cũng hay thật, lại dựa vào cậu để chọn người yêu.” Nói đến tư duy của chị gái Jaejoong, Yoochun thật sự không hiểu nổi.
“Chị gái tôi vốn đâu có bình thường.” Lấy điện thoại di động ra soạn một tin nhắn rồi gửi, làm xong, Jaejoong cởi áo đồng phục trên người, ném xuống đất. “Đồng phục vừa mới mua xong, thật là phiền.”
“Đừng mua, tôi vẫn còn, cho cậu đấy.” Ném áo khoác cho Jaejoong chỉ mặc quần áo bên trong, Yoochun đưa tay giúp cậu vén tóc. “Nói thật, tìm người không hứng thú với cậu, dường như không dễ dàng gì a!”
Trắng mắt nhìn Yoochun, Jaejoong bất đắc dĩ thở dài. “Nếu không phải chị tôi cung cấp ăn mặc cho tôi, là người giám hộ của tôi trên danh nghĩa, tôi không làm chuyện này đâu.”
Hiểu rõ khó khăn của Jaejoong, Yoochun chỉ có thể vỗ vỗ vai cậu, lấy một chiếc chìa khóa xe. “Đừng nghĩ nhiều nữa, tôi vừa mua được xe mới, muốn thử không?”
Nhìn chiếc xe thể thao quý báu của Yoochun, Jaejoong nhăn lông mày. “Lại đổi xe rồi à? Cậu thật lãng phí a!”
“Bình thường thôi, chiếc lần trước cậu nói lúc vòng thì hơi gượng, chiếc này tôi đã đặc biệt nhờ người thử qua, đảm bảo cậu hài lòng.” Thần sắc Yoochun tràn đầy khiêu khích.
“Tốt nhất là như vậy.”
Ngồi vào trong xe, hoàn toàn chính xác, vừa mới nổ máy, thanh âm máy vận hành đã khiến cho Jaejoong sôi máu, nắm tay lái, chuẩn bị xuất phát.
Lúc Jaejoong đóng cửa xe, Yoochun làm ra tư thế mời, cơ hồ ngay lập tức, Jaejoong cũng dùng sức đạp chân ga.
Theo tiếng gào thét của động cơ, cảm xúc của Jaejoong cũng vụt theo, tất cả bất mãn, tất cả phẫn nộ, đều theo tốc độ gia tăng mà dần dần giải phóng, đồng thời làm cho gương mặt xinh đẹp của cậu nổi lên chấn động.
Xe hai bên đường chậm chạp đi làm cho cậu cười coi thường, một tay cầm lái, một tay ấn điện thoại, là tin nhắn của chị gái cậu, nói là đã chia tay với người đàn ông kia rồi, về sau còn phải phiền toái cậu….
Mẹ nó, có chị gái nào tìm người yêu lại dùng em trai mình để kiểm tra không a!
Nặng nề vứt di động qua một bên, Jaejoong tiếp tục tăng thêm lực đạo nhấn ga, thân xe truyền đến chấn động, khiến cho cậu bất giác nhớ lại lần đầu tiên, thiết chút nữa bị nam nhân thượng.
Đó là lúc cậu học cấp ba, chị gái cậu dẫn bạn trai đầu tiên về, được sự tán thành của ba mẹ, đồng ý để hai người họ kết giao.
Ngày hôm đó, chị cậu đi mua đồ, nam nhân này liền kéo Jaejoong, cưỡng chế đè lên người cậu, nói cậu thật xinh đẹp, rồi mấy lời rất thương cậu buồn nôn, còn không quên kéo khóa quần cậu xuống, Jaejoong quả thực rất sợ hãi.
Ra sức liều mạng kêu cứu, may mắn, trước lúc nam nhân kia thực hiện, chị gái của cậu trở về, ngăn cản hắn ta, chia tay với người đó, còn hung hăng đánh cho một trận.
Jaejoong còn tưởng rằng chị gái của mình sẽ khóc, kết quả chị gái cậu chỉ vuốt mặt cậu, cười nói:
“Nam nhân thích em không đáng để chị trao gửi cả đời, Jaejoong, về sau còn phải phiền toái em giúp chị chọn người yêu.
Cứ như vậy, cậu biến thành công cụ chuyên môn giúp chị gái mình kiểm tra người yêu, mỗi người đàn ông, từ lúc thấy cậu xong, liền sẽ hèn mọn tìm tới tận cửa, mà chị gái cậu tựa hồ cũng quen với việc này.
Tựa như tin nhắn vừa rồi, cô không trách cứ Jaejoong, ngược lại còn cảm ơn cậu, đủ khiến cho Jaejoong cảm thấy dở khóc dở cười.
Đàn ông thích cậu, nên không có giá trị gì sao?
Cậu biết rõ, cậu và chị gái không phải cùng một mẹ sinh ra, cậu được sinh ra lúc ba không cẩn thận để lại nòi giống ở quán rượu, nếu không phải vì cậu là con trai, sợ tuyệt hậu, hẳn ba cậu cũng sẽ không đưa cậu về nhà.
“Khuôn mặt này tôi đâu có muốn? Đều chết hết đi…” Đột nhiên dùng sức bóp còi, khiến cho mọi xe chặn đường phía trước đều bị dọa, Jaejoong tiếp tục xả giận.
Cậu đương nhiên biết rõ chị gái không thích cậu, dùng cách này để làm nhục cậu, thật đúng là kế sách hay.
Mặc kệ cậu chuyển đến đâu, chị gái cậu đều có biện pháp làm cho bạn trai mình nhìn thấy cậu, sau đó lại tái diễn màn vừa rồi, không lần nào là ngoại lệ.
Chẳng lẽ, cậu muốn một cuộc sống yên tĩnh lại khó khăn đến thế sao?
“Đi chết đi!” Khẽ coi thường, Jaejoong vòng tay lái, xe đổi hướng đột ngột khiến hàng xe phía sau vội vàng phanh lại tạo lên thanh âm sắc nhọn.
Khóe miệng cong lên. Nhìn cảnh các xe khác hỗn loạn trên gương, cậu phớt lờ nghênh ngang rời đi, đúng lúc này, bên phải cậu đột nhiên xuất hiện một chiếc xe thể thao màu đen.
Nheo mắt lại, Jaejoong cười lạnh chuẩn bị tăng tốc, chiếc xe kia lại đi trước cậu một bước, đơn giản vượt qua rồi rẽ vào làn xe của Jaejoong.
Cá tính không chịu thua khiến Jaejoong tức giận, tăng tốc đâm vào đèn sau của xe kia, mọi người ai cũng đều có thể thấy Jaejoong đang gây hấn.
Chỉ thấy người lái xe phía trước vươn một tay ra khỏi cửa sổ, lúc Jaejoong nhìn rõ, mới phát hiện, người nọ là giơ ngón giữa.
Chưa từng có người nào dám làm thế với cậu.
Hỏa khí liền xông lên đại não, cắn chặt răng, Jaejoong trực tiếp nhắm ngay một bên chiếc xe kia mà đâm, bất chấp đây là xe Yoochun, Jaejoong thầm nghĩ.
Jaejoong liên tục đâm vài cái, xe đối phương rõ ràng đã lõm, mà ngay cả xe cậu cũng không thoát khỏi có chút trầy xước, Jaejoong tăng tốc, bọn họ ai cũng không chịu thua.
Chân ga đã giẫm đến tận cùng, Jaejoong thật vất vả mới đi ngang hàng với đối phương, đang nghĩ nên làm thế nào để đối phương nhận thua, trong nháy mắt, xe đối phương đột nhiên quay đầu, rõ ràng là muốn đâm cậu.
Theo bản năng đạp phanh xe, giảm tốc độ, đối phương vì trở tay không kịp mà va vào hàng rào, theo tiếng va chạm là tiếng phanh điếc tai, Jaejoong đã khởi động lại, vượt qua chiếc xe bên cạnh.
Ai thua ai thắng, hẳn đã có thể thấy được.
Tiếng còi cảnh sát vang lên bên tai, nhìn động cơ xe tỏa ra làn khói trắng, xuống xe, nam nhân tựa vào cửa xe bấm điện thoại, ưu nhàn nhắn tin bảo người tới đón, trên tay cầm một bộ đồng phục mới tinh.
Huy hiệu trường, giống hệt chiếc mà Jaejoong vừa cởi ra.
“Không nghĩ tới, kỹ thuật của tên Kim Junsu kia tốt hơn rất nhiều….”
Khẽ cười tán thưởng, lúc cảnh sát bước đến, một chiếc xe màu trắng khác đã tới đón hắn.
Ngoại trừ chiếc xe đã hỏng, cái gì cũng không để lại…