[Yunjae Trung Văn] Nghịch Lân - Đam Mỹ

Chương 10

“Tôi chỉ là hiếu kỳ, giới thiệu tôi với anh ta, cậu được cái gì?” Vuốt mái tóc có chút rối, Jaejoong cầm cốc nước trên bàn lên uống.

“Không biết.” Nhún vai, Junsu bỏ qua vấn đề này.

Thấy biểu lộ của Junsu, ánh mắt của Yunho càng thêm hàm ý, thật sự không biết, hay là đang trốn tránh nguyên nhân thực sự, ngoài Junsu ra, ai cũng không có đáp án.

“Thực nhàm chán, bất quá ít nhất tôi ngủ được một giấc.” Vứt một chồng tiền lại, Jaejoong đứng dậy định chạy, chỉ có điều mới đi vài bước, tay Jaejoong đã bị Yunho kéo lại.

Nhìn nhau, khiêu khích ẩn chứa trong ánh mắt e rằng khó có thể xem nhẹ, tia điện mãnh liệt bắn ra, tựa hồ chỉ có Yunho cùng Jaejoong mới hiểu rõ sự kiêu ngạo cùng hiếu thắng của cả hai.

“Ngày mai, gặp lại ở trường học.”

Một câu tạm biệt rất bình thường, Yunho nói ra, lại khiến cho Jaejoong nhíu lông mày, hất tay Yunho, hừ nhẹ một tiếng như lời đáp trả.

Nhìn bóng lưng Jaejoong đóng cửa rời đi, Junsu như thể gặp được một Jung Yunho khác, không nói gì đến bề ngoài, khí chất của Jaejoong, thật sự rất giống Yunho…

“Nếu như muốn lợi dụng tôi để cho Park Yoochun hết hy vọng, Junsu, trò chơi này cậu không có khả năng thắng đâu.” Thanh âm Yunho chậm rãi vang lên trong không khí, mang theo khuyên bảo, cũng mang theo cảnh cáo, nói rõ hắn hiểu Junsu thế nào.

Không phải không hiểu, chỉ là không nói ra thôi…

“Tôi không hiểu anh đang nói gì, Yunho, đừng coi tôi đáng sợ như vậy, từ trước tới nay đã bao giờ tôi điều khiển được anh đâu?” Junsu vô hại cười.

“Cậu không điều khiển tôi, cậu chẳng qua là biết thời biết thế, để tôi đi trêu chọc Kim Jaejoong… Việc này liên quan đến danh dự của tôi và cả cậu ta, cậu hiểu rất rõ tôi mà.” Dùng tay nâng mặt Junsu, Yunho nhẹ nhàng bóp chóp mũi cậu. “Nếu như tôi muốn Jaejoong, không phải Park Yoochun sẽ thuộc về cậu sao, tôi có nên làm như vậy vì cậu không…”

“Yunho, anh cho rằng tôi có bản lĩnh gài bẫy anh sao? Đừng quên, anh là Jung Yunho.”

Nhẹ nhàng cong khóe miệng, Yunho đưa mắt nhìn thẳng vào hai mắt Junsu, hết thảy quá khứ tựa hồ đang hiện rõ trước mặt, không phải yêu, chỉ thuần túy là nhu cầu thân thể, lại đổi lấy, sự thấu hiểu lẫn nhau của hắn và Junsu…

“Chính bởi vì tôi là Jung Yunho, cho nên, Junsu, người thông minh đưa ra đề nghị chia tay trước, không phải là cậu sao…”

Hiểu rõ hắn sẽ không yêu thật lòng, cũng hiểu rõ hắn tuyệt không phải là người yêu cậu, lựa chọn rời đi cắt đứt quan hệ này, thường là người thông minh.

Mà Junsu, chính là người thông minh như vậy.

Cũng bởi vì quá mức thông minh, mới hi vọng hai người giống nhau gặp nhau…

“Tôi không lợi dụng anh, thật sự, tôi chỉ là muốn xem, anh có thể có ngày yêu thương ai đó không…” Giọng nhàn nhạt, Junsu nói ra ý nghĩ trong lòng.

Cho nên cậu chọn Kim Jaejoong, một người giống Yunho, người không dễ dàng nghe lời.

Giống như Long thời xưa, Junsu chỉ là muốn tìm ra, Nghịch lân thuộc về Jung Yunho mà thôi…

*****

Nội quy trường học, từ trước đến nay đều không được Jaejoong để vào mắt, mà trường học cũng chưa bao giờ dám can thiệp vào cậu quá nhiều.

Dù sao, chẳng có người nào muốn đắc tội với người quyên tiền cả.

Cứ như vậy, Jaejoong được hưởng đặc quyền khác với các học sinh còn lại, hơn nữa không ai dám lên tiếng, người bình thường ngoại trừ người thích cậu, thì đều e ngại cậu…

“Jaejoong, lát nữa, hội học sinh sẽ họp, cậu nhớ tới đấy.” Han Kyung dặn dò Jaejoong qua điện thoại.

“Tôi biết rồi, chờ tôi giải quyết xong việc ở đây thì sẽ đến.”

“Thái độ đừng quá cố chấp, bọn họ động thủ, cậu không có ưu thế đâu.” Nghe Jaejoong nhắc tới chuyện này, Han Kyung không quên nhắc nhở cậu.

“Tôi sẽ cố.” Trả lời Han Kyung qua loa, Jaejoong lập tức kết thúc cuộc nói chuyện, ném di động sang ghế phụ lái, mặc kệ nó kêu liên tục cũng không thèm tiếp.

Lái xe vào trong bãi đỗ xe dành riêng cho giáo viên, không hề sợ hãi, Jaejoong nghênh ngang đi vào trong sân trường, không vào phòng học mà theo mấy học sinh xấu thoạt nhìn không dễ chọc ra sân vận động.

“Kim Jaejoong, mày đừng có khinh người quá mức.” Một học sinh nam cầm đầu, xông lên quát Jaejoong.

“Tao không hiểu ý của mày.” Nhìn đồng bọn của tên kia khóa cửa sân vận động lại, không cần hỏi, Jaejoong cũng đoán được kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì. “Muốn đánh tao thì trực tiếp đánh đi, không cần phải tìm lý do.”

Gần đây sao nhiều chuyện phiền toái vậy nhỉ?

Phiền chết rồi…

“Mẹ nó, mày là cái thái độ gì vậy? Đừng tưởng rằng thằng ba mày quyên tiền cho trường, mày lại là hội trưởng hội học sinh thì bọn tao sẽ sợ mày, nếu không phải mày xen vào việc người khác, chuyện bọn tao bán thuốc ở trường học sao có thể bị lộ?”

“Thế thì sao? Đòi tiền? Hay là muốn đánh tao một trận cho hả giận?” Xem thường nhìn bọn họ bắt đầu bao vây cậu, Jaejoong không hề sợ hãi. “Bất quá không sao cả, chọn cái nào cũng đều giống nhau, bọn mày bị đuổi học là việc định sẵn rồi.”

“Kim Jaejoong!” Nghe thấy khẩu khí Jaejoong vẫn ngang tàng như trước, tên học sinh kia sao còn có thể nhịn được?

Giận giữ gầm lên, tên đó cùng đồng bọn của mình vung đấm lao tới Jaejoong, cậu ra sức né tránh đòn của bọn họ, Jaejoong không phải chưa từng gặp qua tình huống một chọi một nhóm, nhưng tình huống hôm nay lại không giống!

Chết tiệt, lại mang theo cái kia…

Trừng mắt nhìn cây gậy trên tay một người, lòng Jaejoong càng khó chịu, cộng thêm bức xúc ngày hôm qua, khiến cho cậu tức giận. Trái ngược với vẻ ngoài có phần nữ tính của mình, từng cú đấm của Jaejoong đều đủ lực mười phần, khiến cho những tên kia giật mình.

“Mẹ nó! Cứ xông lên cho tao, tao không tin nó chống được!” Tên dẫn đầu ra lệnh một tiếng, những người khác liền làm theo.

Từng người đều nhằm vào tay chân cậu mà đánh, Jaejoong không ngừng đánh, cũng đã bắt đầu trốn, chính là không ngờ tới đối phương sẽ dùng chiêu đê hèn, chọn ngày sân vận động đang bảo trì sửa sang lại nền đất rất khó chạy.

“Bắt lấy nó cho tao!” Lúc Jaejoong né cú đấm liền bị người bắt được tay, đang định giãy dụa thì tay kia cũng bị bắt lấy.

Đợi đến lúc phục hồi tinh thần, Jaejoong đã bị hai tên đè xuống, ép nhìn lên phía trước, chỉ thấy tên cầm đầu cầm một cây gậy vung vẩy, nở nụ cười khiến người ta chán ghét.

“Đừng có dùng ánh mắt như vậy nhìn tao, tao cảm thấy rất buồn nôn đấy!” Jaejoong đã từng gặp ánh mắt này rất nhiều, chỉ là toàn bộ đều là ánh mắt mấy tên bạn trai của ả Kim Ji Jin kia, cậu cũng không nhớ rõ mình đã gặp nó bao lần nữa…

Đó là ánh mắt tràn ngập dục vọng…

“Người khác nói Kim Jaejoong mày rất xinh đẹp, tao vẫn không tin, nhưng hôm nay nhìn kỹ, mày quả thực còn đẹp hơn con gái.”

“Vậy thì sao? Mày muốn đè tao, hay là muốn đập nát khuôn mặt này?” Nở nụ cười trào phúng, Jaejoong tuyệt không quan tâm mình có ở trong tình huống bất lợi hay không. “Mặc kệ mày chọn cái nào, chỉ cần tao ra khỏi nơi này, mày chết chắc rồi.”

“Thằng nhãi!” Một tiếng gầm nhẹ, tên cầm đầu hung hăng tát Jaejoong một cái, vết ửng đỏ in trên da thịt trắng nõn của Jaejoong lại đặc biệt gây chú ý.

Không vì đau nhức mà cúi đầu, Jaejoong ngược lại quật cường ngẩng mặt, cao ngạo nhìn tên cầm đầu.

“Cú đấm của mày cũng không tệ lắm, giúp tao một việc, tao sẽ để chúng mày yên ổn ở trường đến khi tốt nghiệp, cũng sẽ không tìm chúng mày gây phiền toái.” Bị đánh một cú nhưng lại khiến cho Jaejoong trở nên minh mẫn hơn.
Bình Luận (0)
Comment